Chương 39: Trời Hạ Cổ Quan, Sắc Bổ Nữ Thi
Hắn mắt lộ ra tinh quang, vung chưởng lên, lấy ra viên Ngọc hoàng đan thứ hai. Những thống khổ trước đó, tựa hồ cũng không đáng được nhắc tới.
Một viên Ngọc hoàng đan, sẽ có thể khiến cho thân thể ngăn cản được hạ phẩm phi kiếm công kích. Nếu luyện hóa hai viên Ngọc hoàng đan, thể xác của mình sẽ mạnh mẽ tới nhường nào?
Ninh Phàm lộ ra vẻ mặt mong đợi, giơ tay lên bỏ vào miệng viên Ngọc hoàng đan thứ hai. Đối với hắn xem ra, âm dương ma mạch của mình, đối với thôn phệ đan dược có nghịch thiên thần hiệu, cho dù có uống hai viên Ngọc hoàng đan, ắt hẳn là vô sự.
Nhưng đan dược vừa vào miệng, hắn lập tức sắc mặt đại biến, hắn phát hiện, hắn đã đánh giá qua thấp Ngọc hoàng đan có dược lực bá đạo đến thế nào. Cử động này, đã khiến cho hắn hối hận không kịp.
Quá trình luyện hóa sức thuốc của viên Ngọc hoàng đan thứ hai, sự thống khổ đã trực tiếp tăng lên gấp trăm lần so với viên thứ nhất!
Một cái chớp mắt, kinh mạch hủy hết, mà đau đớn hơn trăm lần, khiến cho hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, mặt đầy chấn kinh.
Hắn lập tức biết rõ được một chuyện!
Trong Tu Chân giới, có những đan dược có dược liệu nghịch thiên. Và loại đan dược này, phổ biến có một cái tác dụng phụ. Sau khi sử dụng vào một viên, thường thường phải cách nhau mấy năm thậm chí mấy chục năm, mới có thể uống viên thứ hai.
Nếu uống bừa, sẽ sinh ra tác dụng phụ rất cực đoan.
Trăm lần đau đớn này, có thể chính là tác dụng phụ của Ngọc hoàng đan.
Ninh Phàm cười khổ, Loạn Cổ ký ức truyền thừa, cũng không nói tới Ngọc hoàng đan có tác dụng phụ thế nào. Nguyên nhân có thể là vì, ngay cả Loạn Cổ Đại Đế, cũng không từng dùng qua Ngọc hoàng đan ‘Tiên đế khó cầu’ này, căn bản không biết Ngọc hoàng đan có thể liên tục uống được hay không.
Mà trước mắt xem ra, Ngọc hoàng đan, hiển nhiên là không thể uống cùng một lúc hai viên.
Khinh thường, khinh thường, từ trước cho tới nay, nhất mực xuôi gió xuôi nước, Ninh Phàm đã mất đi sự cẩn thận của một kẻ yếu cần phải có.
Hắn tự cảnh tỉnh mình thật sâu, nhưng giờ phút này đại sự hạng nhất chính là đem sự thống khổ của thân thể áp chế xuống.
Luyện hóa viên Ngọc hoàng đan thứ hai, nhục thể của mình, sẽ đạt tới một cảnh giới kinh khủng hơn, nhưng điều kiện tiên quyết là, mình có thể chống nổi sự đau đớn này.
Phải nghĩ biện pháp, áp chế đau đớn! Nếu không, một khi sức thuốc hoàn toàn tan ra, đau đớn gấp trăm lần kéo đánh tới, tuy là Thần Ma, cũng chưa chắc có thể chịu đựng, huống chi mình...
Đường đường Loạn Cổ truyền nhân, nếu bị đan dược làm cho đau đớn ch.ết đi, vậy thì quá, quá mất mặt rồi!
Ninh Phàm tâm tư xoay chuyển trăm vòng, lúc này trong Âm Dương tỏa lại truyền tới một cảm giác mát mẻ. Mà trên thanh ngọc tỏa, huyết tuyến trên đó sáng lên hồng quang sáng chói. Vào lúc Ninh Phàm đối diện với nguy cơ trước mắt, Âm Dương tỏa cùng hắn có mối liên hệ qua lại về tánh mạng, tựa hồ theo bản năng muốn bảo hộ chủ nha6n.
