Chương 117: Đan thuật lên cấp, Hà Xa Ngũ Chuyển
- Đáp ứng chuyện gì...? Nếu như ngươi muốn “Dược bảo bảo” của ta, không thể cho ngươi... Vân bảo bảo, cũng không thể cho ngươi... Vũ bảo bảo, cũng không thể cho ngươi... Bọn họ đều là bảo bảo của ta...
- Ta không muốn bảo bảo của ngươi... Ta chỉ muốn tiến vào Minh phần tầng dưới nhìn một chút.
- Cái gì? Điều này đơn giản thôi. Ta dẫn ngươi đi, ai cũng không dám ăn ngươi! Nhanh lên, ngươi nhanh làm đan bính bính cho ta, làm xong ta ăn rồi, ngươi muốn đi tầng thứ mấy, ta liền dẫn ngươi đi tầng đó!
Minh Tước vỗ ngực một cái, thề đán đán tựa như rất sợ Ninh Phàm đổi ý.
Không phải là đi Minh phần vòng vo một chút sao, chuyện có bao lớn... Quá đơn giản!
Càng nhìn Ninh Phàm, nữ đồng càng cảm thấy thuận mắt... Đây quả thực là con người mà nữ đồng đã gặp dễ nhìn nhất.
Hơn nữa, đặc biệt khiến cho nàng thích, là tên nhân loại này còn là luyện bánh sư.
Một cái nghề khiến cho biết bao người say mê... Có ý hướng một ngày, mình cũng phải trở thành một luyện bánh sư mới được!
...
“Bình”
Nắp đỉnh đẩy ra, một luồng đan hương đập vào mặt, khiến cho Minh Tước chìm đắm, đưa dài cổ, ngửi không ngừng.
Tay bưng một đống đan bính bính thơm ngát, nàng đúng hẹn, phải dẫn Ninh Phàm tiến vào Minh phần tầng thứ tư. Có nàng dẫn đi, một đường nguyên anh yêu thú, ai dám đối với Ninh Phàm xuất thủ!
- Sư phụ, người đi đi, ta không đi... Minh phần trong tầng thứ nhất, cũng đã qua mười ngày, không biết bọn sư nương thế nào rồi... Đồ nhi lo lắng, nguyện thay sư phụ đi bảo vệ sư nương...
Tiết Thanh ngoài miệng nói dễ nghe, trong lòng cũng đối với Minh phần tầng thứ tư có chút sợ hãi.
Nguyên anh cấp yêu thú... Tiết Thanh cũng không muốn giằng co cùng loại yêu thú cấp bậc đó.
Có Tư Vô Tà ở đấy, có Toái Đan đỉnh linh hỏa sưởi ấm, đám nữ tử không cần Tiết Thanh bảo vệ. Nhưng Tiết Thanh nếu cố ý rời đi, Ninh Phàm tự sẽ không ngăn trở.
- Ừ, ngươi trở về đi thôi...
Ninh Phàm một cái nhìn ra vẻ sợ hãi của Tiết Thanh, cũng không vạch trần. Sau khi Tiết Thanh rời đi, Ninh Phàm với Trảm Ly nơi tay, một bộ bộ dáng như rừng đại địch, theo nữ đồng nhảy vào cái hố khổng lồ của tầng thứ tư.
- Đi sát gót chân ta... Nếu không, những thứ chó sói bảo bảo kia sẽ ăn ngươi...
Minh Tước làm bộ mặt quỷ, tay nhỏ bé bắt một cái, dắt Ninh Phàm. Khí lực to lớn căn bản không phải Ninh Phàm có thể tránh thoát...
Ninh Phàm trong lòng cảm động, lại là dở khóc dở cười.
Vạn nhất bọn họ đến tầng thứ tứ, nguyên anh yêu thú cũng không bị nữ đồng chấn nhiếp, vẫn phát động công kích với mình, mình lại bị nữ đồng lôi kéo, phải chạy trốn thế nào đây...?
Vào lúc hắn hơi suy nghĩ, tầng thứ tư Minh phần đã đập vào mi mắt.
Ngay lập tức, là hạt mưa liên tục mang một tia cô độc cùng thê lương.
Đôi tay nhỏ của nữ đồng có khí lực vô cùng, nếu không phải Ninh Phàm thân thể bất phàm, sợ rằng chỉ cần lực của một cái nắm chặc liền đủ khiến cho hắn trọng thương.
