Chương 26: Trò chuyện – Bằng hữu
Sáng hôm sau Harry vẫn đến, Snape vừa mở cửa ra đã thấy hắn không biết xấu hổ hướng mình cười, cảm thấy bốc hỏa. Hắn nổi giận đùng đùng, đập cửa một cái, quát: “Potter!”
“Đây.” Harry lập tức trả lời ngay.
“ch.ết tiệt, xéo đến góc kia sắp xếp dược liệu đi!” Snape chỉ tay vào góc nhà có mấy con cóc thêm mấy cái linh tinh.
Harry ngoan ngoãn cúi đầu đi đến nơi để mấy thứ dược liệu ghê tởm. Snape vung trường bào đi đến giá sách lấy ra một quyển Hắc Ma pháp, ngồi vào bàn trà nhỏ, y vẫy ma trượng một cái, biến ra một ly café đen, vừa uống vừa xem sách.
Trong phòng thập phầp im lặng, chỉ nghe được tiếng lẩm nhẩm đọc sách của Snape cùng âm thanh xử lý vật liệu. Snape nghiên cứu xong một cái cấm chú, cầm lấy cái ly uống một ngụm… Ân! Café đen sao lại biến thành sữa? Lại là chuyện tốt của tiểu quỷ kia. Phản ứng đầu tiên của Snape chính là nhìn chằm chằm thẳng vào Harry.
Harry không xấu hổ cười: “Uống café đen không tốt cho cơ thể…”
Snape hừ một tiếng, điểm xuống cái ly, đem ly sữa kia biến mất, tiếp tục cúi đầu đọc sách. Trong phòng im lặng trở lại, Snape nhìn sách, lại nghĩ, từ khi nào tiểu tử kia bắt đầu quanh quẩn bên cạnh mình, một chútmột chút xâm nhập vào cuộc sống của mình. Hắn đối với sự la hét, tức giận của mình hoàn toàn phớt lờ, lúc nào cũng mỉm cười với mình. Harry Potter… nhưng cuối cùng hắn là người hiểu mình nhất.
“Potter…” Snape rốt cuộc nhịn không được, “Ngươi muốn cái gì?”
“Ân?” Harry ngẩng đầu nhìn, khó hiểu.
“Ngươi cứ theo ta như vậy, với ngươi có chỗ nào tốt?” Snape khép quyển sách trên tay lại.
Harry nhíu mày: “Ngài không quen được người khác đối xử tốt với mình sao?”
“Hừ, ta không tin người khác có hảo tâm.” Snape muốn từ đôi mắt xanh kia nhìn ra được chút gì đó, “Nói đi, ngươi muốn cái gì?”
Ta muốn Ngài, Harrynói trong lòng, nhưng hắn không dám đem những lời này nói ra, hắn bỏ dược liệu trong tay ra, bước đến cạnh Snape: “Ngài tin vào cái gì? Ngài đã từng cứu ta, coi như là ta báo đáp…”
“Nhưng người kia không phải là ta.” Snape đánh gãy lời của hắn, “Hoặc có thể nói… ta cùng ‘người kia’ không phải là một, ta chưa trải qua chuyện kia…”
“Nhưng tâm tư của các ngươi như nhau!” Harry nói, “Severus Snape đều kỳ quặc, lời nói độc ác, nhưng quý trọng ta.”
“Ta cũng không ‘quý trọng’ ngươi!” Snape mặt mày trắng bệch, “Cho dù có như thế, ngươi cũng đã thay đổi vận mệnh ta, ta cũng không ngốc nghếch hồ đồ để cho rắn cắn ch.ết, kết cục ngươi muốn thì đã làm được, ngươi… không cần phải…”
Harry hiểu ý của y, hắn ngồi xuống đối diện y: “Còn chưa đủ… Kỳ thật nghiêm túc mà nói, ta còn muốn một vài thứ.”
“Là thứ gì mà phải để cho cứu thế chủ vĩ đại của chúng ta quan tâm, không tiếc công đi lấy lòng một người tóc nhờn nhớt ác ôn?” Snape cười lạnh, con quạ nào cũng đen giống nhau, cả hắn cũng không là ngoại lệ, trong lòng ẩn ẩn chút chán nản.
“Là Ngài, giáo sư…” Harry còn muốn nói thêm, nhưng hắn thấy sắc mặt bất thường, vội vàng sửa lại, “Ý của ta… Ta muốn cùng Ngài trở thành… bằng hữu.”
“Bằng hữu?” Snape bị lời này làm cho hồ đồ, “Potter…”
“Harry.” Harry sửa lại cho đúng, “Gọi ta là Harry, không phải tên của phụ thân ta. Ta hiểu được Ngài, ta nghĩ Ngài cũng biết, Ngài xứng đáng có một cuộc sống tốt, Ngài không nên sống trong cái hầm âm u ẩm ướt, Ngài hẳn nên ra ngoài… Ngài… không cần đắm chìm trong quá khứ! Ngài không cần phải sống trong sự áy náy… Ta nghĩ… Ân, ngay cả mẫu thân ta cũng không hy vọng thấy Ngài như vậy.”