Cảm giác mát mẻ, thoáng đè xuống sự đau đớn, hiệu quả nhỏ nhặt không đáng kể. Âm Dương tỏa theo bản năng cử động, tựa hồ cũng không thể giúp Ninh Phàm hóa giải bao nhiêu đau đớn.
Nhưng Ninh Phàm, lại phát hiện một chuyện, thân thể thư thích, có thể hóa giải đau đớn.
Sự mát mẽ thư thích nayỳ, có lẽ không đủ để đè xuống Ngọc hoàng đan bạo ngược gây ra đau đớn, nhưng nếu những chuyện thư thái thoải mái khác, có thể làm được hay không?
Đời người, chuyện thư thích thoái mái nhất, không gì bằng hai chuyện, một là đột phá cảnh giới, hai là, song tu. Đột phá cảnh giới, trong thời gian ngắn không thể nào thực hiện, nhưng song tu... Không biết cử động này, có thể đè xuống sự đau đớn hay không.
Cơ hồ làm ra quyết định thật nhanh, Ninh Phàm chân đạp băng hồng, độn ra khỏi luyện đan thất, chạy thẳng tới phòng ngủ của Chỉ Hạc.
Người hắn có thể nghĩ tới, chỉ có Chỉ Hạc, trước mắt là vợ duy nhất của hắn. Có lẽ, hắn có thể cùng Tư Vô Tà động phòng, nhưng chẳng qua là hắn có lòng kiêng kỵ.
Âm Dương tỏa song tu, có một lợi ích, có thể cùng nữ tử mến yêu đồng thời tu vi tinh tiến, nhưng mà cái này, dường như cũng thành tệ đoan.
Nếu Ninh Phàm cùng Tư Vô Tà song tu, kết quả sẽ là, Ninh Phàm tu vi tăng trưởng, Tư Vô Tà tu vi, chỉ sợ cũng sẽ tăng trưởng.
Trước khi Tư Vô Tà bị bắt, chính là giả anh tu sĩ. Một khi thông qua Âm Dương tỏa song tu, vô cùng có khả năng đột phá Nguyên Anh kỳ. Nhưng sau chuyện này, linh khôi thuật của Ninh Phàm có thể khống chế được Tư Vô Tà nữa hay không, chính hắn cũng không biết...
Nếu tự mình luyện chế ra Đỉnh Lô hoàn, nếu trong Đỉnh Lô hoàn có thiên bách nữ tử làm đỉnh lô, có lẽ sẽ không có sự lo lắng này.
Tiểu Chỉ Hạc vừa mới thức dậy, bị Thiên Không lôi đình Thiên kiếp đánh thức, ở trên giường nhỏ xoa xoa mắt, vẫn còn đang mơ hồ, lại thấy Ninh Phàm băng hồng chợt lóe, xuất hiện trong phòng mình.
- Phàm ca ca, xảy ra chuyện gì, lại có người đến gây chuyện sao...
- Ừ, đừng lo lắng, so với bọn họ, Phàm ca ca của nàng, hiện tại tương đối nguy hiểm...
Ninh Phàm cười khổ, giờ phút này không phải lúc giải thích.
Hắn lập tức vật ngã tiểu Chỉ Hạc, một thân đau đớn, ở một loại xúc cảm tuyệt vời khác, từ từ yên tĩnh.
Chẳng qua là nguy cơ, chưa từng vượt qua. Dưới cơn đau nhức, Ninh Phàm phát hiện, Âm Dương tỏa lại tiếp tục lóe lên hồng quang quỷ dị.
Huyết tuyến trên thanh ngọc, lóe sáng hồng quang. Nguyên bản Âm Dương tỏa có hiệu quả là đề thăng nam nữ song phương tu vi, nhưng giờ phút này, lại trở thành cường đoạt. Sự đau đớn của hắn đang được ức chế, pháp lực đang đề thăng, nhưng Chỉ Hạc tu vi, lại đang giảm xuống.
