Chương 24
Linh Đan vừa tức giận vừa quẫn bách, rất muốn hỏi tại sao anh lại làm vậy. Nhưng vẻ mặt của anh hoàn toàn không có chút xấu hổ nào về những việc mình vừa làm, ngược lại còn vô cùng thản nhiên. Nhất thời cô không nói được lời nào. Có điều không ai chú ý đến hai lỗ tai của anh đã đỏ bừng.
Cô gái kia thấy hai người đã hôn đủ, lập tức tiến đến giao máy ảnh. Mạnh Quân nhận lấy, sau khi cảm ơn thì lơ đãng hỏi:
-Cô là thợ chụp ảnh phải không?
-À đúng vậy. Lúc nãy tôi có hơi phát bệnh nghề nghiệp, mong hai người đừng bận tâm. Hai người nhìn xứng đôi lắm đó.
-Cám ơn cô.
Mạnh Quân khẽ mỉm cười, mở máy xem lại ảnh vừa chụp. Đến tấm ảnh hai người đang khóa môi thì dừng lại, cười tà ác nói:
-Thế nào? Có phải đẹp hơn chụp cá không?
Linh Đan cúi mặt, phụng phịu mãi không trả lời. Cô gái qua đường kia lại lần nữa chen miệng vào:
-Chụp cá có gì không tốt. Anh thật không biết cái gì là nghệ thuật cả.
Nói xong thì cô ta không thèm để ý đến hai người nữa, lấy mấy ảnh đang treo trên cổ mình hướng xuống mặt nước chụp "tách tách" mấy cái liền. Mạnh Quân nhìn mà há hốc miệng sững sờ, còn Linh Đan vẫn trong trạng thái trầm ngâm không nói tiếng nào. Anh thở dài, dắt cô đi ra chỗ khác.
Linh Đan thỉnh thoảng lại quay sang nhìn anh, dáng vẻ ngập ngừng như muốn nói gì đó, đến cuối cùng vẫn là im lặng. Mạnh Quân có chút nôn nóng, cũng có chút chột dạ. Anh cố gắng khắc chế cảm xúc, bình tĩnh mỉm cười:
-Em sao thế?
-Anh Quân. Em... Em... Chuyện lúc nãy...
Anh bất giác cảm thấy căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì khác thường:
-Em cứ nói đi.
Linh Đan khẽ cắn môi dưới, thật sự rất khó mở miệng. Mãi mới thốt ra được một câu:
-Tại sao... tại sao lúc nãy anh lại... hôn... hôn em.
-Em không thấy cô ấy ra hiệu à? Phải phối hợp với người ta chứ?
Mặt Linh Đan đỏ lên, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói:
-Nhưng mà... cũng không cần phải hôn thật đến như vậy... Anh...
Mạnh Quân thật ra rất ngượng ngùng khi nói về chủ đề này. Khuôn mặt anh lộ rõ sự xấu hổ, không được tự nhiên, cứ như cậu bé trai mới lớn đang đứng trước mặt cô bé mình thích vậy. Vô cùng dễ thương. Đáng tiếc Linh Đan vẫn còn cúi đầu nên không thể nhìn thấy được.
Anh quẫn bách nắm lấy tay cô, ngước mặt định nói gì đó thì bỗng dưng một thứ xuất hiện trong tầm mắt.
-Linh Đan, muốn chơi vòng đu quay không?
Mắt cô ngay lập tức sáng như sao, quẳng hết tất cả mọi chuyện sang một bên, nhảy cẫng lên nói:
-Muốn muốn muốn.-sau đó kéo tay anh-Mình mau lại chỗ đó đi anh.
Mạnh Quân bảo cô ở lại chờ anh, nhân cơ hội này để trốn tránh vấn đề. Linh Đan cười tủm tỉm nhìn anh đang cố gắng chen vào đoàn người đang đứng mua vé, 5 phút sau mới nhận ra Mạnh Quân vừa mới chơi trò đánh trống lãng với mình. Thầm mắng bản thân ngu ngốc không có tiền đồ, cô ủ rũ lôi khoai tây chiên trong ba lô ra, vừa ăn vừa rầu rĩ.
