Chương 13: Phương pháp tán gái vụng về
Nhưng mà Chu Hạo cũng là một người có ánh mắt nhìn người, nói thế nào đi nữa thì hắn tuyệt đối cũng là phú nhị đại, những nữ nhân phấn son lòe loẹt sao có thể xứng với hắn? Thời gian không phụ người có tâm, phí hết chín sức trâu hai sức hổ, rốt cuộc hắn cũng tìm được nơi ở của hoa khôi trường học Lục Tiểu Nguyệt, cho nên mới hưng phấn chạy đến đây.
Hắn không tin, dựa vào gia thế của hắn, cô nàng kia còn không ngoan ngoãn bò lên giường của hắn? Nghĩ tới đây trong lòng Chu Hạo càng thêm bốc hỏa.
Thế nhưng, tâm tình vui sướng của hắn ban đầu lại bị tiểu tử nghèo này làm hỏng.
Quan sát kỹ càng một phen, tiểu tử trước mặt này có lẽ cũng không lớn hơn mình là mấy. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu vàng, không biết đã giặt bao nhiêu lần, đã bạc màu rồi. Còn bên dưới... một chiếc quần thể thao cộc màu đen, cùng với một đôi giày ba ta, đặc thù của công nhân, nông dân lao động.
Nói hắn nghèo cũng không sai, đối với tiểu tử này hắn thấy chướng mắt. Chu Hạo khóe miệng lộ tia khinh thường.
Xem người thanh niên tóc tai dựng đứng này, Đường Vũ không khỏi nhíu mày. Dáng dấp kia khiến Đường Vũ nhớ tới con gà trống mà nhà hắn nuôi khi còn bé.
"Này, vừa rồi ngươi nói chuyện với ta sao?" Đường Vũ chỉ vào mũi mình, thản nhiên nhìn Chu Hạo, hỏi.
Thấy tiểu tử trước mắt vậy mà không biết điều như thế, còn giả vờ ngây ngốc, Chu Hạo nhất thời nổi nóng: "Nói nhảm, đồ nhà quê, nhanh cút ngay cho ta, ngươi không thấy ngươi đang cản đường lão tử sao. Ngươi có biết xe của lão tử bao nhiêu tiền không? Bảy trăm ngàn. Ngươi nghĩ xe ta mà bị hỏng ngươi có đền nổi không!"
Nghe đối phương nói thế, Đường Vũ ánh mắt hơi lạnh dần, nói: "Xin lỗi, bây giờ ngươi lập tức nói xin lỗi ta mau."
Gia gia của mình từng nói, người nghèo nhưng chí không ngắn, ngươi có tiền mang ra khoe khoang trước mặt ta thì không nói làm gì, nhưng ngươi vũ nhục ta thì không được.
Nghe Đường Vũ đáp lại, Chu Hạo giận quá mà cười, trực tiếp bước ra khỏi xe, lấy ra một cây gậy bóng chầy để trên vai, dáng vẻ cao cao tại thương nhìn Đường Vũ: "Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai hay không?"
Đường Vũ lắc đầu, nói: "Không biết, dù sao không phải người thì là chó, nhưng ta nhìn ngươi không giống người. Xin lỗi, mặc kệ ngươi là thứ gì, tốt nhất lập tức xin lỗi trước khi ta nổi giận."
"Ngươi lại dám mắng ta là chó, ngươi muốn ch.ết!" Ánh mắt Chu Hạo trở nên hung hãn, liền muốn cầm gậy bóng chầy đập xuống đầu của Đường Vũ. Nếu như một cú này mà thành, vậy thì Đường Vũ tuyệt đối sẽ u đầu sứt trán.
Đúng lúc này, một tiếng kêu vang lên: "Dừng ta."
Nghe giọng nói này, Đường Vũ không khỏi quay đầu nhìn lại.
Thấy Lục Tiểu Nguyệt mặc trên người một bộ áo dài tay màu sữa ngà có thêu hoa, cùng quần bò bó sát người, chân đi một đôi dép lê vải bông đầu heo màu hồng phấn, đang vừa chạy vừa thở hồng hộc về phía này.
Mà cùng lúc đó, Chu Hạo cũng sững sờ, gậy bóng chầy trên tay hạ xuống, mắt nhìn chằm chằm về phía Lục Tiểu Nguyệt, nước miếng chảy ra dầm dề.
Đôi bím tóc đặc trưng, cộng thêm khuôn mặt nhỏ đáng yêu. Trong lúc chạy vội, đôi thỏ ngọc trước ngực rung động mãnh liệt, Chu Hạo chỉ cảm thấy trái tim nhỏ của mình cũng không ngừng run rẩy theo.
"Quả nhiên không hổ là mỹ nữ mà ta nhìn trúng, khỏi cần phải nói, chỉ cần đôi bạch thỏ này cũng đủ ta chơi mười năm mà không chán rồi." Chu Hạo như si mê, xoa xoa khóe miệng của mình, lẩm bẩm một mình.
