Chương 69: Cốt Hoàng Hàng Lâm, Thanh Bộ Đại Loạn

Ninh Phàm làm bộ như không nhìn thấy, để tránh tạo cho Ninh Hồng Hồng khó chịu. Về phần Mộ Vi Lương, hắn lại không dám nói nhiều, dù chỉ nói mập mờ, để tránh cho tiểu nha đầu này mắc cỡ.


Ba người không có tình cảm, chính vì như vậy, nền hành động trong lúc này càng làm cho người khác cảm thấy ái muội.
- Được rồi.
Vào lúc Ninh Phàm nói ra hai chữ này, Mộ Vi Lương cùng Ninh Hồng Hồng đồng loạt cùng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần bị Ninh Phàm giày vò nữa.


Mộ Vi Lương thì hai mắt sáng trở lại. Ninh Hồng Hồng thì vết thương hở miệng chảy máu giờ đã khép lại. Mặc dù bị Ninh Phàm chiếm đại tiện nghi, nhưng cũng coi là được như nguyện.
Nhưng hai nữ còn chưa kịp vui mừng, lời của Ninh Phàm lại vang lên.


- Tiếp theo là giải trừ cấm chế trong cơ thể. Ta sẽ dùng tuyệt độc lấy độc công độc, phá vỡ cấm chế. Quá trình thực hiện sẽ có chút đau đớn, các ngươi cố nhịn một chút. Dĩ nhiên là để phối hợp dược lực, ta sẽ khai thông kinh mạch toàn thân các ngươi. Nơi nào không thể đụng vào, ta tận lực không đụng. Vi Lương, cô cũng cởi quần áo đi.


- Cái gì? Còn phải khai thông kinh mạch toàn thân nữa sao? Ngươi còn chưa sờ đủ sao. Tỷ tỷ chịu hết nổi rồi!


Ninh Hồng Hồng mặt như rỉ máu, hơi thở như hoa lan, nếu bị Ninh Phàm khai thông kinh mạch toàn thân nữa, nàng tuyệt đối khó mà không nhịn khỏi bị tiết thân (Chú thích: Tiết thân: Hiện tượng đạt cực khoái ở nữ giới).
- Ta... Ta cũng phải cởi sao? Không... Không chịu..., sẽ bị ngươi nhìn hết... 


available on google playdownload on app store


Mộ Vi Lương chỉ nghĩ đến việc cởi quần áo, ở cổ liền nổi lên đỏ ửng. Nàng quá thẹn. Nàng không cách nào tưởng tượng được chuyện bị Ninh Phàm nhìn thấy thân thể mềm mại xinh đẹp của mình, sẽ đáng sợ như thế nào. 
- Không sao. Ta không nhìn, ta bảo đảm.


Ninh Phàm nói câu này không tính là an ủi.
- Vậy à, cám ơn!


Mộ Vi Lương không ngờ lại tin, và cũng chỉ có nàng mới tin tưởng Ninh Phàm. Lời này làm cho Ninh Hồng Hồng oán thầm không dứt. Không nhìn thân thể, vậy làm sao trị thương? Sờ soạng mù sao? Cho dù thật sự không nhìn, nhưng sờ thì cũng đã sờ rồi, so với nhìn còn nghiêm trọng hơn có biết hay không hả?!


Mộ Vi Lương cởi áo quần ra từng món một. Trước ngực lạnh sưu sưu, khiến cho nàng không khỏi vô ý thức đưa tay lên che, và đã mắc cở muốn khóc lên.


Ninh Phàm khe khẽ thở dài, quả thật nhắm hai mắt lại. Mà có như vậy Mộ Vi Lương mới cảm thấy dễ chịu hơn một ít, bình thường nằm xuống trở lại, bộ dáng mặc cho chàng muốn làm gì thì làm.
- Ta … Ta chuẩn bị xong rồi... Ngươi bắt đầu đi... 
Mộ Vi Lương nhắm mắt lại, khẽ sợ, nhẹ nhẹ cắn môi.


Nếu có thể phá vỡ cấm chế trong cơ thể thì có thể thoát khỏi thân phận quỷ nô, liền có thể thoát khỏi Thanh Bộ. Vì sự tự do, cố gắng nhẫn nại vậy.


