Chương 130: Hắn là
Đường đường lão tổ, đi vì Ninh thành ra mặt, nếu khiến cho đối phương ngộ nhận ý tứ của Thái Hư phái há chẳng phải nói tự dưng gây họa cho Thái Hư phái!
Mặc dù Thái Hư phái rễ sâu gốc dày, chưa chắc bại bởi hai đại tông môn. Chẳng qua nếu thật cùng hai đại tông môn khai chiến, thắng bại khó liệu, nhưng tông môn tổn thương nguyên khí nặng nề là chuyện khẳng định!
Danh tiếng đệ nhất chính đạo của Việt quốc chỉ sợ cũng phải chắp tay nhường cho người!
- Tố Thu sư muội, chưa bao giờ đến qua Ninh thành, cùng Ninh Hắc Ma không nửa điểm quan hệ, vì sao nguyện ý vì Ninh thành ra mặt... Phiền toái, phiền toái rồi... Nàng vì chút cảm giác chính nghĩa đáng buồn chán đó, ở Tu Chân giới không được a!
Thái Hư lão tổ, Trọng Huyền tử cùng Bi Hồng tử, đều mắt lộ ra giãy giụa... Hi vọng Tố Thu sư muội, không làm chuyện quá cực đoan, nếu không... tương lai của Thái Hư phái...
...
Trong Ninh thành, bên trong thạch quan, một thân ảnh ngân quang chói mắt, chợt mở mắt ra, mắt lộ ra kinh ngạc.
Chuyện ngoại giới vô cùng rõ ràng dưới thần niệm của hắn.
- Tố Thu tiên tử? Nàng làm sao tới đây chứ...? Không ngờ người này lại đến can ngăn nước đục của Ninh thành ta... Tinh thần chính nghĩa mà buồn chán sao...? Nhưng, có thật là nó nhàm chán chăng...?
Ánh mắt của hắn, bởi vì một câu nói đó của Tố Thu chợt co giật một cái.
Bầu trời Ninh thành, Tố Thu tự phụ Kim đan đỉnh phong tu vi, không sợ chút nào ma tu tới xâm phạm.
Đôi mi thanh tú của nàng nhíu một cái, huyền công thầm vận, đôi mắt đẹp lẫm nhiên có uy, một tiếng kiều xích, vang dội ở trường không yên tĩnh!
- Chính đạo chính đạo, nếu không có chính nghĩa có thể làm được gì, còn tự xưng là chính gì chứ? Các ngươi mau thối lui đi, hai vị sư huynh của ta khoảnh khắc lập tức tới đây rồi!
Lời lẽ của Tố Thu, khiến cho Tử Âm lão ma, ánh mắt hơi kiêng kỵ.
- Cái gì? Trọng Huyền tử cùng Bi Hồng tử cũng muốn tới tranh cái vũng nước đục này... Chuyện này nếu có Thái Hư phái nhúng tay thì không dễ làm a...
Nghe Tố Thu nói như vậy, không những Tử Âm lão ma sắc mặt âm tình bất định, ngay cả Thiên Đạo tông chủ Thiên Nhất tử cũng mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Cho dù thân ở Ngô quốc của trung cấp Tu Chân quốc, đối với Thái Hư phá “Thái Hư song tử”, lão ta cũng rất có nghe.
Trọng Huyền tử, Bi Hồng tử, nếu hai người này thật sự thống suất Thái Hư phái nhúng tay chuyện hôm nay thì công hạ Ninh thành cho dù chiến thắng tổn thất cũng lớn.
Thiên Nhất tử trong lòng do dự. Lão ta sở dĩ đáp ứng Tử Âm, chung nhau chiếm lấy Ninh thành, trừ bởi vì cùng một tia giao tình với Tử Âm thì còn một nguyên nhân khác. Đó là Tử Âm lão ma hứa cho Thiên Nhất tử một viên Hóa Anh đan. Vì viên đan dược này, dù diệt Ninh thành thì sao cũng được. Nhưng nếu vì một viên đan dược, chống với Việt quốc đệ nhất chính đạo Thái Hư phái thì không khỏi có chút cái mất nhiều hơn cái được.