Ninh Phàm có thể cảm nhận được, mình chỉ cần cử động mấy lần, bên trong thân thể tiểu Chỉ Hạc nguyên bản là ích mạch tiên mạch, đã bể nát một cái, đây là triệu chứng tu vi suy rớt. Mà trên mặt nàng, lại lộ ra vẻ thống khổ.
Mình đang làm nào phải à đang dùng song tu kiềm chế thống khổ, mình rõ ràng là đang dùng Sắc Âm Bổ Dương, đem thống khổ chuyển sang trên người của Chỉ Hạc, cũng như cướp đi tu vi của Chỉ Hạc.
Âm Dương tỏa bản năng hộ chủ, lại tình cờ kích thích ra 《 Âm Dương biến 》pháp bảo thần thông tầng thứ nhất —— sắc bổ nghịch đoạt!
Âm Dương tỏa có hiệu quả là phụ trợ nam nữ song tu, đồng thời tu vi tinh tiến, nhưng nếu Túc Chủ khai mở được tầng thứ nhất ‘Sắc bổ nghịch đoạt’ thần thông, thì có thể đoạt tận nữ tử tu vi, hóa thành tu vi dùng làm của mình.
Mình, cuối cùng là đang sắc bổ Chỉ Hạc!
Đem thân thể của bản thân, rút ra khỏi thân hình nhầy nhụa không chịu nổi của Chỉ Hạc. Ninh Phàm tim như bị đao cắt, Chỉ Hạc là vợ mình, không phải đỉnh lô, mình có thể cùng nàng song tu, cả cuộc đời này quyết sẽ không sắc bổ nàng!
Những kẻ mà mình sẽ sắc bổ, chỉ có đỉnh lô. Mà mình, cả cuộc đời, sẽ không yêu đỉnh lô!
- Có nên, sắc bổ Tư Vô Tà... hay không?
Ninh Phàm từ trên giường ngồi dậy, trong mắt, ma khí xung thiên.
Nhưng chợt, hắn khẽ cắn răng, trong lòng mơ hồ có vẻ bất nhẫn.
Xóa đi ký ức của Tư Vô Tà, tính cách của nàng khôi phục thành một tờ giấy trắng, lệ thuộc mọi thứ vào Ninh Phàm, so với Tư Vô Tà trước kia, nàng đã là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nếu như là Tư Vô Tà trước vốn có tính cách ngoan lệ, Ninh Phàm tuyệt sẽ không chút lưu tình. Nhưng bây giờ Tư Vô Tà... so cùng với trước kia, có thể tính là một người sao...
- Có nên sắc bổ Tư Vô Tà hay không...
Lòng của hắn, đang do dự. Không thể sắc bổ Chỉ Hạc, không muốn sắc bổ Tư Vô Tà, vậy thì còn có thể sắc bổ ai được nữa chứ?
Mà một cổ đau đo71n chìm ngập hết thảy, đem tất cả suy tính của Ninh Phàm đánh cho nát bấy. Không còn thời gian nữa...
Ngay vào lúc này, nóc nhà bỗng nhiên ầm một tiếng, đập rơi xuống một cái vật nặng. Thứ rơi trên mặt đất, đó là một cái thanh ngọc cổ quan.
Thanh Ngọc cổ quan, nắp quan tài nghiêng ra, trong đó nằm, rốt cuộc là một cái nữ thi, tựa hồ còn có hô hấp yếu ớt, vừa tựa hồ đã ch.ết vô số năm. Dung nhan ảm đạm mà tuyệt đẹp, như nhân vật trong bức họa, thứ nàng mặc trên người, không ngờ chính là quần áo trang sức của Thiên Đình tiên nữ thời thượng cổ...
Nữ thi từ đâu tới vậy...?
Cô gái đã ch.ết chỉ còn xác này là ai...?
Ninh Phàm trong đầu rỗng không, nhưng chợt, trong lòng lại có một ý tưởng, chẳng lẽ lão Thiên ban cho ta nữ thi, để cho ta sắc bổ sao...