Điều duy nhất khiến cho nàng để ý, chính là phương pháp Ninh Phàm phá giải cấm chế, lại là sử dụng tuyệt độc. Độc dược này, ngay cả là cao thủ kim đan trúng phải, cũng khó mà bức ra khỏi cơ thể. Để cho Ninh Phàm hạ độc trên người, cái cần chính là tín nhiệm.


Mộ Vi Lương mơ hồ có tín nhiệm đối với Ninh Phàm. Không cách nào có thể giải thích rõ ràng, giống như lần đầu tiên gặp mặt liền dâng lên cảm giác này vậy.
Nàng tin tưởng Ninh Phàm sẽ không hại nàng.


Chẳng qua là khi ngón tay Ninh Phàm chạm vào trước ngực mơn mởn của nàng, lập tức nàng như bị điện giựt, khóc lên.
- Không muốn...
Chẳng qua là Ninh Phàm không thể nào dừng ngón tay lại, tiếp tục xê dịch ở trên bụng. Toàn thân nàng mềm nhũn, không ngờ lại vì mắc cở mà hôn mê bất tỉnh.


Điều này làm cho Ninh Hồng Hồng không ngừng hâm mộ. Ngất đi, cũng không cần chịu đựng đau khổ nữa, không phải như vậy sao. Nàng hiểu rất rõ rằng, bàn tay Ninh Phàm mang theo Thái Âm chỉ lực như có như không, đối với nữ tu mà nói, là một thứ nguy hiểm mê người đến bực nào. 


Điều này lại khiến trong lòng Ninh Phàm dâng lên một tia cảm giác có tội, rõ ràng mình là kẻ trị thương cho người, vì sao lại giống như là kẻ đi chiếm tiện nghi vậy?
- Ngươi... Ngươi nhẹ một chút... Chờ một chút, cũng không cần nhẹ nhàng như vậy. . . Như vậy rất nhột. . . Ừ. . . Đừng đụng nơi đó...


Ninh Hồng Hồng nói chưa dứt, một cơn đau như xé làm cho nàng cơ hồ ngất đi.
- Đau quá!
Dĩ nhiên, sự đau đớn này là do tuyệt độc mang tới, không liên quan gì đến Ninh Phàm. Hắn không có làm bất kỳ chuyện gì hủy đi sự trong sạch của nữ tử người ta. 


Cứ như vậy, cấm chế trong cơ thể của Ninh Hồng Hồng, bị Ninh Phàm cường hành xé rách, cũng bắt đầu tiêu trừ từng điểm, từng điểm. 
- Dám khi dễ tỷ tỷ như vậy. Đợi tỷ tỷ có thể xuống giường, nhất định cho ngươi biết tay.
. . .


Trị thương và giải cấm cho hai nữ, thời gian tốn hao không ít. Đợi cho hai nữ khỏi hẳn thương thế, sau khi giải trừ cấm chế, hai người như thoát lực cả người nằm vật ở trên giường. Một người hôn mê, một người mệt mỏi ngủ thiếp đi.


Trên giường nhỏ, bừa bộn hỗn độn, có một chỗ ướt nhẹp, không biết là do cô gái nào gây nên.
Mộ Vi Lương trong cơn hôn mê, bởi vì hai mắt khôi phục, giải trừ cấm chế, khí tức dần dần nhu hòa, sức khỏe kiện khang.


Ninh Hồng Hồng ngủ say, bởi vì khép cái lổ máu ở bụng, toàn thân sát khí tiêu đi chín phần mười, huyết lệ trong mắt không lưu động nữa, vẻ mặt cũng ôn nhu. Trừ con ngươi trong mắt còn mang một tia huyết sắc, quả nhiên đã khôi phục thành một mỹ nhân.


Nếu có cao thủ Thanh Bộ quen biết với hai nữ, thấy hai nữ có vẻ đẹp tuyệt sắc thanh lệ như vậy, nhất định sẽ chấn kinh không thôi. Dù sao trước đây, hai nữ một người mắt mù, một người sát khí ngất trời, dữ tợn hung ác, căn bản không coi là mỹ nhân.


