Chương 2
Từ lúc ra khỏi cửa đến giờ Mạnh Quân vẫn có cảm giác hình như ai đó đang theo dõi mình, nhưng mấy lần quay lại thì chẳng thấy người nào đáng nghi cả. Anh thầm nhủ có lẽ bản thân quá đa nghi thôi, mình có phải nhân vật lớn lao gì để người ta phải cất công "bám đuôi". Nghĩ vậy, Mạnh Quân yên tâm hơn, chờ đèn tín hiệu màu xanh sáng lên liền đi tiếp.
Ở không xa phía sau lưng anh, hai cô gái đang ngồi trên xe máy mặc áo khoác đội nón đeo khẩu trang kín mít. Người ngồi sau đưa tay hối thúc người ngồi trước, người ngồi trước bất đắc dĩ thở dài, phóng xe bám theo mục tiêu.
-Thật ra bà kéo tui đến đây làm cái quỷ gì vậy hả?
-Nếu tui biết chạy xe máy thì đâu có mượn bà làm gì. Chạy nhanh lên đi, anh ta đi mất bây giờ. Nhanh nhanh một chút.
Hà My lắc đầu, rất thành thật nói:
-Bà muốn công an hốt hết cả hai đứa hay sao? Bớt nói giùm tui đi.
Cả hai không nói gì nữa, ánh mắt cùng hướng về chiếc Yamaha đỏ phía trước, ngay cả nháy mắt cũng không dám. Trời nóng còn phải trùm kín mít như vậy, chẳng mấy chốc mồ hôi thấm ướt hết áo. Cuối cùng chiếc xe kia cũng đã chịu dừng lại trước cồng một công ty. Hai cô bé há hốc mồm nhìn tòa nhà to lớn trước mặt, khẽ than trong bụng. Hà My liếc mắt nhìn bạn mình, hắng giọng hỏi:
-Linh Đan, anh ta vào trong rồi. Giờ tụi mình làm gì đây?
-Ngồi chờ đi.
-Bà đùa hả? Biết chừng nào mới ra chứ? Nói thật đi, anh giai đó là ai vậy? Bạn trai của bà đó hả?
Linh Đan vẫn không dời ánh mắt khỏi tòa nhà trước mặt, thản nhiên đáp không phải bạn trai. Hà My khó hiểu, đang muốn hỏi tiếp thì lại nghe thêm một câu:
-Chồng sắp cưới của tôi.
Cô bé mắt mở lớn, miệng há hốc run run muốn nói lại không thể nói, miễn cưỡng chỉ có thể phun ra mấy chữ:
-Thiệt hay giỡn?
Nhận được cái gật đầu khẳng định từ bạn thân của mình, Hà My trầm mặc một lúc, sau đó nhân lúc Linh Đan không để ý rút điện thoại di động trong túi ra điên cuồng nhắn tin.
-Mình kiếm chỗ nào ngồi nghỉ đi. Ủa bà đang làm gì vậy?
Cô bé vội cất điện thoại vào túi, bày ra vẻ vô tội nói "không có gì". Linh Đan cũng không quá quan tâm, lôi bạn ngồi vào một quán nước gần đấy. Bây giờ đáng lẽ có thể về được rồi, dù sao Mạnh Quân cũng đã chui vào trong công ty làm việc rồi, nhưng cô chỉ sợ anh ta có thể trốn việc ra ngoài hẹn hò bất cứ lúc nào. Vì vậy cần phải giữ vững tinh thần.
Buổi chiều tới, hai cô nhóc nằm bò dài ra trên bàn ngủ. Chủ quán đi qua đi lại nhìn mấy lần, trong lòng thấy chướng mắt nhưng không dám mở miệng chê trách khách hàng, đành bi phẫn vào trong bếp trút giận lên ông chồng.
Linh Đan nhìn nhìn đồng hồ, thấy cũng đã sắp tới giờ tan việc, liền kêu Hà My ngồi dậy. Cả hai đứng ở một góc đường quan sát, đúng 11 phút 52 giây sau đối phương xuất hiện ở cổng, đi cùng một cô gái. Dáng người rất chuẩn, gương mặt không nhìn thấy rõ. Khoảng cách giữa hai người là nửa gang tay, điệu bộ cử chỉ vô cùng thân mật. Kết luận: có gian tình. Hà My mặt vô biểu tình nhìn cô bạn của mình đang cầm máy ảnh chụp lia lịa, không ý tứ ngáp một cái dài.