Mà sau khi tiến vào tầng thứ tư, chân nhỏ của nữ đồng giẫm một cái, mặt đất lập tức dâng lên một đạo tứ văn tiên vân. Tiên vân này khiến Ninh Phàm cảm thấy nhìn quen mắt, chính là tiên vân của vũ đường.
- Nói đi, ngươi muốn tới chỗ nào nhìn mưa, ta dẫn ngươi đi!
Trong cái miệng nhỏ của nữ đồng ngậm đan hoàn, lông mi thật dài cong dưới ánh trăng, mỉm cười điềm đạm.
Không gì làm cho người vui vẻ so với ăn được đan bính bính ngon... Ninh Phàm là người tốt, mình phải dẫn huynh ấy vòng vo xung quanh đây một chút!
Tứ văn tiên vân, nhất thời có thể so với nguyên anh, nữ đồng đánh ra một đạo hắc quang với Vân nhi, trên mây đó phủ trùm và đan xen âm phong, độn tốc lần nữa đề thăng gấp đôi, có thể so với độn tốc của nguyên anh trung kỳ.
Trên tiên vân, ánh mắt của Ninh Phàm đảm nhiệm giọt mưa làm ướt gương mặt. Bốn phía độn ra từng đạo bóng đen của nguyên anh yêu thú, tựa hồ bị máu thịt khí tức của Ninh Phàm hấp dẫn tới, đều chuẩn bị ăn thịt hắn, ăn một bữa thỏa thích.
Nhưng mỗi lần đến đây, chiếc mũi cao cao của nữ đồng hừ một cái, múa may nắm tay, từng con yêu thú, nhất thời mắt lộ ra giãy giụa, mỗi con tản đi.
Nữ đồng này không biết kết quả thân phận là gì, yêu thú nơi đây đều nghe nàng ra lệnh như vậy.
- Bánh ca ca ca, huynh yên tâm, có ta ở đây, ai cũng đều không thể làm bị thương huynh!
Bé gái ưỡn cái ngực nhỏ lên, cười đắc ý.
...
- Bánh ca ca, trừ a công, Minh phần này ai ta cũng không sợ... Huynh yên tâm, không người nào có thể khi dễ huynh!
...
Nữ đồng ở đó ríu ra ríu rít, lấy lòng Ninh Phàm, mục đích ư, lộ vẻ dễ thấy, chính là vì sau khi lấy lòng hắn, muốn được lợi ích hơn mà thôi.
Đối với cách gọi của nữ đồng, Ninh Phàm cảm thấy bất đắc dĩ... Nếu ngoại giới tu sĩ biết mình đường đường “Ninh tôn” lại bị một cái bé gái gọi là “Bánh ca ca” thì một đời uy danh lúc đó quét sân thôi...
Trong tai, dần dần không nghe được tiếng huyên náo của nữ đồng nữa, chỉ có mưa kia nhỏ xuống trong lòng.
Tầng thứ ba, không có mưa, tầng thứ tư lại như thần thứ nhất, tầng thứ hai vậy, mưa rơi liên miên.
Chẳng qua là nếu nhất định phải nói chút khác nhau, vẫn là phải có. Tiếp theo một chút lĩnh ngộ đối với Vũ chi thần ý, Ninh Phàm phát hiện mưa của tầng thứ nhất có cái lạnh của âm lãnh cũng như xuân hàn. Mà mưa ở tầng thứ hai càng lạnh, lại mang ý vị bạo vũ của mưa rơi...
Về phần mưa ở tầng thứ tư, cô đơn mà thê lương, mang một tia nghiêm túc... Đây là mưa thu.
Mưa ở Minh phần tầng chín, vốn không bất đồng... Nhưng sau khi trải qua Tước Thần tử cảm ngộ, mưa ở mỗi tầng đều bị giao cho Vũ chi thần ý bất đồng trình độ, từ cạn tới sâu, từ ít đến nhiều... Thế gian hiếm thấy, không phải hư thần ý, mà là quá trình từng bước một lĩnh ngộ hư thần ý... Trong nước mưa bao hàm quá trình này.
Trải qua tầng thứ ba không có mưa rơi, tầng thứ tư Tước Thần tử nhất định là cô độc mà tiêu điều.