Sắc bổ nữ thi, dù sao so với sắc bổ Chỉ Hạc còn tốt hơn nhiềuu...
...
...
Trên bầu trời, dưới lôi đình mênh mông, Tư Vô Tà ống tay áo tung bay, chỉ cần phất tay áo một cái là liền chấn vỡ thiên lôi.
Mấy cái phất tay áo, kiếp lôi đầy trời liền bị nàng giải tán đi.
Một màn này, rơi vào trong mắt Nam Dương tử bốn người, đã không cách nào dùng từ chấn kinh mà hình dung.
Nếu Hắc Ma Tam thần quân khiến cho Nam Dương tử kiêng kỵ, như vậy nữ tử trước mắt phát ra Kim Đan hậu kỳ khí tức, đã khiến cho Nam Dương tử sợ hãi.
Mà Lỗ Nam tử, giờ phút này đã bị dọa sợ đến mất hết hồn vía, bởi vì hắn thấy, Tư Vô Tà sau khi bể nát Thiên kiếp lôi đình, cất bước liên tục nhẹ nhàng, hướng bốn người mình đi tới.
Một thoáng, Lỗ Nam tử, Nam Dương tử, Trần Chu bốn người, tất cả đều suy nghĩ minh bạch một chuyện.
Bốn người mình tới Ninh thành trả thù, là một chuyện ngu xuẩn nhất mà bọn họ làm trong suốt cả đời.
Ninh thành thành chủ,’ Ninh công tử’, người này rốt cuộc là ai, lại có Kim Đan hậu kỳ tiếp tay đáp giúp?
- Chia đường chạy trốn!
Bốn người phân bốn đường chạy trốn, nhưng lại bị bốn người chia ra chận đường lại.
Đám ba người Lỗ Nam tử chia ra bị Tam thống lĩnh ngăn lại, một trận giao thủ, đua nhau cả kinh thất sắc, ba người tu vi tuy yếu, chiến lực lại không mảy may yếu hơn nhóm người mình!
Mà Nam Dương tử, bị Tư Vô Tà ngăn trở, kinh hãi muốn ch.ết, tế lên trung phẩm phi kiếm, lại bị Tư Vô Tà một tụ múa đánh nát.
Hắn hoảng hốt thất thố, liên tiếp lấy ra mấy món pháp bảo, đều bị Tư Vô Tà dùng ống tay áo đánh nát.
Trữ Vật đại dần dần xẹp xuống, Nam Dương tử phát hiện, hắn cùng Tư Vô Tà chênh lệch đơn giản là khác biệt một trời một vực.
Khẽ cắn răng, Nam Dương tử lấy một ra món thanh ngọc cổ quan, cổ quan này là ba trăm năm trước lúc hắn còn tấm bé, từ cổ Thiên Đình di chỉ trộm ra. Hắn dốc hết lực cả đời, đều không cách nào khai mở cái quan tài này, mơ hồ suy đoán này quan tài này là một món pháp bảo lợi hại, nhưng cũng không biết phẩm cấp bao nhiêu.
Hắn càng không biết trong cổ quan, táng người ahy vật gì nữa.
Không người nào biết, hôm nay Nam Dương tử đã nổi danh khắp Việt Quốc, vào ba trăm năm trước là một kẻ gian chuyên trộm mộ nho nhỏ.
Mà sau khi trộm được cái quan tài này, Nam Dương tử lại không dám cho bất kỳ người nào xem qua, chỉ dám tự mình nghiên cứu làm như thế nào để khai mở cổ quan.
Hôm nay đối mặt sinh tử, không cách nào bảo hộ bản thân nữa, hắn bất đắc dĩ, chỉ đành phải lấy ra cổ quan, khiêng cái quan tài đá xanh to lớn, định đập ch.ết Tư Vô Tà.
Pháp bảo không biết phẩm giai cấp này, có lẽ có thể trấn áp Tư Vô Tà...
Chẳng qua là hắn còn chưa kịp tế cổ quan lên, Tư Vô Tà lại một tụ vũ tới, đánh vào trên cổ tay Nam Dương tử.