Trên đường về, Mạnh Quân ghé vào tiệm hoa một lát. Khi trở ra tay còn cầm thêm một bó hoa hồng. Linh Đan lại tiếp tục chụp ảnh, Hà My tiếp tục mặt vô biểu tình đứng ở một bên nhìn.
Dừng chờ đèn đỏ, Mạnh Quân dáo dác ngó nghiêng ngó dọc xung quanh, tự hỏi tại sao cái cảm giác bị theo dõi ngày càng mãnh liệt. Không thu được kết quả gì, anh cố gắng bình tĩnh lại. Lúc vô tình liếc qua kính chiếu hậu của xe, anh chợt nhìn thấy một chiếc xe máy rất khả nghi. Mạnh Quân thầm thấy bất an, nghĩ muốn cắt đuôi mấy người kia, cố tình chạy vòng vèo.
-Hình như chồng bà phát hiện ra tụi mình rồi hay sao ấy? Cứ quanh quẩn mãi, tui muốn chóng hết cả mặt rồi.
Đang nói thì chiếc xe bị ch.ết máy, làm cách nào cũng được.
-Thôi xong, hết xăng rồi.
Linh Đan than trời, trong lòng rủa xả con bạn một trăm lần. Bây giờ phải biết làm sao đây? Nhiệm vụ còn chưa làm xong. Đúng lúc này có một chiếc Yamaha đỏ dừng lại trước mặt hai người, chàng trai bước xuống nhẹ nhàng hỏi:
-Xe tụi em bị sao vậy? Cần anh giúp không?
Linh Đan căm phẫn. Người này quả nhiên đã phát hiện mình theo dõi anh ta, theo bản năng cô đưa tay bảo vệ cái máy ánh đang treo trên cổ. Mạnh Quân không để ý đến hành động đó của cô, quay sang hỏi Hà My tình hình chiếc xe. Cô bé chớp chớp mắt, thầm đánh giá người con trai này, phất tay nói:
-Không sao. Hết xăng thôi. Ở đó có trạm xăng, em đi nhé. Anh chở vợ anh về giúp em.
Linh Đan nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa người bạn thân vừa mở bỏ rơi mình trong lúc dầu sôi lửa bỏng thêm một ngàn lần.
-Tụi em mới đi đâu về?
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy tính sát thương kia, Linh Đan cười hề hề giả vờ ngây thơ nói:
-Đi chơi thôi. Anh mới tan làm sao?
-Ừ. Anh đang định về nhà.
Cuộc nói chuyện vô cùng "thiếu muối" diễn ra trong vòng 20 giây. Hai nhân vật chính của chúng ta rất nhàm chán, ác ma trong đầu đã gào thét muốn lật bàn. Mạnh Quân thở dài, cũng không hỏi tại sao cô lại theo dõi anh. Linh Đan chột dạ hỏi:
-Vậy bây giờ anh có chở em về không?
-Lên xe đi.
********************
Mấy tấm hình cũng chẳng có cái nào thật sự có ích. Vì chụp khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ mặt, mà bó hoa hồng đó chẳng chứng minh được gì. Linh Đan bực bội quăng mấy ảnh lên bàn, còn mình thì mệt mỏi nằm vật ra giường. Cả ngày xem như đã uổng phí. Có thể cô không có năng khiếu làm thám tử. Qua ngày hôm nay chắc anh ta đã cảnh giác với cô rồi. Làm sao đây? Phải rồi, hay cô nhờ người khác theo dõi giúp? Lần này tìm một người cẩn thận mới được. Một khuôn mặt chợt lóe lên trong đầu Linh Đan. Cô cười tủm tỉm lấy di động ra.
..............................
-Kết quả thế nào rồi?
Cậu con trai ngồi xuống ghế, thản nhiên tự động rót nước trên bàn uống, sau đó lạnh lùng lôi trong cặp táp ra một xấp hình rất dày. Linh Đan vội vàng nhận lấy xem xét kĩ. Qua nửa tiếng cô bực bội vứt xấp hình lên bàn. Toàn mấy thứ vớ vẩn thôi, chẳng có thu hoạch được gì cả. Cô nhìn qua tên vẫn đang ung dung uống nước kia, định bụng muốn đuổi cậu ta về, thì bỗng nghe thấy cậu ta nói:
-Chồng sắp cưới của bà cũng đẹp trai lắm đó. Hèn gì lại sợ anh ta lăng nhăng bên ngoài.