Không, giờ phút này nếu hai nữ ra ngoài, phỏng chừng không có người của Thanh Bộ nào có thể nhận ra hai người nàng. Chỉ vì hai nữ trước kia là hai quỷ xấu xí, giờ đã biến thành hai mỹ nhân khuynh thành, sự tương phản quả thật là quá lớn.
- Như vậy hẳn là được rồi.


Hắn khẽ mỉm cười, đắp kín hai nữ bằng chăn mỏng, che đi thân thể mềm mại xinh đẹp, trừ lúc ban đầu có động qua một chút dục niệm, sau khi vận chuyển Âm Dương biến tâm quyết thì hắn không còn vọng động chút tà niệm nào nữa.


Hắn không khinh nhờn hai vị giai nhân, không phải chỉ vì người quỷ giao hợp vô cùng tổn hại tu vi, mà bởi vì hắn vốn chân chính không phải là thái hoa tặc thật sự. 
Hắn là Hợp Hoan ma. Ma cũng có đạo!
Đẩy cửa đi ra ngoài, bên ngoài trúc lầu, bóng đêm đã biến mất. Hắn nhìn bầu trời, nhìn trời mờ mịt.


Đưa tay vào giếng nước rửa sạch tuyệt độc, Ninh Phàm nhẹ nhàng duỗi người một cái cho giảm bớt mệt mỏi. Trên thực tế, trị thương cho hai nữ, người mệt mỏi nhất hẳn là hắn mới đúng.


Ở tại Yêu Quỷ lâm hiểm địa như thế này, Ninh Phàm không có thời gian nghỉ ngơi. Thời thời khắc khắc cũng phải giữ vững mười hai phân cảnh giác, để tránh đi nhầm một bước, vạn kiếp bất phục. Cảm giác mệt mỏi cũng đồng dạng với sự mệt mỏi trong lòng. 


Nếu có thể, ngược lại hắn cực kỳ nguyện ý mang hai nữ đi, cùng nhau rời khỏi Yêu Quỷ lâm. Thậm chí nếu Tiểu Điêu chịu nghe lời một chút, hắn cũng nguyện ý mang Tiểu Điêu đi ra ngoài làm một tên toái hư côn đồ. Yêu Quỷ lâm không phải là nơi thích hợp để ở. Ninh Phàm mong muốn để cho các nàng cảm thụ được thế giới tốt đẹp ở bên ngoài.


Dù sao thật đáng tiếc là, quỷ vật và yêu vật trong Yêu Quỷ lâm căn bản không thể nào rời khỏi nơi đây. Một khi đi khỏi chỗ này sẽ bị tan thành mây khói.
Có lẽ Ninh Phàm cùng Tiểu Điêu, cùng Mộ Vi Lương, Ninh Hồng Hồng chỉ có duyên phận với nhau trong khoảng thời gian không đến nửa tháng này mà thôi. 


- Tiểu Hắc, khi vực thứ tám Yêu Quỷ lâm ngươi thấy thế nào?
Trong lòng hắn bỗng nhiên động một cái, truyền âm vào Đỉnh Lô hoàn, hỏi Tiểu Điêu một câu.


- Ngươi nói là trận vực thứ tám sao . . . Trận vực thứ tám, thứ chín, nuôi dưỡng tựa hồ là thứ vượt xa quỷ vật toái hư, không thể nào nuôi ở Vũ chi Tiên giới. Khu vực liên thông thứ bảy, thứ tám không còn là không gian hắc vụ, mà là "Phá giới chi quang. Muốn đi vào khu vực thứ tám, không những cần vượt qua tu vi toái hư, quan trọng hơn là thân thể tiên nhiên cần đủ để chịu đựng "Phá giới chi lực". Khu vực thứ tám không có ở Vũ chi Tiên giới, nghe nói nó tồn tại ở trong Cổ Thiên Đình. 


- Cổ Thiên Đình?
Ninh Phàm hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Cửu Âm chi địa này lại được thiết kế huyền diệu như vậy.


Trước khu vực thứ bảy được đặt ở tại Vũ giới, hai khu vực sau lại đặt ở cổ Thiên Đình. Mà người thiết kế trận pháp này lấy Phá giới chi quang, liên thông hai thế giới vốn không có sự liên kết gì với nhau. Chỉ cần xuyên qua Phá giới chi quang ở khu vực thứ bảy, thậm chí có thể tiến vào cổ Thiên Đình.