Ông ta ở tầng thứ tư nhất định ngây người rất lâu, chỉ sợ là lấy vạn năm làm nghiên cứu... Nếu không, tuyệt đối sẽ không có cảm giác cô độc khoáng thế như vậy.
Ninh Phàm không khỏi bị mưa thu này xâm liễu tâm niệm, dần dần lòng hòa cùng mưa, nghe được nổi cảm than ẩn sâu trong mưa kia.
- Tu đạo, tu đến cuối cùng, cũng chỉ là cô độc... Thân thích hoặc chỉ còn lại mộ bia, người khác cũng không quan hệ, ch.ết đi đường nào, bày thể cùng núi a... Sự cô độc này cũng giống như mưa, không tiêu tan, như thu, loạn tâm... Nhưng nếu không có quá trình cô độc, lại không cách nào tu được. Mưa không cô độc, mà lòng ta cô độc, thì mưa cũng cô độc. Đây là Vũ chi thần ý...
Nữ đồng hạ xuống tiên vân, để tránh quấy rầy Ninh Phàm lĩnh ngộ. Còn Ninh Phàm thì đứng lặng trong mưa, yên lặng rất lâu.
Cô độc... Ý uẩn đó tựa hồ không đủ để giải thích con đường cả đời của Tước Thần tử, hòa vào Vũ chi thần ý vẫn không đủ!
- Chúng ta đi tầng thứ năm đi...
- Được thôi! Nhưng mà đan bính bính ta không đủ ăn...
Ánh mắt của nữ đồng lập lòe, cười một tiếng xấu xa.
- Sau khi đi tầng thứ năm, ta lại luyện đan thêm một lần nữa cho ngươi!
- Không được ăn vạ!
Nữ đồng lập tức tinh thần tỉnh táo, nếu không có đan bính bính làm bạn, mưa này, quả thật là làm cho người ta cảm thấy quá chán.
Nàng tung tiên vân một cái, nhanh như điện chớp, dọc đường nguyên anh yêu thú, phàm là cảm nhận được một tia đan hương trên người nàng, tất cả phảng phất nhớ tới chuyện gì cực kỳ kinh khủng, ẩn giấu đầy đất, không dám nhúc nhích.
Vân quang vừa vào cái hố khổng lồ của thành thứ tư, xuống đến tầng thứ năm thiên địa. Tất cả mưa thu liên tục bỗng nhiên biến thành mưa lạnh mùa đông.
Mặc dù cực lạnh đến mức tận cùng, nhưng mưa vẫn không ngưng kết thành băng... Loại thần thông này vượt ra khỏi thông thường.
Mưa chính là mưa, cho dù là mưa băng, cũng bất đồng với băng!
Ninh Phàm ánh mắt chợt lóe. Hắn mơ hồ cảm thấy, mưa băng ở tầng thứ năm đã bắt đầu cực kỳ bất phàm. Sự bất phàm này đều là Vũ chi thần ý giao phó cho!
Hắn nhớ tới pháp thuật băng vũ thuật mình đã tập được... Thuật này nhỏ nhặt không đáng kể, bất quá linh cấp pháp thuật, vừa vặn cùng tình cảnh này tương hợp.
Băng vũ thuật của Ninh Phàm, vô luận biết bao thuần thục, mưa kia cũng cuối cùng ngưng kết thành băng thứ... Bởi vì thiếu Vũ chi thần ý, mưa cuối cùng lại không còn mưa.
Hắn nhắm mắt cảm ngộ, bốn phía các nơi, che giấu lẻ tẻ mấy con yêu thú cấp hóa thần cấp. Những thứ yêu thú này, dưới mưa băng ngày đêm thấm nhuần, cũng lĩnh ngộ Vũ chi thần ý.
Khi Ninh Phàm tiến vào tầng thứ năm, từng con yêu thú, lập tức lộ ra ánh mắt khát máu, nhưng bị bé gái nhìn trừng một cái, tất cả ngoan ngoãn thu sát cơ.
Bọn chúng không dám đánh chủ ý với Ninh Phàm, nhưng trong lòng từng con đối với Ninh Phàm tất cả xem thường. Những thứ yêu thú này trên kim đan yêu thú, nhưng hóa hình làm người, chúng cũng không phải là hóa hình, nhưng có linh trí không kém loài người.
