Chương 5: Kí ức

-“HuHu…Hu…anh đâu rồi ra chơi với em đi ..huhu”-cô bé có gương mặt vô cùng đáng yêu đang ngồi khóc thút thít, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
-“Ngoan nào ,anh chơi với em nha,đừng khóc nữa”- cậu bé đang ngồi ôm lấy bờ vai cô bé mà an ủi


-” Không ,em muốn chơi với anh ba cơ” – cô bé đó vẫn khóc
-” Thôi ,ngoan,anh ấy vẫn ở bên em đấy thôi “- cậu bé an ủi nhưng cũng đang tự an ủi chính mình.
-” Thật ko?,anh ấy vẫn ở đây ư “- cô bé đã nín khóc hỏi lại
-“Thật. anh ấy vẫn đang ở bên em đấy thôi”- cậu bé dỗ dành


Cô bé đã nín khóc cầm tay cậu bé đi vào nhà.
Trong nhà là bầu ko khí vô cùng đau thương, bà mẹ cô bé đang buồn . Thấy con gái, con trai đến, bà mẹ rơi nước mắt ,dang tay ôm lấy cô bé vào lòng :


-“Con đừng buồn nha,anh ba con đã ch.ết rồi”- lời nói của bà mẹ như con dao cứa vào lòng của đứa trẻ non nớt.
-” Không phải đâu mẹ ,anh vẫn còn sống đấy thôi ,vẫn luôn ở bên ta mà”- lời nói ngây ngô của đứa trẻ làm bà mẹ càng đau lòng


-” Nhưng thực sự ,anh ba con đã ch.ết rồi “- bà mẹ cố giải thích cho đứa con gái hiểu để nó sau này ko đau buồn để nó biết chấp nhận từ bây h.
Lần này thì cô bé khóc thật rồi ,cô ko tin điều mẹ mình nói ,anh hai vẫn bảo anh ba còn sống cơ mà sao mẹ lại nói thế.


Cô bé ngồi xuống khóc nức nở , cô ko tin chạy ra chỗ anh hai ,anh hai cô cũng đã rơi nước mắt ,cậu ko muốn đưa em gái mình đau buồn nên nói dối nhưng h ko được nữa rồi
-“Hức hức anh hai ,anh ba vẫn còn sống đúng ko?”
-……….
-” Anh nói đi”


available on google playdownload on app store


-” Băng ,anh ba đã ..ch.ết ..rồi “- cậu cũng đau lòng lắm chứ ,đứa em trai mà mình yêu quý h cũng đã ko còn nữa ,đứa em gái tội nghiệp của mình làm sao mà chấp nhận được- nó còn quá nhỏ.


-” Không ..không phải đâu ..anh ba”- cô bé khóc nức nở. Ba mẹ thấy thế ôm cô bé vào lòng ,cuối cùng ko biết từ lúc nào cô bé đã thiếp đi.
-” Ba mẹ sẽ đưa em con ra nước ngoài một thời gian để nó chấn tỉnh lại’


-“Vâng ,xin nghe theo ba mẹ”- cậu bé vâng lời ba mẹ để họ đưa đứa em gái thân yêu ra nước ngoài.
Cậu cũng muốn cho đứa em một môi trường sống tốt để nó quên đi kí ức đau buồn này.
-“Băng ,em hãy ra nước ngoài với ba mẹ nhé ”
-“………”


-“Anh rất yêu em ,em gái bé bỏng của anh” – cậu bé ôm cô bé vào lòng ,cậu vô cùng yêu đứa em gái này ,Từ bé cậu đã coi nó là viên ngọc quý nhất luôn bảo vệ cẩn thận.


Giờ nhìn cô bé ko nói gì ,gương mặt cứ thần ra cậu buồn lắm chứ .Sau đợt đấy cô bé ít nói đi hẳn ,từ một cô bé luôn cười nói vui vẻ h bỗng dưng thế này cả nhà ai cũng lo lắng,nên quyết định đưa cô bé ra nước ngoài.
10 năm sau..
-“Anh ,em đã về rồi ,anh ra đón em đi ”


-” Uk .anh ra liền đấy”
Cô bé ngày nào h trông không giống một thiếu nữ mà giống một chàng trai hơn.
Cậu bé ngày nào h cũng trông đứng đắn trưởng thành hơn, vui mừng khi biết em gái thân yêu đã về.


Trong mười năm ấy ,mái tóc dài của cô bé được cắt ngắn đi như một người con trai ,khuôn mặt cười đáng yêu ngày nào h ko còn nữa chỉ còn cái lạnh lùng ,vô cảm ,


Cô bé ấy đã về để chào đón những điều mới lạ khác đang chờ đón phía trước.Kí ức ngày nào đã được xóa bỏ nhưng sâu thẳm trong một góc trái tim ,nỗi buồn đó vẫn còn đọng lại.






Truyện liên quan