Hóa Anh đan, ở Ngô quốc cũng không dễ thu vào tay, nhưng đúng là vẫn có môn lộ...
Thiên Nhất tử ánh mắt lập lòe, chợt một khối huyết ngọc la bàn bên hông kịch liệt rung rung.
La bàn này được đặt tên là Huyền thi bàn, là pháp bảo tìm kiếm thi thể chế tạo luyện chế, phàm khi nó gặp phải luyện chế phẩm chất cao, sẽ hơi chấn động.
Nhưng mà hôm nay, khoảng cách Ninh thành gần như vậy, huyết ngọc la bàn lại rung rung thường xuyên như thế, chẳng lẽ trong Ninh trong có thi thể phẩm cấp cao hay sao?!
Huyền thi bàn có thể xác định cấp bậc của thi thể khi còn sống, cao nhất là phán định ra thi thể của Nguyên anh đỉnh phong... Nhưng lần này trên Huyền thi bàn, cây kim chỉ xoay tròn khó định, rõ ràng nói rõ trong Ninh thành có một cỗ thi thể mang đẳng cấp vượt qua Nguyên anh...
- Thi thể của Hóa thần tu sĩ?!
Một thoáng, Thiên Nhất tử mắt lộ ra ngoan quang... Nếu vì Hóa Anh đan, đắc tội Thái Hư phái, không đáng giá! Nhưng vì thi thể của Hóa thần tu sĩ... hôm nay nói gì cũng phải phá Ninh thành tìm ra thi thể đó!
Thiên Nhất tử tự nghĩ, dựa vào thể chất của mình, nếu đạt được thi thể của Hóa thần tu sĩ, đời này kiếp này đột phá Hóa thần cảnh giới, đều có một tia hi vọng như vậy! Mà một khi đột phá Hóa thần, lão ta thậm chí có thể nhất thống Ngô quốc!
Dưới sự lợi dục, cái gọi là Thái Hư phái cũng không đáng sợ nữa. Tâm tư của lão ta phi chuyển. Chỉ trong chốc lát, Tử Âm lão ma đang do dự, dám làm sao đối mặt Thái Hư phái, nhưng Thiên Nhất tử, đã lưng đeo cự quan, nhảy một cái ra khỏi lâu thuyền, cười lạnh hắc hắc, phóng tới Tố Thu tiên tử.
Lão ta vỗ một cái vào trữ vật đại, liền trực tiếp sử dụng một khối gạch ô kim.
- Hắc hắc, đây là chuyện của hai lão ta cùng Ninh thành, Tố Thu tiên tử, cũng không cần nhúng tay thì tốt hơn, nếu không bổn tông nhất định không lưu tình!
Trên viện gạch đó, Thiên Nhất tử vận dụng chín phần pháp lực, một phần lưu tình. Lão ta chỉ muốn chấn nhiếp Thái Hư phái, cũng không có ý lấy tánh mạng của Tố Thu. Nếu lão ta làm trọng thương Tố Thu, có lẽ có thể khiến cho Thái Hư phái kiêng kỵ, từ bỏ tương trợ Ninh thành. Nhưng nếu giết Tố Thu... thì Thái Hư phái mất đi lão tổ, nhất định dưới cơn thịnh nộ họ sẽ tử chiến!
Gạch này vừa ra, Tử Âm lão ma nhướng mày một cái, hơi kinh ngạc. Lão ta kinh ngạc vì mình còn chưa xuất thủ, Thiên Nhất tử thân là người bên ngoài tới lại trước một bước xuất thủ rồi...
Còn Tố Thu hơi ngưng mi. Cùng là nhân vật cấp lão tổ, nhưng pháp lực của Tố Thu, lại kém Thiên Nhất tử quá nhiều, vả lại viên gạch màu vàng đen kia là thượng phẩm đỉnh phong pháp bảo, khoảng cách cực phẩm cũng chỉ kém một đường, uy lực kinh người. Nhưng Tố Thu tiên nhân vừa quyết ý tương trợ Ninh thành đương nhiên sẽ không bị một món pháp bảo dọa lui.
