Chương 7
Đương lúc Linh Đan và Hà My đang trò chuyện say sưa với nhau thì tiếng ông Hoàng ở dưới lầu vọng lên:
-Linh Đan, anh Mạnh Quân đến tìm con nè.
Cô thấy Hà My đang mang vẻ mặt mờ ám ngồi bên cạnh nhìn mình, khẽ ho khan một cái rồi mới đi xuống lầu.
-Anh tìm em có chuyện gì thế?
-Mẹ bảo anh đưa em đi thử áo cưới.
Cô im lặng, anh cũng im lặng, không khí có chút ngượng ngập. Hà My chịu không nổi sự yên lặng này, đột ngột tiếng:
-Hai người cho em đi với nhé.
Linh Đan trừng mắt nhìn nhỏ bạn: Bà muốn xem náo nhiệt cái gì chứ? Tui còn chưa đủ rối rắm hay sao? Hà My hai mắt long lanh vô tội nhìn lại: Người ta chỉ muốn đi xem thôi mà. Mạnh Quân thì vô cùng ôn hòa gật đầu đồng ý.
Vất vả thử đi thử lại cả buổi trời. Đúng ra mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu Hà My không lăn xăn đi theo. Cô bạn này cứ liên tục lôi ra một đống áo cưới đủ các kiểu dáng màu sắc bắt cô phải thử từng cái, thái độ nghiêm túc còn hơn cả cô dâu như cô. Linh Đan thật sự dở khóc dở cười.
-Anh Quân, anh xem Linh Đan mặc cái này có đẹp không?
-Ừ, đẹp lắm.-Mạnh Quân mặt nhăn nhó không tình nguyện trả lời. Khiếu thẩm mỹ của anh vốn rất tệ hại, không thể đưa ra được ý kiến gì hay ho. Anh chỉ biết Linh Đan mặc cái nào cũng rất đẹp, rất xinh xắn.
-Bà xem đi, "người tình trong mắt hóa Tây Thi". Bà có lấy mền trùm lên người chồng bà cũng chẳng chê xấu đâu.
Mạnh Quân nghe được lời Hà My nói, đỏ mặt ngượng ngùng tự vò đầu mình. Linh Đan bĩu môi, trừng mắt nhìn cô bạn, lại đem thêm một bộ khác vào bên trong để thay. Hà My hai mắt sáng lấp lánh tiếp tục ngắm hàng áo cưới trưng trong tủ. Mạnh Quân cũng đang đứng một bên nghe nhân viên cửa hàng tư vấn.
Sau khi Linh Đan chọn xong váy cưới, lúc quay ra Mạnh Quân cũng đã thay xong bộ vest màu đen. Nhân viên đang định giúp anh đeo caravat thì thấy Linh Đan tiến tới nói:
-Để em làm được rồi.
Sau đó cô nhẹ nhàng nhận lấy caravat, hơi kiễng mũi chân đeo lên cổ Mạnh Quân. Anh nhìn cô dịu dàng mỉm cười. Hình ảnh ngọt ngào đến muốn đuôi mù mắt người xem.
-Hôm nay có chụp ảnh cưới luôn không anh?
-Có. Lát nữa thợ chụp hình sẽ tới. Em chờ một lát, chụp xong anh chở em đi ăn.
Trong thời gian chờ, cô được làm tóc trang điểm kĩ càng, nhìn vô cùng xinh xắn. Khoảng 15 phút sau, thợ chụp hình mới tới, là một anh chàng khá trẻ. Hà My vừa nhìn thấy trai đẹp hai mắt lập tức biến thành hình trái tim, lân la lại bắt chuyện. Anh chàng đang vội chuẩn bị thiết bị, căn bản không để ý đến cô bé vo ve bên tai mình, làm Hà My nghẹn họng. Linh Đan vô tâm vô phế cười trên nỗi đau của người khác, bị cô bé lườm muốn cháy da mặt.
-Được rồi. Cô dâu chú rể lại đây nào.