“Ngươi không biết… Ta từng…”
“Ta mặc kệ chuyện của Ngài.” Harry biết y đang nói đến chuyện về lời tiên đoán kia, “Ngài cũng không nghĩ chuyện sẽ xảy ra như vậy… Nếu muốn nói sự thật, mẫu thân ta… là vì ta mà ch.ết… Nàng vốn sẽ không ch.ết, nhưng vì cứu ta… Ta nhớ rõ Voldermort có nói rằng nàng không cần ch.ết, chỉ cần nàng đem ta giao ra… Ta nghĩ, nhất định là Ngài đã cầu xin y.”
“Đúng vậy… Hắc Ma vương vốn đã đáp ứng sẽ đem nàng lưu cho ta… Nhưng…”
“Cho nên, ta mới là người mang tội.” Harry kiên định nói, “Người đáng phải ch.ết… là ta…”
“Ngươi nghĩ cái gì vậy!” Snape quát, “Lilycứu người, nàng cũng không muốn nhìn ngươi vì nàng tìm đến cái ch.ết.”
“Cho nên… vì mẫu thân ta… chúng ta đều phải hảo hảo mà sống.” Harry quỳ xuống, nắm lấy tay y, “Ta nghĩ… ta và mẫu thân giống nhau… (đều được Ngài yêu) làm bằng hữu của Ngài…”
Snape nhìn đôi mắt canh, Lily… là ngươi gửi đứa nhỏ này đến cho tasao? Là ngươi khiến hắn kéo ta lại gần? Harry hướng hắn lộ ra một nụ cười bi thương: “Cho ta một cơ hội…” Cho dù không thể cùng một chỗ, ta cũng tham lam mà hy vọng… được lưu lại trong lòng ngươi một vị trí nhỏ, cho dù chỉ là… bằng hữu…
“Ân? ch.ết tiệt!” Snape đột nhiên đẩy tay hắn ra, “Ngươi cư nhiên không rửa tay. Ngươi vừa mới dính dịch của mấy con cóc kia! Po… Ngươi là tên không vệ sinh! Quay lại rửa tay, ngay lập tức!”
“Xin lỗi… Ta lập tức làm ngay!” Harry gương mặt đỏ bừng, vội vội vàng vàng hướng nhà tắm phóng tới. Tiểu quỷ ch.ết tiệt. Snape nhìn theo bóng của hắn nói thầm.
***** Ta là không nhận thức phân cách tuyến *****
“Ân? Ngươi thích xem loại sách này?” Harry theo từ trên giá sách của Snape lấy ra một quyển của tác gia Hegel ( ), “Ngươi thích logic học?”
“Logic giúp suy nghĩ bảo trì sự thanh tĩnh.” Snape nhìn tiểu quỷ đang phá hư tàng thư của mình, “Được rồi, chỗ này không có mấy thứ linh tinh như Tuần san Quidditch cho ngươi xem, Potter tiên sinh.”
“Ta nói rồi, gọi ta là Harry.” Harry sửa lại cho đúng, “Ta đối với Hegel không có hứng thú, ngươi không có sách của Kant ( ) sao?”
“Triết học siêu hình quá huyễn hoặc, vẫn là logic mang tính thực tế hơn.” Snape nói.
“Ta vẫn nghĩ ngươi thích lịch sử chiến tranh.” Harry nói, “Bởi vì lời nói của ngươi rất ác độc.”
“Im đi.” Snape ra lệnh cho hắn, chuyên tâm vào quyển sách trên tay.
Harry nhún nhún vai, lấy ra một quyển của Socrate, ngồi xuống đối diện y. Hắn búng tay một cái, bản nhạc L’après-midi d’un faune vang lên (Lý do tiểu H có thể sử dụng ma pháp lúc nghỉ hè, bởi giáo sư nguyên là Thực Tử đồ, Ma Pháp bộ vẫn luôn nghi ngờ y, hơn nữa y vui vui lại nghiên cứu Hắc Ma pháp, vì đề phòng Ma Pháp bộ tố cáo, ở nhà giáo sư cài thần chú đổi chiều kiểm tr.a Ma Pháp, bởi vậy tiểu H ở Spinner’s End có thể sử dụng ma pháp), hắn im lặng đọc sách. Snape thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn hắn, sở thích của Harry thật ngoài dự đoán của y. Như vậy xem ra, có một bằng hữu như vậy cũng không tệ, tối thiểu, hắn so với Lucius quý tộc hoa lệ kia có sở thích giống mình hơn.
Harry bỗng nhiên phì cười, Snape kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, Harry vội vàng giải thích:“Ta mỗi lần đọc Socrate đều mắc cười, sẽ làm ta nhớ đến tác phẩm của Shakespeare.”