Nghe lời này, trong lòng Đường Vũ thấy khinh bỉ. Thứ đồ gì, không chỉ là một cái phú nhị đại, còn là một cái không có tư chất phú nhị đại, vậy mà đem lời trong lòng nói hết ra, đúng là không có thuốc chữa. Nhưng mà Lục Tiểu Nguyệt đã đi tới, trước hết mình tạm nhịn một phen đã.
Bởi vì hôm này Đường Vũ sẽ tới đây, thế nên Lục Tiểu Nguyệt đã dậy từ sớm.
Đối với Đường Vũ, nàng cũng không có ý nghĩ đặc biệt gì, chỉ thấy Đường Vũ rất đàng hoàng, với lại còn biết đánh nhau nữa, cho nên muốn mang Đường Vũ về làm bảo tiểu.
Đương nhiên, đây chỉ là phòng trọ mà nàng thuê mà thôi, trong nhà còn có người khác nữa. Chỉ là tất cả đều là nữ sinh, bởi chuyện ngày hôm qua cho nên mới có nhu cầu cấp bách một người thành thật như Đường Vũ tới giữ thể diện.
Thế nhưng Lục Tiểu Nguyệt đợi mãi, giờ đã chín giờ mười phút mà Đường Vũ còn chưa tới, kết quả nàng muốn xuống lầu xem một chút lại nhìn thấy tình cảnh Đường Vũ đang đối mặt với Chu Hạo.
Bởi vì cách khá xa, Lục Tiểu Nguyệt không nghe thấy Chu hạo nói gì. Giờ phút này ánh mắt của nàng toàn bộ đặt lên người Đường Vũ, oán trách nói: "Tiểu Vũ Tử, hẹn chín giờ, ngươi xem đi, đã trễ mười lắm phút rồi.
"Ách..." Đường Vũ ngượng ngùng nói: "Xe buýt bị kẹt xe mà ..."
Tên khốn kiếp Đường Vũ này, ngươi không thể ăn mặc ra dáng một chút sao? Nếu để cho người ta nhìn thấy lại tưởng ánh mắt của ta quá kém.
Nhìn Đường Vũ ăn mặc quá giản dị như thế, trong lòng Lục Tiểu Nguyệt hơi buồn rầu, bộ quần áo này còn không bằng ngày hôm qua nữa.
Thấy Lục Tiểu Nguyệt dường như cùng với tên tiểu tử nghèo này rất thân, điều này khiến cho Chu Hạo trong lòng cũng không thoải mái. Cảm giác như đồ vật của mình bị cướp đi vậy, làm cho hắn rất khó chịu.
Tuy trong lòng rất hận tên tiểu tử nghèo trước mặt, thế nhưng trước Lục Tiểu Nguyệt hắn vẫn muốn thể hiện phong cách khiêm tốn, nói gì đi nữa thì hắn vẫn muốn lưu ấn tượng tốt đối với vị đại mỹ nữ này.
"Khụ khụ"
Chỉ thấy Chu Hạo ho nhẹ một tiếng, chỉnh sửa lại mái tóc mào gà của mình, nở nụ cười mê người, nhìn Lục Tiểu Nguyệt nói: "Tiểu Nguyệt, ta là Chu hạo, ta nghĩ là ngươi biết ta."
Nghe thấy âm thanh này, Lục Tiểu Nguyệt không khỏi đưa ánh mắt qua nhìn Chu Hạo, nghi hoặc nói: "Chu Hạo? Chúng ta quen biết sao? Ngươi tìm ta có việc gì? Có gì thì nói mau, ta còn phải về nhà."
Đối với cái tên Chu Hạo này, nàng đã có nghe qua, cùng là sinh viên năm nhất đại học Tân Nguyệt, chỉ là không cùng một chuyên ngành. Đối phương hình như còn là phú nhị đại, nhưng mà cũng không liên quan gì tới nàng, nàng cũng không thèm để ý.
Nhìn thấy Lục Tiểu Nguyệt nghe được tên mình mà không có gì thay đổi, Chu Hạo không khỏi cảm thấy nghi ngờ, vị mỹ nữ này chẳng lẽ không biết ta?
Nghĩ thế, Chu Hạo cười nói: "Mỹ nữ, ta là Chu hạo-con trai tổng giám đốc Chu Văn Xương công ty Bất động sản Chu Thị. Lần đầu trong trường học nhìn thấy tiểu Nguyệt cô nương, ta liền bị một cái nhíu mày, một nụ cười của ngươi mê hoặc, ta cảm thấy ngươi chính là tiên tử trong giấc mơ của ta. Tiểu Nguyệt cô nương, không biết ngươi có thời gian cùng ta ăn một bữa cơm hay không?"
Nói rồi, Chu Hạo hờ hững lắc lắc chiếc chìa khóa BMW trong tay mình, toát lên một chút phong thái nhanh nhẹn
"Phốc"
Giờ phút này, Đường Vũ thực sự không nhịn được cười, "Không xong rồi, buồn cười ch.ết mất, tên này đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình mà, lại còn nhíu mày với nụ cười, còn cả tiên tử trong mộng nữa chứ, phương pháp tán gái vụng về như thế cơ à..."