Chương 74: Hóa trang – Kinh diễm 

Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người có nửa giờ để chuẩn bị cho vũ hội hóa trang tiếp theo.


Lúc này tại ký túc xá nam sinh Gryffindor, Harry nhìn Hermione giơ lễ phục trước mặt mình, khó xử nói: “Hermione, ngươi không phải muốn ta mặc cái này đi?” Hắn nhìn chằm chằm bộ trang phục hắc sắc bằng lụa trong tay nàng… là chiếc váy có dây nơ…


“Ngươi đã đáp ứng ta.” Hermione nói, “Ngươi không thể nói mà không giữ lời?”
“Ta đương nhiên là không… nhưng… đây là trang phục của nữ…” Harry thở dài, “Ta cuối cùng không thể mặc cái này đi ra ngoài.”


“Dù sao ngươi cũng mang mặt nạ, sẽ không có ai nhận ra ngươi.” Ron đứng một bên thêm mắm thêm muối.
“Ngươi đã sớm biết mà còn giỡn với ta!” Harry bất mãn với ảo bằng hữu còn bỏ đá xuống giếng, “Đồ khác thường không ai bằng ”


“Mặc đi, mặc đi!” Hermione nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi sẽ không muốn ta đem bí mật của ngươi nói ra đi?”
“Bí mật?” Harry bất an hỏi lại, “Bí mật gì?”
“Ví dụ như vừa rồi trong vũ hội…” Hermione xấu xa nói, “Khi khiêu vũ…”


Không phải đi… Hermione nhận ra mình thích Snape. Harry khẽ cắn môi, vì bí mật của mình… vẫn hy sinh một chút đi: “Được, ta mặc!”


available on google playdownload on app store


Uống xong một lọ thuốc mọc tóc, lại uống tiếp một lọ thay đổi giọng nói. Harry bước vào phòng tắm thay y phục, trước khi đi, hắn lại hỏi: “Nhưng… vạn nhất có người tìm ta… dù đã có mặt nạ, nhưng muốn tìm một người dáng cao và có cùng màu tóc vẫn có thể được…”


“Cho nên…” Hermione lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ, nhổ một cọng tóc của Harry bỏ vào, “Như vậy không phải được rồi sao?”
“Thuốc đa dịch?” Harry gật gật đầu, “Vậy thì được, phải nhờ ngươi rồi.” Harry đóng cửa lại.


Ron bắt đầu kháng nghị: “Hermione, ngươi không thể bắt ta trong bộ dáng của Harry khiêu vũ với ngươi đi?”
“Không có, bất quá sau một tiếng, mọi người sẽ cho rằng Harry đã ly khai, chúng ta có thể khiêu vũ.” Hermione nói.
“Đúng rồi, vừa rồi ngươi có nói bí mật của Harry là gì vậy?” Ron tò mò hỏi.


“Ta làm sao biết được.” Hermione nhún nhún vai, “Ta chỉ mới thử y một chút, ai biết được y bị lừa nhanh như vậy.”
Hermione, ngươi thật sự ghê gớm… trong lòng Ron không ngừng khâm phục.
***** Ta là bắt đầu vụ hội hóa trang phân cách tuyến *****


Trong lễ đường đang phát ra tiếng nhạc ồn ào, Quái Tỷ Muội đang xướng lên những ca khúc ai oán thê lương. Từng đôi nam nữ lắc lư nhảy theo tiếng nhạc trên sàn, đủ loại đủ màu sắc mặt nạ dưới ánh đèn lóe lên những tia sáng huyền ảo.


Ron và ‘Harry’ đứng cạnh quầy thức uống, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cửa chính một cái. Ron mang chiếc mặt nạ màu đỏ, còn của Hermione là màu xanh biếc. Từ mái tóc đỏ sáng rực của Ron thực dễ dàng nhận ra hai người họ là ai.
“Y vẫn chưa đến?” Ron nói, “Có lẽ là ngượng đi.”


“Bất quá rất đẹp.” Hermione nhớ lại, “Đúng không?”
“Đến rồi!” Ron không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ ra cửa, “Tiểu thư Harrier của chúng ta (tên nữ chính thức của Harry) đến rồi”