“Là ‘Người phụ nữ đanh đá’ ( )?” Snape hiểu ý, “Đáng tiếc Socrate vẫn quy phục không được người phụ nữ đanh đá kia.”
“Nói không chừng, bởi vì hắn không quy phục được người phụ nữ đanh đá kia, nên hắn mới bắt đầu nghiên cứu về triết học, thoát ra khỏi sự thật thôi.” Harry buông sách.
“Cho nên, sự thật đã tạo nên một triết học gia vĩ đại.” Snape đưa ra kết luận.
Harry gõ xuống bàn, triệu hồi ra hai ly trà, đưa cho y một ly, còn mình lấy một ly. Thực là vô trượng ma pháp vĩ đại, Snape nhướn một bên mày, bỏ thêm một chút đường cho mình, uống một hớp lớn.
“Có thể kể chuyện về mẫu thân ta không?” Harry thấy tâm tình y vui vẻ, hỏi.
Snape buông ly trà, trầm mặc một chút: “Sao vậy… Đại cẩu đỡ đầu của ngươi không nói cho ngươi nghe sao?”
“Không riêng gì Sirius, ngay cả những người khác, hầu như toàn nói về ba ba ta, nói hắn là một Tầm thủ vĩ đại như thế nào, thành tích tốt ra sao, tràn đầy sức sống… Về phần mẫu thân ta, nhiều nhất cũng chỉ nói nàng xinh đẹp, ôn nhu, từng là chủ tịch hội học sinh, trừ những thứ đó ra không còn gì khác.” Harry ủ rũ.
“Lily… nàng và ta đã biết nhau từ nhỏ… đầu tiên là một phù thủy pháp sư bằng tuổi nhau, lúc đó ta thật sự hưng phấn…” Snape kể qua loa.
“Ta biết, trước đây nếu ta có thể gặp được một phù thủy, ta tám phần cũng đem y trở thành một hảo bằng hữu.” Harry khô khan nói, “Đáng tiếc, ta vẫn đợi trong phòng xép tiêu ma của ta hơn phân nửa thời thơ ấu.”
“Đôi khi ta nghĩ, ta đối với Lily… có thể là một tình yêu ảo tưởng… Nàng đối với mọi người đều rất tốt, không phân biệt học viện. Ta ở trong Slytherin, trừ bỏ Lucius cũng không nói chuyện với ai, quý tộc Slytherin thường coi khinh hỗn huyết chúng ta, nên Lily là người duy nhất ta có thể tâm sự. Đáng tiếc, từ khi nàng cùng Potter hẹn hò, cũng ít đến tìm ta…”
“Ta thừa nhận phụ thân ta thật vô liêm sỉ…” Harry nói, “Hậu quả của trò đùa kia cũng quá đáng…”
“Hừ!” Snape hừ lạnh, “Ta có chút thừa nhận… ngươi và phụ thân ngươi không giống nhau…”
Cái gì? Harry giật mình nhìn hắn: “Đây là lần đầu tiên ngươi thừa nhận ta, ta có nên vì thế mà cảm thấy may mắn không, Severus?”
“Giáo sư!” Snape sửa lại, “Po…Harry.” Y miễn cưỡng gọi tên hắn.
“Nếu chúng ta là bằng hữu, gọi nhau bằng tên thì có gì không đúng.” Harry cười nói, “Phải không, Severus?”
“Học trò không thể gọi thẳng tên giáo sư.” Snape nhìn hắn chằm chằm, “Ta cũng không muốn bị một tiểu quỷ gọi tên ta.”
“Ta không phải tiểu quỷ!” Harry nhảy dựng lên, “Ta đã hai mươi tuổi!”
“Nga?” Snape nhìn hắn đứng chỉ cao tới lưng mình, “Theo như chiều cao thì thật khó đoán ra tuổi của ngươi.”
Harry ủ rũ gục đầu xuống, chiều cao vĩnh viễn là khuyết điểm của hắn. Cho dù sau khi trưởng thành, đứng giữa đám nam sinh, chiều cao của hắn vẫn thấp hơn, y cư nhiên giống Ginny về chiều cao. Làm cho người ta chán nản.
“Thôi được rời, ngươi phải trở về!” Snape nhìn thời gian, “Bằng không, ta cũng không muốn đại cẩu ngu xuẩn kia nghĩ ta lừa gạt con nuôi của hắn.”
“Sirius không biết ta đến chỗ của ngươi, ta nói với hắn ta đến nhà bằng hữu.” Harry chu môi, “Severus, Severus…”
“Được rồi, ở trong trường không cho phép gọi như thế.” Snape thỏa hiệp, “Trở về ổ chó của ngươi.”
Được rồi, được rồi! Harry miễn cưỡng trở về: “Ân… Ta có thể đem số 12 Quảng trường Grimmauld nối mạng Floo đến chỗ ngươi được không?”
“Không được, đi về đi!” Snape đem tiểu sư tử tóc đen đẩy ra khỏi cửa.
———————-