Chỗ địa phương kia tựa hồ là nơi mà vô số cao thủ của Tứ Thiên Cửu giới mơ tưởng cầu mong được đi vào. Không ngờ tới ở Vũ chi Tiên giới lại có một cửa đi vào như vậy.
Bí mật này sợ rằng trừ mình, trong Vũ giới không còn người thứ hai nào có thể biết được . . .


Nhưng mà điều bí mật này đối với Ninh Phàm mà nói, có chỗ ích lợi gì sao?


Hắn thu hồi ý nghĩ xấu, bắt đầu cân nhắc kế hoạch để trộm bảo vật. Hai nữ có ân tình với mình, đoán rằng sẽ không ngăn trở mình dạ hành. Đêm này là lúc phủ kho buông lỏng phòng thủ nhất. Chính là cơ hội tự mình ra tay . . .


Trong lúc hắn đang suy tư thì một tiếng nổ to vang lên ùng ùng, kèm theo đó mặt đất điên cuồng chấn động, truyền tới từ xa xa.


Trong chớp mắt, toàn bộ quỷ vật của Thanh Bộ đều đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy trong đêm tàn, một Bạch Cốt Cự Nhân thân cao trăm trượng, hơi thở như lôi đình đứng đó, ai ai cũng đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
- Cốt hoàng phân thân, hàng lâm rồi! Mau nghênh đón!


Đại trưởng lão Thanh Bộ Kim Đan điên phong, một lão giả áo xanh, một đạo thanh hồng phá không mà đi, vội vã nghênh đón cự nhân cao trăm trượng. 
Cự Nhân kia tản ra khí tức Kim Đan điên phong, nhưng cho dù là cao thủ nguyên anh sơ kỳ chỉ sợ cũng có thể tùy tiện bóp ch.ết.


- Nhân loại, cút ra đây cho bổn hoàng. Bổn hoàng biết ngươi ở chỗ này!
Bạch Cốt Cự Nhân uy nghiêm cười lạnh, một tia minh minh cảm ứng, cảm giác được chỗ của Ninh Phàm, thần niệm mạnh mẽ quét tới, càn quét Thanh Bộ để tìm kiếm. Ninh Phàm chính vì bất ngờ, nên sắc mặt đại biến.


Bạch Cốt Cự Nhân, Cốt hoàng phân thân! Người này tại sao lại xuất hiện vào lúc này.
Kế hoạch trộm bảo vật của mình sắp thành công, tại sao Cốt hoàng lại tới vào lúc này! Nhưng nghe giọng nói, mục đích của hắn hiển nhiên là truy kích mình.


Ninh Phàm chắc chắn rằng, khí tức của mị thần không bị bại lộ. Như vậy Cốt hoàng dò xét được mình nhất định là bằng vào thủ đoạn khác. 
Tâm tư hắn rối bời, chợt nghĩ đến điều gì đó, âm thầm cắn răng, biết được vì sao Cốt hoàng dò xét được mình.


Trong trữ vật đại, cái đốt xương gãy bằng ngọc trong suốt kia, trên đó không ngờ lại có ký gửi một tia Thần niệm chi lực cực kỳ kín đáo. Nhất định là lúc ban đầu khi Cốt hoàng phân thân bị Ninh Phàm trảm sát, bị phân thân trong lúc sắp sửa phải ch.ết chủng vào trên này!


- Mình đã quá khinh thường rồi!
Hắn huy chưởng lấy ra đoạn Bạch Cốt nhỏ, há mồm phun Trảm Ly kiếm. Một kiếm đốt diệt thần niệm trên Bạch Cốt, rồi vội vã rút người ra, lập tức liền hướng phủ kho độn đi.


Vốn là hắn định trộm bảo vật trong đêm này, nhưng không ngờ là sẽ bị Cốt hoàng cử cái phân thân thứ hai đuổi tới. Cái phân thân thứ hai này không ngờ lại ở vào trận vực thứ ba có thể phát huy chiến lực có thể nghiền ép nguyên anh sơ kỳ. Ninh Phàm tự hỏi mình có giở hết thủ đoạn, cũng chưa chắc là đối thủ của Cốt hoàng phân thân. 