Cửa chính ‘bang đương’ một tiếng rồi mở ra, một thân ảnh mặc chiếc váy màu đen có dây nơ xuất hiện ở cửa, thu hút ánh mắt mọi người. Chiếc váy đẹp chính là ôm sát thân hình, trước ngực là những đường viền thành những bông hoa xù lên, thập phần hoàn mỹ che đi vòng ngực có vấn đề của Harry. Một chiếc khăn lụa màu đen che đi hầu kết của hắn, chiếc váy dài đến chấm đất che đi đôi chân (dù sao cũng là chân của nam sinh, cũng sẽ không thon thả như chân của nữ sinh). Cánh tay trắng nõn lộ ra, dưới ánh sáng vàng nhạt của ngọn đèn lơ lửng trở nên sáng bóng, màu đỏ của Mạn Châu Sa Hoa hòa lẫn với màu đen của dây nơ trên xương quai xanh, yêu diễm mê người. Thu hút ánh mắt của mọi người nhất chính là mặt nạ của Harry – hắn không mang mặt nạ, bên trái khuôn mặt chính là 3 chiếc lông chim dài được đính vào xung quanh mắt của hắn, phấn mắt màu đen cùng màu đen của lông chim hòa làm một, che khuất nửa khuôn mặt trái, má phải vẽ một nửa cánh bướm màu đỏ đen, đôi mắt xanh biếc giống như hoa văn trên cánh bướm, sáng lên như viên ngọc lục bảo trong suốt.


“Phi thường hoàn mỹ…” Ron và Hermione cùng đưa ra kết luận, “Nếu Harry là nữ sinh, nhất định sẽ mê đảo tất cả nam sinh trên đời này!”


Vô số ánh mắt đều dừng lại trên người ‘cô gái’ xinh đẹp, tựa hồ như trang phục của tất cả các nữ sinh cũng không theo kịp một phần mười sự xinh đẹp của nàng. Khi nàng bước vào lễ đường, không ít người phát hiện ra, trên lưng nàng cũng xăm hoa văn giống như trên vai: là một đóa hoa không biết tên màu đỏ rực giao triền trên dây nơ đen, như ẩn như hiện dưới mái tóc dài để xõa sau lưng, càng tăng thêm mấy phần hấp dẫn.


Một cô gái xinh đẹp như vậy mình như thế nào chưa từng gặp qua a? Các nam sinh bắt đầu rục rịch, đều muốn mời nàng nhảy một bản.


“Tiểu thư xinh đẹp, ta có thể mời nàng nhảy được không?” Một thanh âm từ phía sau Harry truyền đến, hắn quay đầu lại – là một nam sinh hắn không biết, mang chiếc mặt nạ ác ma màu đen.


“Ân… xin lỗi, ta… không muốn khiêu vũ…” Harry nhỏ giọng từ chối y, thuốc biến đổi giọng nói khiến cho tiếng của hắn mang giọng nữ dễ nghe, hắn khẩn trương cắn đôi môi đỏ hồng. (Kirei: cái này là cố ý hay vô tình câu dẫn người khác đây?)


“Nhưng hiện tại ngươi cũng không có bạn nhảy, không phải sao? Vì sao lại không thử a?” Đối phương vẫn tử triền lạn đả.
“Không cần, ta…” Harry lui về sau mấy bước.


Một bàn tay từ phía sau vươn ra ôm lấy eo của hắn, kéo hắn vào trong lòng y, Harry cả kinh, nhưng lập tức ngửi được mùi thảo dược nhẹ nhàng từ trên người đối phương – là Snape!
Sau đó, một thanh âm trầm thấp mang theo từ tính từ phía sau Harry vang lên: “Xin lỗi, nàng là bạn nhảy của ta.”


“…” Nam sinh kia tựa hồ bị dọa sợ gần ch.ết, liên tục nói, “Đúng… xin lỗi, giáo sư Snape…” y hoảng hốt căng thẳng mà tránh đi.


Harry ngẩng đầu, đập vào mắt chính là mặt nạ màu đen viền hoa màu đỏ – che khuất nửa khuôn mặt của Snape, mái tóc màu đen nửa xõa, lộ ra gương mặt kiên nghị, lễ phục màu đỏ với màu đen được may lót bên trong, không mặc áo sơ mi, cổ áo chữ V rất lớn, lộ ra khuôn ngực rắn chắc. Y bây giờ, như ma ca rồng trong đêm, cao quý tao nhã, mang theo sức mạnh cường đại.


“Ngươi…” Harry mê man nhìn y.
“Sao, không nhận ra ta?” Thanh âm có chút trêu chọc vang lên bên tai, “Ân? Harry… tiểu thư?”
Harry cố gắng lắc đầu, hắn sớm phải nhận ra y đến, hắn từ từ nhích người, muốn từ trong lòng y thoát ra.


Nhưng Snape lại ôm hắn đến gắt gao, không chịu buông tay, kéo hắn đi ra ngoài cửa. Y vừa bước vào cửa liền thấy Harry – tuy ban đầu chỉ cảm thấy có điểm quen mắt, nhưng hình xăm trên lưng hắn đã nhắc y. Trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một trận bất mãn, hắn sao có thể để nhiều người thấy hình xăm trên người hắn như vậy – đây là quyền lợi độc nhất chỉ thuộc về y, trừ bỏ y ra, ai cũng không thể nhìn được! Nên, y muốn dẫn hắn ra khỏi nơi này.