Cổ tay đau nhức, cổ quan ầm ầm rơi xuống Ninh thành, ừ, chính là rơi xuống giữa phòng của Chỉ Hạc.
Sau đó...
Sau đó, Ninh Phàm đem cô gái trong cổ quan, đang ung dung ngủ say, nhẹ nhàng ôm lên giường nhỏ.
Cái gọi là nữ thi, sau khi cởi áo quần ra, sắc mặt trắng hếu tựa hồ chợt đỏ ửng trong một cái chớp mắt, có chút quỷ dị và đầy vẻ kinh khủng.
- Ngươi... Dám...
Nữ thi tựa hồ cố sức muốn nói ra những lời này, nhưng vô luận như thế nào cũng không mở được miệng.
Nàng dù ch.ết, nhưng cũng đường đường là... Há có thể bị...
Gò ngực cao vút bị thi cương của nàng, vào lúc bị Ninh Phàm nắn bóp, lại dần dần mềm mại đi...
Bầu trời trên Ninh thành, diễn ra một trận đại chiến. Trong phòng Chỉ Hạc, bầu không khí lại có vẻ phất phới ma quái, quỷ dị khôn lường...
Tiểu Chỉ Hạc chăn mỏng che ngực, nhìn Phàm ca ca đối với nữ thi... Trong lòng nàng, đầu tiên là sợ, rồi sau đó, tim ùm ùm đập loạn, dường như là... Thật sự là rất mắc cở... Người ta đã ch.ết rồi, thế mà Phàm ca ca cũng không buông tha... Bất quá, người của tỷ tỷ này sao mà đẹp vậy, khi còn sống là tiên nữ sao?
Ninh Phàm tự hỏi cả đời, cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng quỷ dị như vậy.
Nhẹ cởi la thường, nữ thi trước mắt, bị Ninh Phàm loáng cái đã lột sạch, lộ ra thân người trắng như tuyết.
Trắng như tuyết, không quá chính xác, thực tế hẳn là ảm đạm. Cô gái này sau khi ch.ết, bị đóng chặt trong cổ quan, cũng không biết qua thời gian mấy triệu năm. Người ta nói tu chân không năm tháng, nhưng Ninh Phàm lại có thể từ quần áo của nữ tử, suy đoán, cô gái này ít nhất là giai nhân từ ức vạn (1000 tỉ) năm trước kia.
Da mịn xương mềm, yểu điệu sinh tư, nếu chỉ là thưởng thức, Ninh Phàm thậm chí cảm thấy, nữ thi này, thực tế là một mỹ nhân đang ngủ say.
Lông mi cong cong, sợi tóc ôn uyển, dung nhan nữ thi trắng hếu, hơi lộ ra vẻ gầy gò, môi đỏ nhạt nhưng không có huyết sắc. Nữ tử này khi còn ssống, sợ rằng có mấy phần bệnh yếu, có lẽ, nguyên bản là một bệnh mỹ nhân.
Đầu của Ninh Phàm tựa hồ cho thấy một hình ảnh đáng thương quen thuộc, cầm chuốc chôn hoa đầy tình người. Cô đơn trong gió, thật giống như một cây giáng châu tiên thảo không chỗ nào dựa vào.
Lắc đầu một cái, đem ý niệm quỷ dị trong lòng tản đi, Ninh Phàm cười khổ, mình sao vậy chứ, sao lại đối với một nữ thi, động tình hoài cảm như vậy?
Có lẽ, chỉ là đối với sự cô độc của nữ tử, đồng cảm với số phận của nàng mà thôi.
Giờ phút này áp chế sự đau đớn do Ngọc hoàng đan mang lại quan trọng hơn, Ninh Phàm vận lên Hợp Hoan diệu quyết, bắt đầu xoa bóp lên thi thể kiều diễm của nữ thi.
Nhiệt độ lạnh như băng, thi thể cứng ngắc, chỉ có xúc cảm này, mới nhắc nhở Ninh Phàm, nữ tử trước mắt, là một cổ thi thể.