Linh Đan nghe gọi liền kéo Mạnh Quân vào trong. Anh thợ chụp ảnh tự giới thiệu ngắn gọn tên mình là Minh Kiệt, sau đó nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Máy ảnh, ánh sáng đã chuẩn bị sẵn sàng, hai nhân vật chính ăn mặc vô cùng chu đáo chỉnh tề. Linh Đan chọn áo cưới màu trắng khá vừa người, cổ hơi rộng, dây áo rộng khoảng 3 phân lệch sang hai bên vai, phân đuôi váy dài xòe rộng, về tổng thể nhìn rất kín đáo và duyên dáng. Tóc búi gọn gàng, gương mắt được trang điểm nhẹ làm cho người nhìn thấy khá dễ chịu. Mạnh Quân trông cũng khá lịch lãm, hoàn toàn gạt bỏ vẻ ngoài "mọt sách" (theo ngôn ngữ của Linh Đan) thường ngày. Anh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một cái áo vest đen không cài nút, đeo caravat đen. Hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đội, chụp hình rất ăn ảnh. Chỉ có điều, nếu cô dâu chú rể không đứng cách nhau cả nửa mét như vậy thì sẽ tốt hơn.
-Đứng sát lại một chút đi. Sắp cưới rồi còn ngượng ngùng gi nữa?-Minh Kiệt dở khóc dở cười nói.
Mạnh Quân nhìn Linh Đan, Linh Đan liếc Mạnh Quân, bộ dáng nghiêm trang như đang hát quốc ca, mỗi người yên lặng nhích lại gần thêm một bước nhỏ. Khoảng cách hiện giờ là một khuỷu tay.
Minh Kiệt hắc tuyến đầy đầu trầm mặc bấm máy ảnh. Hà My đứng bên cạnh mất kiên nhẫn, chỉ nói một câu "Để em giải quyết" liền tiến lên phía trước, đẩy nhẹ Linh Đan về phía Mạnh Quân. "Cô dâu nhỏ" vốn đang mất tập trung, bị đẩy một cái cộng thêm đôi giày cao gần 7 phân suýt nữa thì chúi nhũi, may mắn chú rể nhanh tay đỡ kịp. Linh Đan thân hình lảo đảo nhào vào trong ngực của anh, hai tay nhỏ bé nắm caravat để giữ thăng bằng làm anh suýt nữa nghẹt thở.
Hai người hiện tại đứng vô cùng gần, Mạnh Quân đỡ hai vai của cô giúp cô đứng thẳng dậy, vừa mới ổn định liền nghe thấy "tách" một cái, quay đầu lại nhìn chỉ thấy Minh Kiệt đang vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói:
-Cuối cùng cũng được một tấm.
Mặt anh và cô đều đỏ lự, không dám nhìn thẳng vào nhau. Hà My nở nụ cười gian xảo, vỗ tay nói:
-Tốt. Cứ như thế mà phát huy.
Minh Kiệt một lần nữa điều chỉnh ánh sáng với góc máy, phát hiện hai nhân vật chính đang lóng ngóng tay chân không biết nên làm gì. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười, bước lên hướng dẫn. Linh Đan bị ấn ngồi xuống cái ghế dựa nhỏ, trong tay ôm bó hoa hồng. Mạnh Quân bị lôi ra đứng ở đằng sau, người hơi khom xuống, tay trái đặt sau lưng, cánh tay còn lại tì vào lưng ghế chống cằm cúi đầu dịu dàng nhìn cô dâu. Anh mỉm cười vô cùng gượng gạo, Linh Đan cũng dở khó dở cười siết chặt bó hoa. Minh Kiệt nhăn nhó quay sang hỏi Hà My:
-Bọn họ bị ép cưới có đúng không?
Hà My không đáp lại, chỉ vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi.
-Hai người tự nhiên một chút. Xong sớm về nhà sớm. Cô dâu nhìn chú rể đi. Phải rồi, tình cảm vào.
Tiếp theo Mạnh Quân ngồi vào ghế, người hơi nghiêng về bên phải. Linh Đan cứ ngại ngùng mãi không dám lại gần, cuối cùng bị Hà My một phát đẩy đến ngồi trên đùi của anh. Anh theo hướng dẫn vòng tay qua ôm eo của Linh Đan, trong khi cô vẫn không được tự nhiên liên tục cựa quậy.
-Ngồi im.
Minh Kiệt tức mình hét lên. Cô lập tức ngoan ngoãn không dám lộn xộn, nín thở tựa vào ngực Mạnh Quân. Anh cơ hồ cũng bị kinh sợ, càng ôm chặt người trong lòng mình.
