Chương 60
Chạy đi!!!!
- Tiểu thư cô bị sao vậy?
Ren ngồi xuống bên cạnh Sarah nghiêng đầu quay sang hỏi khi thấy Sarah yên lặng suy nghĩ cái gì đó rất chăm chú. Nghe được ai đó hỏi mình, Sarah quay sang nhìn Ren.
- Ren...
Ren hoảng hốt nhìn Sarah đang khóc kia, nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của Sarah thật diễm lệ nhưng đối với Ren thì nó quả thực làm cậu ta cảm thấy lo lắng.
- Tiểu thư, cô sao lại khóc thế này?
Ren đưa tay lên muốn lau nước mắt cho Sarah nhưng Sarah đã túm lấy hai cổ tay của cậu ta trước khi Ren chạm vào gương mặt của Sarah.
- Tôi khóc sao? Tôi thực sự đã khóc sao?
- Tiểu thư
- Tôi đã không biết là mình khóc đấy. Chỉ là tôi đang lựa chọn giữa ba hay là những người bạn của mình. Tôi căm ghét ba, căm ghét ông ấy nhưng suy cho cùng tôi ghét bản thân mình hơn. Ba làm tất cả chỉ vì tôi, tôi hiểu cách ông ấy yêu thương tôi mà.
- Tiểu thư cô....
Ren không tin được những điều vừa rồi là cậu ta nghe từ Sarah mà không phải một người khác. Người đáng lẽ phải căm thù Simon Taylor hơn ai hết phải là Sarah, vậy mà bây giờ cô lại đang khóc vì ba mình.
- Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy.
Sarah buông Ren ra mà lau hết nước mắt sau đó cô liền đứng dậy, Sarah với lấy áo khoác rồi cầm chìa khóa xe muốn đi ra ngoài. Ren vội vàng chạy theo, cậu ta nhìn Sarah đang chuẩn bị ngồi vào chiếc beatles mà lên tiếng.
- Tiểu thư, cô định đi đâu?
- Tôi sẽ về sớm thôi, tôi phải đi xác nhận một chuyện.
Sarah nói rồi ngồi vào xe sau đó phóng đi ngay lập tức để lại khói bụi phía sau cùng Ren đang đứng ở cửa lo lắng kia. Ngày hôm nay, tiểu thư của cậu ta rất kì lạ, kì lạ đến không tưởng.
- Ren, chị hai đi đâu vậy?
Nana đứng phía sau đột nhiên lên tiếng làm cho Ren giật mình quay lại, cậu ta nhìn Nana chằm chằm, cô bé này tại sao đi lại không phát ra tiếng động như vậy? Thậm chí Nana còn làm cho một người từng qua huấn luyện như Ren không cảm nhận được sự hiện diện của cô bé, có lẽ Nana hoàn toàn không phải người đơn giản rồi.
- Tiểu thư cô ấy nói cần giải quyết một vài chuyện.
- Vậy sao? Mama đang tìm anh đó.
Nana nhắc nhở mà đứng sang một bên để Ren đi vào thư phòng của phu nhân Vilson, cô bé đứng ở cửa trông theo bóng dáng chiếc xe ở xa kia mà đôi mắt híp lại đầy suy tư. Nana thò tay vào túi sau đó móc ra một chiếc điện thoại, cô bé bấm bấm những con số quen thuộc chờ đợi bên kia bắt máy.
- Chú có thể giúp cháu một việc hay không?
- "Có chuyện gì sao? Đã bao lâu rồi cháu không tới tìm ta nữa?"
- Cháu phải ở cùng mama. Hiện tại chị hai của cháu đã rời nhà, có lẽ chị ấy sẽ làm những điều điên rồ nên chú giúp cháu được chứ?
- "Nếu đó là điều cháu muốn, dù sao thì giữa ta và Sarah cũng có quen biết cả thôi."
Người kia đồng ý sau đó liền cúp máy. Nana nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của mình mà khẽ nắm chặt hơn một chút. Cô bé như Nana chỉ có thể làm như vậy cho Sarah mà thôi.
Biệt thự Dương gia.