Nàng nhìn lại, mình cho dù không địch lại Thiên Nhất tử, nhưng Thiên Nhất tử muốn thắng được mình, cũng không dễ. Mình chỉ cần chống cự đến khi hai vị sư huynh tới, ba người hợp lực dù là Thiên Nhất tử, có gì phải sợ!
Ô kim chuyên ở bầu trời nở rộ thiên đạo hắc quang, hóa thành một tòa núi nhỏ trăm trượng, mang tiếng vang ầm núi bể, trấn xuống đỉnh đầu Tố Thu.
Trên ngọn núi, truyền ra tầng một thổ quang, lập tức pháp bảo kia biến thành đỉnh núi, lần nữa giương cao ba thành!
- Đây là, “Thổ linh” thần thông!
Tử Âm lão ma hơi lộ ra ánh mắt kiêng kỵ. “Thổ linh” thần thông, là đặc thù thần thông trong phụ linh thần thông, đề thăng uy lực của thổ hệ pháp bảo, cụ thể đề thăng bao nhiêu, căn cứ linh thiết của phụ linh thần thông quyết định.
Kim chuyên đó bản năng cách cực phẩm không xa, phụ lên thổ linh thần thông, uy lực lại tăng ba thành, sợ rằng chính là cực phẩm pháp bảo phổ thông cũng bất quá uy lực như vậy.
Nhìn thấy uy thế như thế, Cực Âm môn một loại trưởng lão, đệ tử, từng người lộ ra vẻ kính sợ, phản quan Thiên Đạo tông đệ tử, trên phân nửa không phải người sống, còn dư lại cũng khí tức cổ quái, không chút biểu lộ kinh ngạc, vẻ mặt đờ đẫn.
Chỉ cần bị pháp lực của đỉnh núi hạ xuống đánh vào ngực, Tố Thu vội vã bước liên tục lui về phía sau, khí huyết cuồn cuộn không dứt, thầm kinh hãi uy lực của pháp bảo này, đối với thực lực của Thiên Nhất tử nàng càng biết rõ mình nhất định không phải đối thủ của lão! Nhưng chỉ trì hoãn một hai, có lẽ có thể làm được...
Tố Thu chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một tờ tiên phù ánh vàng rực rỡ, ném lên thật cao, đưa tay bắt pháp quyết. Từng tờ một kim phù nhất thời hoàn toàn hóa thành kim quang. Mà kim quang lại chia ra vô số kim tuyến nhỏ như sợi lông tơ, bay ra tứ phía, quấn quít chặt lấy đỉnh núi. Rồi sau đó Tố Thu chợt rung vai lên, sau khi rung vai lại sinh ra một đôi cánh bướm màu tím.
Nàng ta vung tay lên, một vòng tay thủy tinh xuất hiện trong lòng bàn tay, hương gió thổi một cái, liền hóa thành một vòng thủy tinh to lớn. Cái vòng này chính là Tố Thu tiên tử bổn mệnh pháp bảo, cũng là binh khí, thượng phẩm cao cấp pháp bảo, được đặt tên là “Tự thủy hoàn”!
Cánh bướm màu tím rung lên, thấy một đạo linh khí quỷ dị chợt cuốn lấy Tố Thu. Mà quang ảnh của nàng chợt lóe, biến mất không tung tích, trong nháy mắt, vượt qua khoảng cách mấy ngàn trượng, xuất hiện trăm trượng sau lưng Thiên Nhất tử, tế lên Tự thủy hoàn, một vòng đánh xuống!
Thần thông này vượt qua khoảng cách mấy ngàn trượng, rõ ràng là thuấn di mà Nguyên anh tu sĩ mới có thể nắm giữ...!
Từ khi khóa lại đỉnh núi màu vàng đen đến lúc lưng mọc hai cánh, sau đó thuấn di lấy pháp bảo công kích Thiên Nhất tử, hết thảy đều trong nháy mắt, thủ đoạn ứng biến phong phú, đủ để khán trụ. Tố Thu tiên tử tuy là nữ lưu, nhưng không hổ là Thái hư lão tổ, thủ đoạn kinh người!
