Chương 99: Bình minh – Giáo trình
Tác dụng của đồng hồ sinh học khiến Harry chỉ đến sáu giờ sáng đã tỉnh, hắn xoay người, Snape bên cạnh thấy động tác của hắn, ôm eo hắn: “Tỉnh?”
“Ân, mấy giờ rồi?” Harry lười nhác hỏi.
“Gần sáu giờ.” Snape thấp giọng nói, trong thanh âm khàn khàn vẫn còn một chút buồn ngủ, “Muốn thức dậy luôn sao?”
“Ân.” Harry gật gật đầu, xốc chăn, từ trong chui ra, duỗi thắt lưng mệt mỏi. Snape nhìn hắn vươn vai, xương quai xanh từ trong chiếc áo ngủ quá khổ lộ ra, ánh mắt không khỏi có vài phần thâm thúy.
Harry quen thuộc bước vào nhà tắm, bắt đầu rửa mặt. Snape đứng dậy đằng sau, nhìn tiểu ái nhân đã không còn ủ rũ như tối qua, cuối cùng yên tâm hơn. Y ra khỏi phòng, búng tay: “Dobby!”
“Ba!” một tiếng, Dobby quấn chiếc khăn trải bàn màu trắng có thêu chữ Hogwart xuất hiện trước mặt y: “Giáo sư Snape có gì phân phó?”
“Chuẩn bị hai phần điểm tâm, hôm nay Harry ở chỗ của ta.” Snape liếc nhìn về phía phòng tắm một cái, “Không được nói chuyện này cho người khác, hiểu không?”
“Harry chủ nhân ở đây!” Dobby hưng phấn nói, “Dobby hiểu! Dobby sẽ không đem chuyện này nói với người khác! Harry chủ nhân ở đây! Dobby, Dobby nhất định phải hảo hảo chuẩn bị phần bữa sáng thịnh soạn!” Dobby vuốt hai lỗ tai to, kích động tiêu thất.
Snape bước vào phòng tắm, Harry đang vỗ nước lên mặt, mái tóc hắc sắc bị ướt vài phần, dán vào mặt, những giọt nước theo tóc chảy xuống gò má, dừng lại trên xương quai xanh trắng ngần, trơn thuận tiến vào trong cổ ái… Cổ Snape khô khốc, y buộc mình không được nhìn đến xương quai xanh xinh đẹp kia, quyết định tắm nước lạnh – y cần phải bình tĩnh.
Khi Snape lau nước trên người, quấn khăn tắm bước vào phòng ngủ, nhất thời cảm thấy huyết khí lại một lần nữa dâng trào: Harry đang thay quần áo, hắn vừa mặc xong quần dài, đang khoác áo sơ mi vào, ngón tay thon dài thắt từng chiếc từng chiếc nút áo, lộ ra làn da trơn nhẵn bên trong, gương mặt thuần khiết vẫn còn mơ hồ ngái ngủ, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, khiến toàn thân hắn như được bao phủ bởi một vầng sáng kim sắc…
Thật là… đáng ghét… dụ nhân! Snape bước đến phía sau hắn, cầm lấy tay y đang cài nút, đem hắn xiết vào trong lòng, nâng cằm hắn lên, buộc hắn nhìn thẳng vào mặt mình.
“Sev…” Harry có chút ngượng ngùng, “Như thế nào… ngô…” Lời nói biến mất khi môi y phủ hạ xuống một nụ hôn, Snape gặm cắn môi hắn từng chút từng chút, môi lưỡi hai người mạnh mẽ giao triền, hôn đến gần như nghẹt thở, vẫn không muốn tách nhau ra. Dần dần, hơi thở hai người bắt đầu khó khăn, ngón tay thon dài của Snape thuận thế cởi nút áo sơ mi Harry, trượt một bàn tay vào, vuốt nhẹ chiếc eo tinh tế cùng làn da trơn nhẵn. Nụ hôn dừng lại nơi cổ hắn, lưu lại một cái hôn ngân, lại hướng lên cần cổ mảnh khảnh, hầu kết xinh xắn, đến khi y nhịn không được khẽ cắn một cái, tiếp theo là khóe môi, hai gò má cùng vành tai. Snape ngậm lấy vành tai hắn ɭϊếʍƈ ʍút̼, cảm giác thiếu niên trong lòng hơi hơi run rẩy, càng xiết chặt hắn vào trong lòng.