Ăn hết mất hai gói thì Mạnh Quân mới quay trở lại, trán vương đầy mồ hôi. Anh chỉ tùy tiện dùng tay lau sơ qua sau đó định dẫn cô đi xếp hàng. Kết quả là Linh Đan cứ phụng phịu mãi không chịu đứng dậy.
-Gì nữa đây hả? Nhóc lại muốn thế nào?-anh vừa bực mình vừa buồn cười hỏi.
-Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đó. Mau trả lời đi a. Nếu không em không thèm chơi với anh nữa.-Linh Đan ngồi bẹp trên cỏ ai oán than vãn.
Mạnh Quân kéo cô đứng dậy, mỉm cười:
-Đã lớn rồi còn bày đặt ăn vạ nữa. Được rồi, nhanh lên nếu không anh đi chơi một mình đó. Y như con nít vậy.
Linh Đan thỏa hiệp, nhưng vẫn không quên đốp chát lại:
-Em vốn dĩ là con nít mà. Anh là trưởng bối không nên tính toán với em.
-Trưởng bối cái đầu em!
....................
Ngày chủ nhật người chơi rất đông, đợi rất lâu mới đến lượt. Mạnh Quân đỡ cô vào bên trong trước, sau đó mới ngồi vào bên cạnh. Mỗi lồng treo (cabin) có hai băng ghế đối diện nhau, ngồi được 4 người. Biết trước như vậy nên anh đã mua tới 4 vé, vì thế hiện tại lồng treo này chỉ có anh và cô.
-Sao anh không qua bên kia ngồi cho rộng rãi, ngồi kế em làm gì?-Anh ở bên cạnh sẽ làm cho cô thấy rất xấu hổ, không tự chủ được mà nghĩ ngợi lung tung.
-Anh thích ngồi ở đây hơn. Không phải em đang sợ anh đó chứ? Yên tâm, anh sẽ không ăn thịt em đâu.
Linh Đan mặt lại đỏ ửng, bĩu môi lẩm bẩm:
-Ai thèm sợ anh chứ?
Khi lồng treo bắt đầu chuyển động, dần dần tăng độ cao thì anh mới phát hiện Linh Đan hình như có vấn đề. Sắc mặt cô hơi xanh xao, có lẽ không được thoải mái cho lắm. Anh lo lắng ngồi nhích lại gần, dịu dàng hỏi:
-Em không khoẻ sao?
Cô lắc đầu, đôi mắt hiện lên vẻ mệt mỏi. Anh đặt tay mình lên trán của cô, nhiệt độ vẫn bình thường, xem ra không phải do bị bệnh. Ngoài ra Mạnh Quân còn phát hiện các ngón tay của cô rất lạnh, anh nhất thời nhíu chặt hai đầu lông mày.
-Rốt cuộc em bị làm sao?
Linh Đan thấy được sự lo lắng và tức giận của anh, cũng không dám giấu nữa:
-Em sợ độ cao.
Mặt Mạnh Quân trong nháy mắt trở nên tái mét, còn muốn tái hơn cả cô. Anh hung hăng lôi cô ôm vào trong lòng, nghiến răng nghiến lợi mắng:
-Sợ độ cao mà muốn chơi đu quay? Sợ độ cao mà đòi đi tàu lượn siêu tốc? Cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì vậy hả? Phải làm anh lo lắng mới chịu sao?
Linh Đan chớp chớp mắt, ủy khuất nhưng không dám nói gì, thành thật tựa vào lồng ngực ấm áp của anh. Đúng là cô có chứng sợ độ cao, nhưng kì thật cũng chẳng phải nghiêm trọng gì. Lúc đầu chưa quen sẽ cảm thấy hơi khó chịu, hoa mắt choáng váng chút xíu, nhưng lát nữa sẽ nhanh chóng ổn định thôi.
Mạnh Quân dĩ nhiên không biết điều này, anh loay hoay tìm dầu xoa cho cô, rồi lại xoa bóp tay chân mãi một hồi lâu. Lòng bàn tay được anh chà xát dần dần ấm lên, Linh Đan đại khái cảm thấy đã đỡ hơn nhiều, liền ngồi thẳng lại thích thú ngắm phong cảnh bên ngoài.