- Người này mới chỉ là dung linh tu vi, còn muốn cảm ngộ hư thần ý, hoang đường...
Một con voi khổng lồ, lấy ngôn ngữ của yêu tộc lạnh lùng nói.
- Tuy nhiên, hắn được “người nọ” bảo vệ... Chuyện của hắn, chúng ta không được nhúng tay...
Một con tê giác yêu thú khác kiêng kỵ nói.
Những thứ yêu thú này để ở Vũ giới, nhất định mỗi một con đều là thú dữ tuyệt thế, nhưng cũng sợ nữ đồng.
Mà như những thứ yêu thú này nói thì Ninh Phàm ở tầng thứ năm cảm ngộ vũ ý, vô cùng không thuận lợi.
Lần đầu tiên, hắn không cách nào từ trong mưa, nghe ra sự cảm ngộ của Tước Thần tử.
Tầng thứ năm, tựa hồ là một cái phong thủy lĩnh. Vũ chi thần ý ở tầng này chân chính bắt đầu biến chất. Cùng sự cảm ngộ của tầng thứ năm so với tầng bốn cảm ngộ trước đó nhỏ nhặt không đáng kể.
- Kết quả kém cái gì...?
Ninh Phàm cau mày, nhưng bé gái lại một bộ giọng thúc giục.
- Bánh ca ca, đã xong chưa...? Huynh nói làm đan bính bính cho ta ăn, ta đói...
- Được rồi được rồi, ta biết...
Ninh Phàm bất đắc dĩ mở mắt ra, vốn đã không cách nào cảm ngộ, giờ phút này bị nữ đồng khuấy hợp, càng tâm tư không yên.
Hắn lấy ra đan đỉnh của Tiết Thanh, vung kiếm chém ra địa hỏa, cũng không khó phát hiện, tầng thứ năm vũ ý quá thịnh, căn bản không thể nào đưa tới địa hỏa.
Cũng không phải là không có địa họa, chẳng qua là tất cả địa hỏa đều bị Vũ chi thần ý đồng hóa thành nước mưa, sấm lưu dưới mặt đất.
- Ha ha, tiểu bối này cũng thú vị... Nơi đây vũ ý quá mạnh mẽ, không có địa hỏa, há có thể luyện đan...
Một con bạch viên yêu thú, lấy ngôn ngữ của yêu tộc cười lạnh nói.
- Sao... Tại sao có thể như vậy...? Nơi này không có lửa, làm sao nướng bính bính ăn...? Nữ đồng có chút bộ dáng lo lắng, tâm tình đang lo âu, ngay vào lúc này, nghe được bạch viên cười lạnh.
Nàng căm tức nhìn bạch viên cười trộm, nhàn nhạt giơ ngón tay lên, vênh mặt hất hàm sai khiến nói:
- Ngươi, tới đây, đem địa hỏa ra cho ta, nếu không ta sẽ khiến cho a công bắt ngươi, nướng ăn!
Bạch viên kia vốn đang cười trên nổi đau của người khác, vừa nghe mệnh lệnh của nữ đồng, lập tức như cha mẹ ch.ết, mặt khỉ thậm chí méo thành trái khổ qua.
Nó lập tức tung độn quang một cái, vọt tới trước người bé gái, tràn đầy ý lấy lòng.
Một người pháp thuật mang Vũ chi thần ý, một chưởng vỗ trên cái hố địa hỏa, trấn tán Vũ chi thần ý.
Mà địa hỏa bị đồng hóa thành nước mưa, vũ ý vừa tản ra, lần nữa thiêu cháy.
- Hì hì, địa hỏa có rồi... Tốt lắm, Viên bảo bảo, ngươi có thể đi chơi...
- Dạ, dạ...
Đường đường hóa thần tu vi viên ma, bị nữ đồng gọi là Viên bảo bảo, không những không bất mãn, ngược lại lộ ra vẻ vui thích.
Trong Minh phần, chỉ cần trở thành bảo bảo của nữ đồng, như vậy ngày sau không cần lo lắng bị nàng ăn thịt.
Từng con yêu thú, không ngừng hâm mộ nhìn bạch viên, dù sao cơ hội lấy lòng nữ đồng cũng không phải là mỗi ngày đều có.