Linh Đan giật mình nhìn chằm chằm cậu ta, thầm than không ổn. Sao Minh Tùng lại biết chuyện của cô chứ? Cô nhớ mình kín miệng lắm cơ mà. Minh Tùng không để ý ánh mắt dò xét của cô, nhưng đã biết ngay cô đang thắc mắc cái gì, uống tiếp một ngụm nước nữa mới giải đáp:
-Hà My kể cho tui nghe.
Con nhỏ đó dám? Linh Đan nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa bạn tốt của mình lần thứ 1101. Trong lúc trên đầu của cô còn đang bốc khói nghi ngút, Minh Tùng bên kia đặt ly nước xuống bàn, vươn tay chỉnh lại gọng kính dáng vẻ đầy chuyên nghiệp, lấy từ trong cặp táp ra một tờ giấy có thể tạm gọi hóa đơn giao cho Linh Đan. Nhìn con số trên đó cô khẽ rùng mình, ánh mắt khó hiểu nhìn thằng bạn.
-Tiền theo dõi, tiền rửa hình tổng cộng bấy nhiêu đó. Nể tình bà là bạn học của tui, tui giảm giá 10%. Muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?
Sau khi đá được Minh Tùng ra ngoài. Linh Đan ngoài ý muốn nhận được một tin nhắn từ số máy lạ. Trong đó ghi: "Ngày mai đến quán café Loving gặp anh. Mạnh Quân". Tim cô khẽ đánh thót một cái, chẳng lẽ lần này lại bị anh ta phát hiện nữa rồi?
Mạnh Quân nói thì cô nhất định phải đi hay sao? Anh ta nghĩ mình là ai chứ? Cô cứ vờ như cô không nhận được tin nhắn thì anh ra còn làm gì được? Linh Đan tự gật gù cho mình đúng, ngay lúc đó điện thoại rung lên lần nữa: "Nếu em không đến thì buổi trưa anh sẽ sang nhà em ăn cơm".
********************
-Em có biết hôm nay anh hẹn em ra đây làm gì không?
Linh Đan lắc đầu lia lịa, chột dạ không dám ngẩng lên nhìn anh, bụng bảo dạ chắc anh ta không phát hiện đâu, Minh Tùng từ trước tới giờ làm việc rất cẩn thận. Mạnh Quân không vội, đánh giá cô một lúc mới thong thả nói:
-Hôm qua có một tên nhóc lại đi theo dõi anh, từ sáng tới tối.
Cô xúc động đến muốn lật bàn. Quả nhiên lại bị phát hiện. Cũng may ngày hôm qua cô không ngu ngốc đến mức thật sự trả tiền cho cậu ta. Bằng không chẳng phải "tiền mất tật mang" rồi còn gì. Mạnh Quân vẫn quan sát sắc mặt của Linh Đan, thấy cô bày ra vẻ mặt giận dữ đó liền biết ngay là cô đã giở trò.
-Hình như em có quen biết người đó thì phải?
Linh Đan giật mình, cố gắng bày ra vẻ vô tội nói "không có". Dĩ nhiên anh không tin, dù vậy cũng không vạch trần cô. Biết có hỏi thêm thì cũng không thu được gì, anh lảng sang chuyện khác:
-Lát nữa em theo anh đến chỗ này.
Cô hoảng sợ hỏi lại "chỗ nào", không phải anh ta muốn đem cô đi bán đó chứ? Mạnh Quân liếc mắt một cái, tuy không biết cái đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ cái gì nhưng chắc cũng chẳng có gì tốt đẹp. Anh gõ đầu cô một cái:
-Đi thăm ông nội của anh. Lâu rồi ông chưa gặp em nên bảo anh đưa em tới.
Linh Đan giật mình nhìn anh một lúc, gật đầu. Lúc hai người ra ngoài tầm mắt của cô vẫn đặt trên người anh. Mạnh Quân bị nhìn đến ngượng ngùng, không được tự nhiên, nhưng vẫn đùa cợt:
-Nhìn hoài vậy. Thấy anh đẹp trai quá thích anh rồi hả?
Cô gật đầu một cái, Mạnh Quân tròn mắt. Linh Đan nói thầm trong lòng: Có ngu mới lao đầu vào tên lăng nhăng như anh ta, cô đâu có ngu.