Thiên Nhất tử âm thầm kinh ngạc, mới biết mình coi thường Tố Thu rồi, xem ra một chiêu chấn nhiếp cô gái này cũng khó khăn.
Nhưng đối mặt Tự thủy hoàn công kích sau lưng, Thiên Nhất tử lại không vẻ sợ hãi chút nào, chỉ khẽ cười lạnh.
- Ngọc huyền “thuấn di” linh trang, thượng phẩm cao cấp pháp bảo... Làm nữ nhân, ngươi xem như không tệ, tuy nhiên nếu cho ngươi đường sống không đi, vậy cũng đừng trách bổn tông vô tình!
Khi Tự thủy hoàn sắp đánh trúng sóng lưng của lão ta, trong hắc ngọc quan, bỗng nhiên nắp quan tài xê dịch, nứt ra một cái lỗ, trong đó càng đưa ra một huyết quang thối rữa, cánh tay hôi thối, cho thấy huyết quang kỳ dị, một chưởng chụp vào Tự thủy hoàn.
Đường đường thượng phẩm cao cấp pháp bảo, lại bị cánh tay không biết là vật gì dễ như trở bàn tay chưởng khống như vậy, bóp mạnh một cái, vỡ thành tinh phiến!
Pháp bảo bị hủy, Tố Thu bên ngoài trăm trượng lập tức tâm thần dẫn dắt, phun ra một ngụm máu tươi, dính la sam.
Nàng mắt lộ ra vẻ mặt khó tin, thượng phẩm cao cấp pháp bảo, lại bị bóp vỡ... Trong hắc ngọc quan đó kết quả ẩn giấu cái gì!?
Mà theo Thiên Nhất tử quay người lại, thụ nhãn đưa mắt nhìn Tố Thu, lập lòe huyết quang u tịch. Một thoáng, trong đầu của Tố Thu nhất thời dâng lên một tia cảm giác hết sức nguy hiểm, vai rung lên, cánh bướm một trận, lập tức thuấn di độn xuất ra ngàn trượng.
- Con mắt thứ ba của Thiên Nhất tử rốt cuộc có thần thông gì... Nếu ta trốn chậm một bước, hẳn phải ch.ết rồi...
Tố Thu trái tim nhảy vọt, trong lòng đối với Thiên Nhất tử mơ hồ có chút sợ rồi.
Thiên Nhất tử trước mắt, mặc dù là nửa bước Nguyên anh tu vi, nhưng thủ đoạn quá mức sâu không lường được, chỉ sợ ngay cả Nguyên anh sơ kỳ lão quái cũng có thể đánh một trận...
Không những Tố Thu Tâm kinh, ngay cả Tử Âm lão ma đều khóe mắt co rụt lại, kinh hãi không thôi.
- Thiên Nhất tử có cái gì không phải nha... Mười năm trước, hắn tuyệt không lợi hại như hôm nay... Thôi, hôm nay người này là bạn không phải địch, bất luận như thế nào, trước tiên hạ Ninh thành quan trọng hơn! Kéo dài nữa bị Thái Hư phái hai lão đầu đó chạy tới liền...
Tử Âm lão ma trong lòng đang ưu tư, bỗng nhiên sắc mặt âm trầm, ngẩng đầu lên.
Thiên Nhất tử thấy Tố Thu né ra, cũng không có lòng đuổi giết, chỉ ở phía xa, châm chọc không dứt, nhìn phương xa hai đạo độn quang phi độn mà đến.
- Hai tên lão già ấy đúng là vẫn tới... Nhưng mà tựa hồ không phải tới cản trở...
Thiên Nhất tử cười lạnh, cũng không biết dùng thủ đoạn gì, thụ nhãn chợt lóe, kim tuyến trói buộc ô kim sơn phong, lập tức bị hòa tan thành hư vô. Lão ta ngoắc tay, tiểu sơn hóa thành ô kim chi chuyên, trở lại trên tay.
