Chương 56: Anh là người yêu chứ không phải mẹ tôi!
Thế rồi Khánh dắt nhỏ lên lầu 3, nơi rất nhiều cửa hàng quần áo. Tới đây, Khánh đẩy nhỏ vào một shop thời trang với thương hiệu khá nổi tiếng: Style (Tên tập đoàn thời trang nhà nhỏ, mấy bạn đừng thắc mắc tại sao lúc đầu Cat nói là tập đoàn nhà Vi làm tài chính nhá. Tập đoàn tài chính Bảo Ngọc là do papa nhỏ quản lí còn tập đoàn thời trang Style của của mama nhỏ điều hành).
Nhỏ nhìn lên tên thương hiệu, lúc đầu không có ý định vào vì không thích bị các nhân viên đối xử như cô chủ nhưng vì Khánh cứ nằng nặc đòi nên Vi cũng hơi xiêu.
Bước vào cửa hàng, các nhân viên kính cẩn chào:
- Chào thiếu gia, chào tiểu thư.
Khánh phẩy tay như bảo “Được rồi”. Sau đó quay qua nhỏ:
- Em thích gì lấy đi. – Khánh hào hứng.
- Nhưng không có màu đỏ. – Nhỏ trả lời. Bởi vì hầu hết các kiểu dáng ở đây đều do nhỏ thiết kế cả mà những mẫu ấy, nhỏ lại không sử dụng màu đỏ thì lấy đâu ra. Trong khi đó thì váy của nhỏ thì chỉ toàn đỏ với đỏ.
- Gì cơ? Ơ đây không có cái váy nào màu đỏ à? – Khánh quay sang hỏi tên quản lí.
- Dạ…đúng vậy… - Tên đó khép nép.
- Sao kì vậy? Tại sao lại không có màu đỏ? Như thế thì nếu khách hàng yêu cầu thì sao? Chẳng phải là ế luôn à? – Khánh cáu gắt còn mặt nhỏ thì tối dần, mắt không ngừng lườm nguýt tên này.
- Hở…á…sao em nhìn anh ghê vậy? – Khánh giật mình nhìn nhỏ rồi nhảy ra xa.
- Anh vừa chê bai cái gì vậy? – Nhỏ rừng mắt.
- Ơ…anh… - Khánh bất ngờ.
- Anh biết anh vừa đụng vào ai không? – Nhỏ tiến sát lại Khánh làm tên này phải thục lùi lại.
- Anh…đâu…đâu có…làm gì em đâu?
- Anh chê bai tôi cho đã rồi bảo không có à? – Nhỏ hét.
- Hở…anh…chê em hồi nào? – Khánh đần mặt.
- Anh bảo là mấy mẫu này ế. Thế thì chẳng phải là anh bảo đồ tôi thiết kế không ai ưa à? – Nhỏ hét tiếp.
- Á…là em?
- Phải…đây là cửa hàng nhà tôi! Mẫu mã đều là do tôi thiết kế! Anh là cái đồ không có mắt thẩm mĩ mà dám phán xét thế này thế nọ à? – Nhỏ hậm hực.
- Anh…không biết. – Khánh cúi gầm mặt.
- Hừ…đi. – Nhỏ nói rồi bước ra khỏi cửa hàng trong sự ngỡ ngàng của tất cả đám nhân viên.
Đám nhân viên ấy có ai còn lạ mặt Khánh nữa? Tên này hay đưa mấy con bồ của mình vào đây mua đò lắm nên hoài rồi quen mặt. Chưa ai thấy có người dám lên mặt với Khánh như thế, cũng như làm Khánh không dám cãi. Tất cả mọi người đều thầm khâm phục cô chủ mình vì đã trị được một người như vậy.
…
Sau câu chuyện ở cửa hàng nhà Vi, cả hai đi mà không nói với nhau tiếng nào. Nhỏ đi hoài mà thấy Khánh không nói gì thì bắt đầu cảm thấy lo. Hay là nhỏ hơi quá nhỉ? Nhưng ai bảo Khánh chê bai nhỏ trước mặt đám nhân viên ấy làm gì? Nhưng mà Khánh làm gì biết đó là cửa hàng nhà nhỏ? Mà không biết thì đâu có tội? Bây giờ trong lòng nhỏ chia ra làm hai phe: Một phe đổ tội cho Khánh và một bên bào chữa.
Cầm lòng không được, nhỏ len lén liếc nhìn tên này. Bây giờ, Khánh chẳng còn tâm trạng gì cả. Tính buổi “hẹn hò” đầu tiên giữa hai người sẽ vui lắm nhưng kết quả lại thế này làm cu cậu hơi thất vọng. Khánh muốn làm nhỏ vui nhưng cuối cùng, nhỏ lại tức giận.
Nhìn gương mặt buồn hơn con chuồn chuồn của tên này, nhỏ lại thấy tội. Cũng phải. Có lẽ nhỏ hơi quá đáng khi làm vậy. Tại tên này muốn làm nhỏ vui mà? Nghĩ vậy nhưng nhỏ chẳng biết làm thế nào, nhỏ bắt đầu bước chậm dần, đi ngang ngang với Khánh. Từ từ, tay nhỏ khẽ đưa lên, chạm nhẹ vào tay tên này nhưng có vẻ hắn không để ý, vẻ mặt vẫn còn buồn.
Nhỏ thấy vậy thì tức mình, đưa tay lên nắm chặt lấy tay Khánh luôn. Một luồn điện truyền vào người cả hai làm tên này thoáng giật mình nhìn vào tay mình, sau đó lại nhìn nhỏ. Bất giác, Khánh cười. Không biết lúc này, nỗi buồn của tên này bay đâu hết mà thay vào đó là sự hạnh phúc đan xen với ngọt ngào lẫn lộn cả.