-Em sao rồi?
-Tốt hơn rồi.-cô mỉm cười nhìn anh.
Mạnh Quân thấy khí sắc của cô không sai biệt lắm, trong lòng cũng yên tâm hơn. Bất quá anh không muốn chuyện này lại xảy ra lần nữa, lạnh lùng bảo:
-Lát nữa không cho em đi tàu lượn siêu tốc nữa.
-Anh Quân...-Linh Đan vô cùng ủy khuất muốn đi năn nỉ lại bị anh trực tiếp ngó lơ, đành phải hậm hực ngồi im.
Gần 12 giờ trưa, trời nắng gắt. Ở trên cao tuy rất nóng nhưng phong cảnh xem như không tệ, có thể nhìn thấy bao quát toàn bộ khu vui chơi này. Ở xa xa còn có thể nhìn thấy một hồ nước rộng, chẳng biết có nuôi cá không. Nhiều gia đình trải bạt ngồi hóng mát nơi bãi cỏ xanh mướt ven hồ. Lát nữa cô nhất định phải qua đó nằm nghỉ trưa mới được.
-Anh xem, ở đó là gì vậy?
Mạnh Quân nheo mắt nhìn về hướng cô đang chỉ. Có rất nhiêu người tụ tập lại một chỗ, vây quanh khoảng sân khấu nho nhỏ, chắc đang tổ chức văn nghệ. Anh hỏi Linh Đan có muốn đi xem không thì cô lại lắc đầu. Cô vốn không thích những hoạt động như thế.
-Anh từng chơi trò đu quay này lần nào chưa?-cô chợt nổi hứng tò mò.
-Dĩ nhiên là rồi. Lần đó anh đi chung với Thùy Trang.
Linh Đan xệ mặt xuống, nhìn ra bên ngoài. Không hiểu sao trong lòng cô bỗng thấy buồn bực, chẳng lẽ do trời nóng nên ảnh hưởng tâm trạng?
-Đó cũng chỉ là chuyện của mười mấy năm về trước thôi. Thùy trang còn nhỏ nên anh phải có nhiệm vụ trông trẻ, đâu thể nào để cô ấy một mình. Lỡ có chuyện gì thì lấy đâu ra con gái đền cho người ta.-Anh ra vẻ tùy ý nói, lại giống như đang lên tiếng giải thích biện hộ cho bản thân.
-Thanh mai trúc mã thật tốt a...-Linh Đan mở miệng lẩm bẩm cảm thán, cũng không biết giọng nói của mình có bao nhiêu ghen tỵ, lại thoang thoảng mùi vị giấm chua.
Mạnh Quân dường như luôn chú ý đến sắc mặt của Linh Đan, thấy cô có vẻ không vui liền nghĩ là cô đang chóng mặt, không khỏi cảm thấy lo lắng. Anh lẳng lặng xoa đầu Linh Đan, để cho cô tựa vào vai mình, môi dường như khẽ chạm vào mái tóc đen dài mang theo hương thơm nhè nhẹ của dầu gội kia. Đến khi Linh Đan thấy tai của mình hơi nhột nhột, muốn rụt người lại thì phát hiện cả người đã bị anh ôm sát vào lòng không chút kẽ hở. Mặt cô thoáng đỏ lên, lập tức giãy dụa muốn thoát ra. Đổi lại càng bị anh siết chặt hơn nữa.
-Em làm gì vậy? Mau ngồi yên đi.-Mạnh Quân không kiên nhẫn gầm nhẹ.
-Nóng.-Cô nhỏ giọng nói. Cái thời tiết như thế này mà còn ôm ôm ấp ấp thì quả là cực hình a.
-Em tưởng anh không nóng sao? Còn không phải tại đứa nhỏ ngốc nghếch như em cứ liên tục khiến anh phải lo?
Giọng nói của Mạnh Quân có chút nghiêm khắc, tay anh đã luồn qua eo cô giữ chặt, cô nghe xong chỉ biết thành thật ngồi im tại chỗ. Thật ra so với nóng, cô càng thấy ngượng ngùng nhiều hơn. Kí ức về nụ hôn lúc nãy còn rất mới mẻ, nên bây giờ rất khó để không nhớ đến, rất khó để không liên tưởng đến.