Tim của cô chẳng biết do đâu mà cứ đập thình thịch trong lồng ngực. Mạnh Quân cũng căng thẳng không kém, trán đổ cả mồ hôi hột.
-Mặt gần nhau thêm chút nữa, chút nữa.
Linh Đan âm thầm rủa xả anh chàng quay phim đáng thương: Gần thêm chút nữa chính là môi chạm môi rồi còn gì. Mặt cả hai đỏ gay, đã vậy còn mở trừng mắt nhìn nhau, hoàn toàn không có chút lãng mạn nào.
-Tình cảm , tình cảm một chút. Anh kia, ánh mắt phải dịu dàng hơn nữa. Còn cô nữa, đó là chồng sắp cưới của cô chứ không phải kẻ thù.
-Được rồi. Hai người hôn nhau đi.
Cô trừng mắt nhìn hắn ta, hét ầm lên:
-Hôn, hôn cái đầu anh thì có.
Mạnh Quân đỡ trán: Con nhóc này phản ứng thái quá rồi. Sau đó anh nhìn sang thợ chụp hình, thấy anh ta dường như đã muốn phát hỏa. Anh thở dài, đưa tay nắm lấy cằm của cô xoay về phía mình, dùng môi của anh phủ lên hai cánh môi nhỏ nhắn kia. Linh Đan lập tức đứng hình, nhịp tim càng gia tốc mãnh liệt. Thảm rồi, nụ hôn đầu của cô!
Minh Kiệt vô cùng hài lòng bấm máy, "tách" một tiếng, anh liền buông cô ra, vẻ mặt rất vô tội. Cô tức giận vươn tay chỉ vào mặt anh, muốn mắng lại cứ ấp úng mãi chẳng được gì.
Sau đó chụp thêm mấy bức nữa. Cả hai xem như đã tạm quen được một chút, không còn cứng nhắc như lúc đầu nữa. Hà My gật gù: Năng lực thích ứng quả nhiên rất tốt. Mạnh Quân đang nằm gối đầu trên đùi của cô, hai mắt cong cong đầy ý cười. Cô nắm tay anh, vẻ mặt tinh nghịch đáng yêu khiến Mạnh Quân có chút choáng váng ngẩn ngơ.
-Được rồi. Hôm nay tới đây thôi. Ngày kia chúng ta sẽ chụp ngoại cảnh.
Minh Kiệt phất tay nói, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đồ về nhà. Hà My bám theo Minh Kiệt vào trong muốn xin số điện thoại. Linh Đan mệt đờ người, không thèm để ý câu nệ gì trực tiếp dựa vào vai Mạnh Quân nghỉ ngơi. Anh cũng để yên cho cô dựa, nhờ nhân viên mang di động của mình đến gọi điện thoại về nhà báo cào tình tình.
-Ông nội muốn anh đưa em qua bên đó ăn cơm.
-Dạ được. Nhưng để em ngồi một lát đã.
Mạnh Quân gật đầu, mở chai nước suối được chuẩn bị sẵn săn sóc cắm ống hút đưa đến bên miệng cô. Cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, uống liền mấy ngụm nước. Hà My đang tức giận vì bị người ta "bơ thẳng", vừa ra thấy cảnh tượng này suýt nữa tức đến xì khói, chào một tiếng sau đó xách xe phóng về nhà.
Qua 5 phút, anh đứng lên nói vào trong thay quần áo. Linh Đan cũng đã bị cái váy cưới làm cho nóng đến không chịu nổi, ồn ào nói mình cũng đi thay, vươn tay chờ anh kéo dậy. Mạnh Quân lắc đầu:
-Y như con nít vậy.
-Người ta vốn là con nít mà.-Cô không phục chu miệng lên cãi lại.
Mạnh Quân cười cười xoa đầu cô, Linh Đan từ lúc đứng dậy vẫn nắm tay anh không buông. Minh Kiệt từ bên trong đi ra bắt gặp hai người bộ dáng thân mật, thầm nghĩ: Quả nhiên là lúc nãy cố tình làm khó mình.
-Nhanh lên nào. Anh sắp đói đến đứng không nổi nữa rồi.