Đối với hết thảy các thứ này, Ninh Phàm tựa như không coi vào đâu. Bên người, tùy tiện một yêu thú yêu khí, đều đủ để khiến cho hắn hít thở không thông, nhưng mà một khắc, hắn lại toàn không nhìn thấy.
Trong mắt, chỉ còn dư hố lửa, chỉ còn dư chút địa hỏa hơi đốt cháy kia.
Một chưởng vừa rồi của bạch viên dần dần sáng ngời trong mắt hắn.
Hư thần ý, thì ra chính là đồng hóa... Chỉ lĩnh ngộ, không đủ, càng phải đem thần ý thúc giục, đi đồng hóa pháp thuật, đồng hóa địa hỏa, đồng hóa hết thảy tiến vào thần ý lãnh vực chi địch.
Một tia cảm ngộ dần dần dâng lên, hắn không lập tức giúp bé gái luyện đan, mà là hai tay bắt pháp quyết, bắt đầu từng lần một, thi triển lên băng vũ thuật.
Mười lần, mưa kia vẫn thành băng.
Trăm lần, băng kia dần dần có một hai giọt không ngưng kết.
Ngàn lần, băng ấy đã có nửa số vẫn là hình thái của mưa.
Sau ngàn lần, Ninh Phàm nhắm hai mắt lại, hắn rốt cuộc có thể nghe được tiếng cảm thán của Tước Thần tử. Sự cảm thán đó cũng bị Vũ chi thần ý đồng hóa, hóa thành từng giọt nước mưa. Trước đây, hắn phân biệt không ra những thứ mưa kia, sau đó hắn nhìn một cái thì đã nhìn ra, mấy giọt nước mưa kia là cảm ngộ!
- Mưa như thế nào? Ta lật tay là mây, trở tay là mưa!
Lời của Tước Thần tử chỉ có một câu, nhưng tựa như thể hồ quán đính, thức tỉnh trong đầu Ninh Phàm một tia cách mô cuối cùng.
Giờ khắc này, hắn mở mắt ra, ánh mắt không còn hiền lành thường ngày, trở nên nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, cuồng vọng bá đạo.
Hắn bấm một cái pháp quyết của băng vũ thuật, trên bầu trời nhất thời cho thấy thiên đạo băng thứ, nửa số là băng, nửa số là mưa.
Trong lòng Ninh Phàm, một tia thần ý thúc giục, mà trong không khí, mấy giọt vũ thủy thần ý năm đó Tước Thần tử lưu lại bị hắn cầm ở lòng bàn tay, bóp chặt lấy, quát lạnh một tiếng:
- Ta trở tay là mưa!
Bàn tay hắn lộn mạnh một cái, tất cả băng thứ cũng trong lúc đó hóa thành giọt mưa rơi xuống. Băng vũ thuật này chỉ là băng thứ hóa thành hình dạng mưa, căn bản không tính là thần ý pháp thuật, may là như vậy, uy lực ít nhất đề thăng hơn ba thành.
Mà trong lòng Ninh Phàm, một tia Vũ chi thần ý vô cùng yếu ớt, giống như như vết dầu loang, càng ngày càng đậm lên trong đầu của hắn.
Một màn này, khiến cho tất cả hóa thần yêu thú trố mắt nghẹn họng. Yêu thú nào cảm ngộ một tia thần ý, không phải hao phí hồi lâu, lại trừ bạch viên cùng số ít yêu thú, còn có thật nhiều chưa hiểu ra cách dùng của hư thần ý.
Nhưng Ninh Phàm mới chỉ là dung linh, lại đuổi trước rất nhiều hóa thần yêu thú, trước tiên lĩnh ngộ một bước thần ý... Người này không có hóa thần thì thôi, một khi hóa thần, sợ rằng yêu thú tại chỗ không một con nào là đối thủ!
- Bánh ca ca, có nên đi tới tầng thứ sáu trước hay không...?
Nữ đồng bên cạnh cắn môi hỏi.
Nàng rất giống như lập tức lấp cho no bụng, nhưng nàng nhìn ra Ninh Phàm dường như trên cảm ngộ, lấy được không ít tiến triển, sợ mình một người tham ăn, cắt đứt tâm cảnh của Ninh Phàm ngộ đạo.
- Không cần, ta sẽ luyện đan cho ngươi... Mấy tầng sau đi hay không đi, không trọng yếu...