-Anh Quân...-cô ngập ngừng gọi.
Mạnh Quân bỗng giơ tay ra hiệu im lặng, sau đó lần lượt dọn dẹp ba lô rồi đeo lại trên lưng. Linh Đan mới để ý tới đu quay đã từ từ giảm tốc độ, có lẽ sắp ngừng. Vừa mới đặt chân xuống mặt đất cô liền bị anh lôi ra chỗ khác. Anh không dám để cô đeo ba lô, toàn bộ đồ đạc đều do anh gánh hết. Linh Đan ngược lại rất thảnh thơi, lòng cũng sinh ra áy náy.
-Anh, em không sao đâu. Đưa ba lô cho em được rồi.
Mạnh Quân liếc cô một cái, trầm mặc không nói gì tiếp tục vững vàng bước đi. Linh Đan thấy anh không để ý tới mình cũng có chút chột dạ.
-Anh đừng mặt nặng mày nhẹ nữa. Em không sao mà. Đó chỉ là triệu chứng bình thường thôi, sức khoẻ của em em hiểu rõ.
Anh vô cùng bất đắc dĩ bảo:
-Anh không có mặt nặng mày nhẹ.
-Rõ ràng anh đang giận em.-cô bĩu môi đáng thương nói.
-Anh giận em làm gì? Uống nước đi. Đừng làm anh lo lắng nữa.
Cô uống xong liền ồn ào muốn anh phải dẫn mình đến chỗ bãi cỏ bên hồ ngồi nghỉ mệt. Mạnh Quân liền nhận mệnh ôm cả đống đồ khổ khổ cực cực tiến tới mục tiêu. Bụng hai người đã sớm kêu réo ầm ĩ. Anh tìm một chỗ bóng râm mát mẻ, cẩn thận trải tấm bạt đã chuẩn bị sẵn lên bãi cỏ, sau đó bày đồ ăn. Cơm trưa rất phong phú, có bò kho, có cánh gà chiên, có sườn chua ngọt... Tất cả đều được mua ở cửa hàng bình dân đầu ngõ. Tuy cô cũng biết nấu ăn nhưng không ngon bằng người ta, hơn nữa cũng chẳng có thời gian để chuẩn bị được hết từng này món, mua vẫn nhanh hơn.
-Hồi đi học anh quậy đến mức nào vậy? Kể cho em nghe đi.-Linh Đan vừa cắn cánh gà vừa hỏi.
-Thật ra cũng chẳng phải quậy phá gì. Anh chỉ hơi hiếu kì một chút.-Mạnh Quân có chút ngượng ngùng trả lời.
-Hiếu kì là hiếu kì thế nào? Chẳng lẽ anh đi giở váy của bạn gái trong lớp? Hay rình trong toilet nữ? Còn có xem qua phim người lớn?
Đầu nhỏ lập tức bị anh gõ một cái, Mạnh Quân dở khóc dở cười nhéo mặt của cô:
-Anh còn chưa có biến thái đến mức độ đó. Em toàn nghĩ mấy chuyện gì đâu...
Linh Đan nghịch ngợm nháy mắt, bộ dáng ngoan ngoãn nghiêm chỉnh giống như đứa trẻ đang ngồi chờ bà kể chuyện.
-Ai, lúc anh đi học còn ngây thơ trong sáng lắm, đâu có như con nít quỷ tụi em. Nhà anh trước cũng nghèo, đâu có tiền mua ti vi máy tính. Cứ tan học lại đi chung với đám bạn, đá banh bắn bi đủ cả. Có khi còn chơi tới khuya, đến nỗi ba mẹ phải xách tai từng đứa lôi về nhà.
-Có chuyện gì khiến cho anh ấn tượng nhất không?
Anh nghịch nghịch chiếc đũa trong tay, hơi suy tư một lúc mới tươi cười kể:
-Có. Anh nhớ có một buổi tối anh bày trò rủ đám bạn 12 giờ đêm đi vào trường.
-Vào trường làm gì?
Mạnh Quân làm ra vẻ thần thần bí bí nói nhỏ vào tai Linh Đan:
-Bắt... ma.