Harry cũng không cự tuyệt động tác của Snape, thuận theo y, đem đầu oa nơi gáy y, ngón tay vì căng thẳng mà bắt lấy cánh tay xích lõa của Snape, họa xuống mấy đạo hồng ngân. Ngón tay Snape đã cởi thắt lưng ở quần hắn, ngón tay duỗi xuống, cách lớp qυầи ɭót chạm vào vật nhỏ đã hơi ngẩng đầu của hắn…
“Giáo sư Snape, bữa sáng đã chuẩn bị xong!” Dobby đột nhiên xuất hiện nơi cửa, the thé kêu lên, vừa nhìn thấy động tác của hai người, nó lập tức che mắt, “Dobby, Dobby cái gì cũng không thấy! Dobby không nên quấy rầy chủ nhân Harry và giáo sư Snape…”
“ch.ết tiệt!” Snape bất mãn thấp chú một tiếng.
Harry cười vỗ vỗ vào cánh tay bên hông y, nói dỗ dành: “Hảo ” sau đó hắn gật gật đầu với Dobby, “Không sao, ngươi đi đi, Dobby! Nếu ‘y’ có hỏi ta, ngươi nói ta ở trong Phòng Cần thiết qua đêm, ngươi chuẩn bị cho ta bữa sáng.”
Dobby cung kính cúi đầu: “Dobby hiểu, chủ nhân Harry!” Sau đó liền tiêu thất.
“Ta sớm muộn gì cũng sẽ đem nó nấu ma dược!” Snape hung hăng nói, “Gia tinh ch.ết tiệt!”
“Đi thôi ” Harry cười, hôn y một cái an ủi, “Đến đây, giúp ta ăn sáng, ân?”
***** Ta là giáo sư dục cầu bất mãn phân cách tuyến *****
Harry không vào lễ đường, mà lập tức đến lớp Ma Dược – đương nhiên, sau khi Snape đi mười phút. Hắn theo mật đạo đến lầu tám, từ phòng Cần Thiết xuống tầng dưới, đi một vòng thật lớn mới đến lớp. Những học trò khác còn chưa đến, trong phòng học trống trơn, chỉ có một mình Snape ở kệ dược liệu đang sắp xếp thứ gì đó.
Thấy Harry đến, Snape nở một nụ cười tà ác: “Hôm nay Potter tiên sinh xem ra tinh lực thập phần… tràn trề a…”
Harry nhướn mày, cười giả lả: “Ta chỉ thức dậy hơi sớm, giáo sư.”
“Hảo, tinh lực ngươi tràn trề như vậy…” Snape ý gọi hắn lại, “Đem nước thố quỳ rót vào lọ, không được nói ‘không’ với ta, ngươi muốn Gryffindor bị trừ hai mươi điểm sao?”
“Hảo, giáo sư!” Harry nhịn cười, còn giả bộ nghiến răng nghiến lợi, bước đến sắp xếp kệ dược liệu.
Snape quay trở lại bục giảng, khi lướt qua Harry còn nhéo thắt lưng hắn một cái – Harry trừng mắt nhìn y: sắc lang!
Học trò lục tục đến, không ít người vừa nhìn thấy Harry đang sắp xếp kệ dược liệu lại bắt đầu chỉ trỏ, tiếng cười nhạo truyền vào tai hắn rời rạc: “… Các ngươi cũng biết mà?”, “A! Báo nói hắn đã điên rồi…”, “Thực đáng sợ!”
Đây là Gryffindor chính nghĩa, dũng cảm sao? Harry cười nhạo trong lòng. Ngược lại những học trò Slytherin, họ lại không chế nhạo gì cả – họ không tin mấy lời đồn đãi trên báo. Quý tộc, vĩnh viễn chỉ tin vào mắt của mình.
Snape cũng nghe được tiếng châm chọc nhạo báng, y siết chặt nắm tay, Harry là bảo bối trân quý của y, y không nỡ để hắn chịu một chút tổn thương nào, bọn chúng như thế nào có thể cười nhạo hắn như vậy! Sao lại có thể! Trong đôi mắt phẫn nộ của y bắn ra hàn quan, y sẽ làm cho chúng phải trả giá!
Draco và Ron, Hermione trước giờ học mới vội vội vàng vàng chạy tới, vừa thấy Harry đã ngồi vào chỗ, ba người vội vàng ngồi xuống cạnh hắn. Ron không ngừng liếng thoắng: “Harry, cả đêm ngươi đã ở đâu?”
“Chúng ta tìm muốn điên luôn rồi!” Hermione nói.