Từng trận đấu pháp rung trời lay đất, khiến cho trong Ninh thành, Hắc Ma Tam Thần quân đều tâm thần đại động.
Có sợ hãi, càng nhiều hơn cũng là hưng phấn. Năm đó dưới sự dẫn dắt của lão ma, loại chém giết cấp bậc này không đếm xuể!
Nhưng Nam Cung ra lệnh án binh bất động, yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Ninh thành tứ vệ, nghe lệnh! Không thấy viện quân tới, không được đánh ra!
Nam Cung ánh mắt ngưng trọng, trong Ninh thành hộ thành trận quang, trầm giọng hạ lệnh.
Từng người chiến vệ, tất cả ánh mắt nghi ngờ... Bọn họ biết có đại chiến, cũng không biết địch nhân mạnh như vậy. Hôm nay được thông báo còn có viện quân, có thể nghĩ tới trừ Thất Mai tứ tộc, chỉ còn dư Quỷ Tước tông... Chẳng lẽ là Quỷ Tước tông tới sao?
- Tuy nhiên, nếu Tố Thu tiên tử gặp nguy hiểm... thì cứu hay là không cứu...!?
Nam Cung trong lòng hơi chần chờ. Lão ta biết Ninh Phàm khắp nơi lưu tình, mắt thấy Thái Hư lão tổ, lại vì Ninh thành đơn độc đối mặt hai đại ma tông, nếu nói là cùng Ninh Phàm không quan hệ, Nam Cung lão ta nói gì cũng không tin.
Như vậy xem ra ngược lại không thể không cứu...
...
Tố Thu liên tục thúc giục cánh bướm, thi triển hai lần thuấn di, thở gấp không dứt, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, bên mép còn hiện ra tia máu.
Thuấn di này bất quá là ngọc huyền linh trang phụ gia thần thông, uy lực kém xa chân chính Nguyên anh tu sĩ thuấn di, nhưng hao tổn pháp lực cũng cực kỳ kinh người. Hai lần thuấn di, một lần phong ấn sơn đỉnh pháp bảo, một lần tế lên Tự thủy hoàn công kích, pháp lực của Tố Thư đã hao tổn đi hơn nửa. Nhưng mà đối diện, Thiên Nhất tử lại vẫn là khí định thần nhàn, hai người chênh lệch quá mức kinh người!
- Lấy một mình ta sợ rằng khó cứu Ninh thành... Các sư huynh cũng phải nhanh tới...
Lúc Tố Thu tâm loạn, bỗng nhiên cảm giác được cái gì đó, lộ ra một tia nụ cười nhớ mãi.
Trên bầu trời, hai đạo khí tức không kém gì Tố Thu chút nào, xuất hiện trên bầu trời Ninh thành!
- Hai vị sư huynh, mau cùng ta liên thủ chế trụ ma tu này!
Tố Thu trong đầu đại định, có hai vị sư huynh ở đây, Thiên Nhất tử chưa chắc không thể thắng!
Nhưng hai lão đầu vội vã chạy tới, nói ra lại thật giống như dội một chậu nước lạnh ngay đầu Tố Thu.
- Bằng hữu của Ngô quốc, chuyện lần này là chủ ý của một mình sư muội lão phu, không liên quan Thái Hư phái ta... Nàng ta xuất thủ lỗ mãng, hi vọng các hạ tha thứ!
Trọng Huyền tử cùng Bi Hồng tử đều mang ánh mắt kiêng kỵ, nhìn thật sâu Thiên Nhất tử.
Thụ nhãn thứ ba, hắc ngọc quan, cánh tay toái bảo... Các loại tình hình khiến cho Trọng Huyền tử bình sinh lần đầu tiên sợ hãi một người.
Nếu lão ta không đoán sai, Thiên Nhất tử này vô cùng có thể là...
- Sư muội! Còn không mau mau theo bọn ta trở lại tông môn!
Trọng Huyền tử khiển trách Tố Thu. Hôm nay nước đục, Thái Hư phái ngàn vạn lần không thể chọc vào!