Trên hành lang hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng nhạc từ trong lễ đường truyền ra. Snape dẫn Harry đi đoạn hành lang cạnh chân cầu thang, mới buông hắn ra. Snape thả tay ra, cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói: “Muốn thu hút sự chú ý?”


“Ta là… cũng không phải ta muốn mặc như vậy…” Harry nói thầm.
“Vậy là đủ rồi, không cần đi vào gây chú ý nữa.” Snape nói, “Nhưng… Potter tiên sinh của chúng ta có sở thích cải trang sao?”
“Ta mới không có!” Harry thở phì phì kháng nghị, hắn mới không có loại sở thích kỳ quái a!


“Vậy thì được.” Snape lộ ra một nụ cười nhỏ, sau đó… ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên đỉnh đầu Harry, ở đó – chính là vòng hoa tầm gửi được trang trí trên hành lang, “Trên đầu của ngươi… có hoa tầm gửi…”


“Vậy thì sao…” Harry khó hiểu hỏi, nhưng câu còn chưa được nói hết, Snape liền chế trụ cằm của hắn, hôn lên môi hắn.


Snape phát ra một thanh âm hớn hở, gắt gao ôm lấy hắn, từng chút một kéo Harry lại gần mình, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi của hắn có ý muốn xâm nhập, bàn tay bối rối vuốt ve dọc theo tấm lưng trần của hắn. Harry rên rỉ ngâm một tiếng, đôi môi trơn nhẵn mở ra, Snape nhân cơ hội đó trượt vào khoang miệng hắn, cẩn thậm nhấm nháp đầu lưỡi hắn. Hai người cứ như vậy ôm lấy nhau, gắn bó giao hào, môi lưỡi triền miên, trên mặt đều ửng hồng tiên diễm.


Đến khi cả hai thở phì phì tách ra, Harry một bên thở, một bên nhìn y, thì thào hỏi: “Vì sao…”
“Đây là truyền thống, không phải sao?” Snape khàn khàn trả lời, trong thanh âm mang theo sự ham muốn nồng đậm.


Harry đương nhiên biết truyền thống này: hai người yêu nhau phải hôn nhau dưới cây tầm gửi, “Nhưng…” hắn khó khăn mở miệng, “Chúng ta…” Bọn họ cũng không yêu nhau a.
Ngón trỏ của Snape đặt lên môi hắn, làm động tác im lặng, sau đó mở miệng: “Kỳ thật, ta vẫn…”


“A, Severus ngươi ở chỗ này a! Xem ra bộ lễ phục Malfoy tiên sinh chọn rất hợp với ngươi a!” một thanh âm cắt ngang câu nói của y, hai người từ tiếng nói đó nhìn lại, Dumbledore đang cười híp mắt đứng cách bọn họ không xa.


Lão ong mật ch.ết tiệt! Snape thấp giọng rủa một tiếng. Harry có chút bối rối nhìn y, Dumbledore như thế nào lại đến vào lúc này. Y sẽ không nhận ra mình đi? Vừa rồi mình và Snape còn đang hôn nhau.
Snape bước lên một bước, đem Harry đẩy ra phía sau mình, thấp giọng nói: “Ngươi đi trước đi, từ phía sau đi ra ngoài.”


Harry gật gật đầu, đi dọc theo hành lang ra khỏi lâu đài bằng cửa sau. Khi hắn đi được khoảng năm sáu mét, hắn nghe được rõ ràng, Dumbledore nói với Snape: “Nhìn xem, đôi mắt xanh biếc thật giống nhau a!”
Ngay sau đó chính là tiếng Snape gào lên tức giận: “Dumbledore! Ngươi câm miệng!”


Tâm, hung hăng mà đau đến quặn thắt! Mình… nguyên bản còn một chút khát khao, có lẽ y sẽ thích mình… nhưng những lời của Dumbledore đã hung hăng đánh vào sự yếu đuối của mình, Snape thế nhưng vẫn đang tìm bóng dáng của Lily! Đúng vậy, hoa tầm gửi… mình yêu y, y yêu Lily, hơn nữa hiện tại mình còn đang mặc trang phục nữ nhân, không phải càng thỏa mãn sự kỳ vọng của y sao! Harry nén những giọt nước mắt đang muốn trào ra, bước nhanh hơn ra khỏi tòa lâu đài.


Snape hung dữ nhìn chằm chằm Dumbledore trước mặt: y đang làm cái gì? Y không cần hắn nhắc lại chuyện y đã từng có tình cảm với Lily!


Dumbledore vẫn đang đánh giá nữ sinh rời đi, y như thế nào cho đến giờ vẫn chưa thấy qua nàng ta a? Không phải trường Beauxbatons, càng không thể là Durmstrang, hay là… Hogwarts? Mình vừa rồi không hề nhìn lầm, Snape hôn nàng ta – thật sự đúng lúc a!






Truyện liên quan