- Dương Chí Phong, mọi chuyện là sao hả?
Sinh Sinh đi vào trong phòng khách vừa nhìn ba người lớn nhỏ kia liền không nhịn được cất tiếng hỏi. Dương Dương ngồi ở ghế đơn nhìn lên Sinh Sinh và Thiên Kỳ vừa tới đây kia.
- Chú Date, Băng Băng và Vũ Vũ đã bị Khâu Nhược Linh kia bắt đi đâu rồi. Chú Dương đã lật tung cả thành phố lên cũng không tìm ra dấu vết. Phải làm sao đây? Nếu Băng Băng và Vũ Vũ có mệnh hệ gì thì mẹ sẽ nổi điên lên mất.
- Thật kì lạ, nếu như Khâu Nhược Linh dở trò vậy thì chẳng lẽ không có dấu vết nào? Chỉ có thể là có kẻ đứng đằng sau cô ta, cô ta sẽ không có gan đó.
Thiên Kỳ suy nghĩ mà lên tiếng. Dương Chí Phong ngồi đó mà hai tay đặt trước chân mình, hắn ta hơi cúi đầu suy nghĩ. Tối hôm qua, nhất định đó là lúc thích hợp để hạ thuốc ngủ, xem ra Khâu Nhược Linh tính toán rất chuẩn thời điểm họ tỉnh lại nhưng tại sao cô ta không mau quay về luôn? Nếu như giả thuyết cô ta làm việc cho ai đó vậy thì chỉ có thể cô ta đã bị kẻ kia thủ tiêu luôn. Nhưng vấn đề là tại sao lại là con của hắn chứ?
- Dương Dương, cháu có nghe Băng Băng nói gì về nhiều việc xung quanh không?
Dương Chí Dĩnh nhìn Dương Dương mong có được chút ít manh mối. Bà chị kia đã nhờ cậu ta, nếu quả thực hai đứa nhóc kia có chuyện gì bà chị đó sẽ giết cậu ta mất. Dương Dương nghe Dương Chí Dĩnh hỏi như vậy liền lập tức nhớ tới một chuyện rất lâu trước đó.
- Cháu nhớ rồi, Băng Băng từng nói về ông ngoại. Băng Băng nói ông ấy có một biệt thự ở gần đây và còn bảo nếu có thể Băng Băng muốn tới đó.
- Ông ngoại.
Cả ba người Dương Chí Phong, Thiên Kỳ và Sinh Sinh đều có thể chắc chắn đáp án. Sao họ lại không nghĩ ra ngay từ đầu chứ? Băng Băng và Vũ Vũ tuy mới 8 tuổi nhưng cả hai anh em đều là thiên tài hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi. Người có thể kìm hãm cả hai anh em chỉ có thể duy nhất là Simon Taylor mà thôi.
- Black Rose, ông ấy ở đó, lúc nhỏ tôi có sống cùng ông ấy một thời gian tại biệt thự.
Sinh Sinh đột nhiên nhớ ra, đúng là lúc nhỏ cô ở bên cạnh ông ấy vài năm nhưng sau đó cũng liền ra nước ngoài du học nên chưa có thời gian về lại biệt thự đó lần nào nữa. Nếu như đúng là biệt thự gần đây nhất của ông ấy chỉ có thể là Black Rose.
- Đi thôi.
- Tôi sẽ tới đó.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, mọi người quay lại nhìn ra phía cửa liền trông thấy bóng dáng nhóm 5 người mà đi đầu luôn là cô gái không tuổi kia. Liz mỉm cười vui vẻ nhìn mấy người ngồi trong phòng kia mà lặp lại.
- Tôi sẽ tới đó.
- Hội trưởng.
- Ông ta sẽ không làm hại tới hai đứa nhóc song sinh đó. À phải là chắc chắn cho nên nếu các người tới đó có thể ông ta sẽ đổi ý. Vẫn là nên để tôi tới đó đổi lại các người hãy xem xét sự sắp xếp tới đây của tôi.
Liz mỉm cười, nụ cười đậm nét âm hiểm của cô làm cho mọi người thoáng rùng mình. Liz đang muốn làm gì đây? Liệu những người ngồi ở trong phòng sẽ đồng ý với sự sắp xếp của cô gái đầy quyền lực này?