Không còn thời gian đợi đến ngày mai nữa rồi! Cốt hoàng tìm ra mình trước, mình phải lập tức đi phủ kho trộm niệm châu ra.
Cũng may Cốt hoàng xuất hiện đã làm cho Thanh Bộ náo loạn. Tình thế này có lẽ đúng là thời cơ tốt nhất để mình đi lấy trộm phủ kho.


Tâm tư này, tuyệt đối không chỉ riêng một mình Ninh Phàm nghĩ đến.
Hắn quay đầu nhìn trúc lầu một cái, hai nữ vẫn còn đang ngủ say ở đó. Nhưng Ninh Phàm sợ rằng không có cơ hội nói lời từ biệt cùng hai nữ. 
Trộm sạch phủ kho, rồi sau đó nhanh chóng bỏ đi! Hết thảy mọi thứ cần phải thật nhanh!
. . .


Dưới bầu trời đêm, Bạch Cốt Cự Nhân bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, lộ ra vẻ tức giận.
Hắn đang cảm giác ti thần niệm mịt mờ do Bạch Cốt gởi lên, nhưng không hề nghĩ rằng sẽ bị Ninh Phàm một kiếm chém đi.
Đau đớn kịch liệt, khiến cho trong tâm đầu của hắn co rút lại, đột nhiên giận dữ.


- Nhân loại. Quả nhiên ngươi ở chỗ này! Tốt! Cho dù hôm nay bản hoàng ssan bằng Thanh Bộ, cũng phải tìm cho ra ngươi!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng. Chỉ bằng vào một tiếng gào của hắn, liền chấn rơi vô số cao thủ Kim Đan sơ kỳ. 


Vừa nhìn thấy Cốt hoàng không ngờ lại muốn san bằng Thanh Bộ, đại trưởng lão Thanh Bộ sắc mặt đại biến, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn không chút do dự, mở tất cả trận pháp phòng ngự phủ kho Thanh Bộ ra, để ngừa có người thừa dịp loạn lèn vào trộm bảo vật. Đồng thời hắn tung người ngăn ở trước người Cốt hoàng, khẩn cầu:


- Bệ hạ, không biết Thanh Bộ đắc tội bệ hạ như thế nào. Mời bệ hạ cho Thanh Bộ ta cơ hội giải thích . . .
- Cút!
Cốt hoàng vỗ một chưởng. Đạo trưởng lão Kim Đan điên phong trực tiếp bị một chưởng quét bay, hộc máu rơi xuống đất, một kích bị trọng thương!


Nhưng đại trưởng lão cũng không dám có lời oán hận chút nào. Bởi vì kẻ làm hắn bị thương đường đường là Cốt hoàng!


Thừa dịp Thanh Bộ đang lúc đại loạn, Ninh Phàm bay thẳng tới phủ kho. Mấy cao thủ Thanh Bộ đang thừa dịp đại trận phủ kho loạn công kích, đã phá vỡ một nửa. Trận này chỉ là trận pháp khẩn cấp do đại trưởng lão mở ra, không cho phép bất kỳ người tiến vào, bao gồm trưởng lão tự mình trông chừng phủ kho cũng không vào được. 


Quả thật đại trưởng lão biết nhìn xa, Sở Thần cũng vây công trận pháp, ý đồ đánh vào cướp phủ kho, ngoài ra còn có Khuất Hàn trưởng lão trông chừng phủ kho, và chư vị cao thủ. Quả nhiên, không phải tất cả mọi người đều là đèn dưới giếng, càng không phải đều là người tốt . 


Trong đó có một người là cao thủ Kim Đan trung kỳ, vừa nhìn thấy Ninh Phàm xuất hiện, nhất thời sắc mặt lạnh lẽo.


Nơi đây tổng cộng có bảy người, chủ ý muốn thừa dịp loạn đả phủ kho. Nếu cộng thêm Ninh Phàm, liền có tám người. Có thêm một người, phần chia của mọi người từ phủ kho sẽ bị bớt đi một phần. Tất nhiên người này vô cùng không tình nguyện.


- Chu Minh, ngươi chính là Kim Đan sơ kỳ, chiến lực thấp hèn, lại mưu toan chủ ý đánh phủ kho. Ngươi muốn ch.ết! 






Truyện liên quan