Trên đường cao tốc, Sarah phóng với tốc độ max nhanh chóng rẽ hướng về tới hướng khu trang trại cách đó không xa. Sarah muốn tới lâu đài "trang trại" của nhà Taylor cũ, cô không chắc chắn sẽ còn ai ở đây nhưng ít nhất nó cũng không bị bỏ hoang.
Dừng xe lại trước lâu đài, Sarah xuống xe, cô tiến về phía bậc tam cấp mà nhìn về phía khu nông dân bên kia sau đó chắc chắn chẳng ai để ý liền mở cửa đi vào trong.
Cạch. tách.
Sarah vừa bước vào trong liền đứng yên tại chỗ nhìn họng súng đen ngòm ngay bên thái dương của mình kia. Cánh cửa được một cánh tay nào đó đóng vào cùng với đèn trong phòng khách sáng trưng. Raon cười vui vẻ nhìn Sarah.
- Đã lâu không gặp Sarah. Mà có chắc cô sẽ biết đến bọn tôi chứ?
- Nguyệt, tôi sao lại quên cô chứ, vậy thì người bên này...?
Sarah quay sang người vừa bật đèn đứng bên cạnh kia, cô kinh ngạc nhưng không nói gì cả chỉ nhìn chân chân vào người đó. Raon mỉm cười thích thú.
- Sao vậy? Đều là người quen mà. Đó là Ảnh, chúng tôi đều là đàn em của cô mà Sarah. Papa luôn nói cô giỏi hơn chúng tôi rất nhiều nhưng nhìn mà xem, cô có gì hơn chúng tôi đây?
Raon vừa rứt lời, cô xoay người đạp Sarah ngã lăn vài vòng trên sàn nhà sáng loáng. Xem ra lâu đài này vẫn luôn được quét dọn. Mạc Đình đứng một bên quan sát mọi chuyện xảy ra mà không hề có ý trợ giúp. Raon tiến tới, cô túm tóc của Sarah mà hướng gương mặt Sarah nhìn thẳng mình.
- Cô nói xem, cô hơn chúng tôi chỗ nào chứ?
- Cô muốn biết đáp án sao Nguyệt? Ba nuôi một lũ sát thủ các người tới cuối cùng không phải để giết tôi mà là để tôi luyện tập giết tất cả các người. Các người chỉ là bia tập của tôi mà thôi.
Sarah nhếch miệng cười nhìn Raon nói rõ từng câu từng chữ một. Trong khoảnh khắc đó, gương mặt Raon lạnh tanh, nụ cười kia đã biến mất, sát khí từ đôi mắt của Raon nhìn chằm chằm vào Sarah, cô đưa tay lên vả Sarah khiến cho Sarah khóe miệng rỉ máu.
- Cô đang tự vẽ viễn cảnh cho mình sao Sarah?
- Người tự vẽ viễn cảnh là cô. Nguyệt, đến hôm nay tôi đã hiểu rõ ba muốn gì rồi. Tôi đã lựa chọn, cô có biết tôi đã chọn gì không?
Raon và Mạc Đình còn chưa nghe hết câu trả lời của Sarah thì một tiếng động lớn ở phía cửa sau của lâu đài, Raon tức mình thả tay ra đứng dậy quay qua Mạc Đình.
- Ảnh, cô ta để lại cho cậu.
Raon nói rồi đi thẳng về hướng có cửa sau để giải quyết. Sarah nhìn Raon rời đi rồi, cô từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào Mạc Đình trước mặt, Sarah mỉm cười, một nụ cười thật đẹp, thật yên bình.
- Mạc Đình, không phải cậu làm đúng chứ?
- Xin lỗi.... Sar....
Rầm. Đoàng.
Hai âm thanh lớn cùng lúc vang lên khắp cả căn phòng, Sarah biết Raon dù nghe được nhưng chắc chắn sẽ không vội quay lại vì cô ta sẽ nghĩ đó là do Mạc Đình nổ súng mà hơn nữa tiếng rầm kia là từ hướng mấy người nông dân ở trang trại làm. Nhìn Mạc Đình bị trúng đạn đang dần ngã xuống sàn nhà hoa cương mà chảy đầy máu kia, đôi mắt Sarah lạnh đi nhưng không hiểu sao nước mắt cô không thể ngừng rơi.
- Sarah... xin lỗi cậu.
- Tôi sẽ không tha thứ, tôi sẽ không tha thứ cho dù đó có là cậu Mạc Đình. Nếu như chúng ta được sinh ra trong một thân phận bình thường, một hoàn cảnh bình thường thì tốt rồi.
- Không có nếu như..... Chỉ có sự thật tồn tại mà thôi, cậu biết điều đó mà Sarah.
Mạc Đình nằm đó đưa tay ôm lấy vết thương của mình nhìn Sarah mà nước mắt cũng không ngừng rơi. Sarah còn muốn nói gì đó nhưng ngay lúc này một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đi vào phòng, trên tay hắn ta đeo găng đen còn đang cầm khẩu súng lục kia, hắn bước qua Mạc Đình mà tiến tới túm lấy cánh tay Sarah lôi đi mặc cho cô có muốn hay không. Nếu không rời đi lúc này chỉ e không còn kịp nữa.
Sarah ngoái đầu nhìn Mạc Đình trước khi cô ngồi vào chiếc beatles của mình, cô đưa tay đi lau hết nước mắt của mình sau đó ngồi vào trong xe mà đóng cửa lại nhanh chóng. Người đàn ông lạ mặt kia ngồi ở ghế lái nhanh chóng khởi động xe rồi phóng vụt đi mất.
Raon sau khi giải quyết đám nông dân kia liền quay lại, khi mới bước tới chân cầu thang, Raon kinh hoảng nhìn cảnh tượng trước mặt, cô tức tốc chạy tới ôm lấy Mạc Đình.
- Ảnh, đã có chuyện gì xảy ra hả? Sarah đâu? Cô ta đang ở đâu?
Raon đỡ lấy Mạc Đình nhìn vết thương của cô bạn mà vội vàng hỏi. Cái đám nông dân ch.ết tiệt kia thật là rắc rối, khi không tự dưng đến kiếm chuyện. Mạc Đình nhìn Raon mỉm cười chấn an cô bạn.
- Đừng lo, chỉ là ăn một phát đạn thôi. Sarah có đồng bọn nên chạy mất rồi. Xin lỗi nhé, có lẽ tớ làm chậm tiến độ của hai ta rồi.
- Cậu mới không cần lo lắng, cứ nghỉ ngơi đầy đủ đi, những chuyện còn lại cứ để tớ lo, tớ đang tìm địa chỉ của mama rồi, chỉ cần cậu khỏe lại chúng ta lập tức hành động. Lần này tớ sẽ không bỏ qua nữa đâu.
Raon mỉm cười rất xinh đẹp nhưng Mạc Đình vẫn nhìn ra vài nét cuồng nộ trong đó.
Raon là vậy, một cô gái hiếu chiến cuồng sát, bất kể ai hay cái gì mà cô ấy nhận định là mục tiêu thì Raon sẽ liều mạng tới cùng để tiêu diệt mục tiêu đó. Raon chưa bao giờ để con mồi của mình chạy thoát, cô ấy luôn làm hài lòng chủ nhân. Nhưng suy cho cùng, trong lòng chủ nhân liệu bọn họ là gì đây? Có phải như Sarah đã nói chỉ là một quân tốt thí để Sarah luyện tập? Nếu nói như vậy thì quan hệ của chủ nhân và Sarah tới cuối cùng là thế nào? Chủ nhân của họ có thực sự muốn giết ch.ết Sarah hay không đây?
_______
doll: doll thấy có nhiều bạn đọc nói khó hiểu, uk đúng là vì chủ fic này luôn có cái đầu logic kiểu dở khùng cho nên fic của nàng ta không fanta cũng là những mối quan hệ phức tạp, cho nên bạn nào không muốn hách não hay cảm thấy sẽ nhàm chán thì không cần đọc nữa ạ:))))