Draco thấy Harry không muốn nói, vội giảng hòa: “Ta nói rồi, Harry lớn như vậy, nhất định sẽ hảo hảo tự chiếu cố mình! Y chỉ ra ngoài giải sầu thôi, ai kêu Gryffindor các ngươi…”
Ron và Hermione đều hiểu y ám chỉ điều gì, cũng cảm thấy thật sự có chút quá đáng. Ron thân mật nói: “Harry, ngươi không để tâm những lời bọn chúng nói. Chúng ta trước sau đều đứng về phía ngươi!”
“Ta hiểu!” Harry mỉm cười, gật gật đầu, “Ta chỉ muốn yên tĩnh một chút.”
“Vậy tối hôm qua ngươi ở…” Hermione hỏi.
“Ta ở trong phòng Cần thiết.” Harry thản nhiên nói.
“Gì mà phải…” Ron còn muốn hỏi tiếp, chuông vào lớp đã vang, Hermione nhéo hắn một cái, Snape lạnh lùng đóng cửa, học trò nghe tiếng cửa đóng như mọi lần, mọi động tác đều ngừng lại, trong lớp học nhất thời im lặng.
“Trước khi bắt đầu tiết học hôm nay,” Snape bước lên bục giảng nhìn xung quanh, “Ta muốn nhắc nhở các ngươi, tháng sáu tới, các ngươi sẽ bước vào kỳ thi qua trọng, kiểm tr.a việc học tập Ma dược của các ngươi cuối cùng ra sao. Những người ngốc nghếch trong lớp…” Ánh mắt y dừng lại trên Neville – người đang cố gắng kiềm chế sự sợ hãi, “Không nghi ngờ gì vẫn phải có, ta hy vọng những người này cũng có cố gắng có được một điểm ‘A’ trong kỳ thi O.W.Ls…”
“Hết năm nay, rất nhiều người trong các ngươi cũng sẽ không còn học với ta, ta chỉ nhận vào lớp Ma dược N.E.W.Ts của ta những người giỏi, có nghĩa ta sẽ gặp lại vài người. Bất quá… trước khi chúng ta cao hứng nói tái kiến… các ngươi vẫn phải thành thành thật thật ở đây với ta trong một năm.” Snape ôn hòa mà ác độc nói, “Cho nên, bất luận các ngươi có muốn tham gia kỳ thi N.E.W.Ts hay không, ta vẫn buộc các ngươi phải đem mọi tinh lực đặt vào trong môn học này.” Severus vẫn rất quan tâm học trò Harry cười trộm.
“Hôm nay, chúng ta sẽ chế tác một loại dược, đây là bài thi thường xuyên được ra trong kỳ thi O.W.Ls: Thuốc hồi phục – một lại dược có thể làm dịu những lo âu cùng hưng phấn. Chú ý: nếu các ngươi vụng về khi cho nguyên liệu vào sẽ làm người uống dược vĩnh viễn ngủ luôn, cho nên các ngươi phải thập phần để ý là các ngươi đang làm gì.” Snape trừng mắt nhìn Harry một cái, vẫy ma trượng, trên bảng đen lập tức xuất hiện phương pháp chế tác, “Các ngươi chỉ có một tiếng rưỡi, bây giờ, bắt đầu –”
Harry quen thuộc bắt đầu chuẩn bị, đem Nguyệt đá nghiền thành bột, lại đốt lửa vạc thuốc.. Hắn rất chuyên tâm làm, vì thế đến khi trong lớp phát ra một trận cười hắn mới có phản ứng – bật cười lớn chính là học trò Gryffindor – vạc thuốc của Seamus không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nổ, thuốc bắn lên người hắn và những người xung quanh, toàn thân bọn họ mọc ra một tầng lông vàng lóng lánh, vẻ mặt Seamus mờ mịt luống cuống đứng đó.
“Finnigan tiên sinh!” Snape cười lạnh, “Thứ mọc trên mặt ngươi dùng để trang trí sao? Ngươi biết đọc không?”
“Ta…” Seamus vội vàng nói, “Ta sẽ…”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi đem Nguyệt đá nghiền thành bột sao?” Snape nhẹ giọng hỏi.
“Ta… ta ép…” Seamus cố gắng biện giải.
Snape bốc những vụn Nguyệt đá trên bàn y, nhìn nhìn, cười lạnh: “Ta thấy viên đá này cũng nhỏ đó!” Nói xong, y một phen kéo Seamus qua bàn Harry, “Nhìn đây!” Y cầm dĩa bột Nguyệt đá trên bàn Harry, “Cái này mới gọi là bột! Tay ngươi tàn phế sao? Ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được! Ngươi là đồ ngu, Gryffindor bị trừ tám mươi điểm, bây giờ… đem ‘kiệt tác’ của ngươi rửa sạch! Sau khi tan lớp, lau chùi phòng học sạch sẽ hết cho ta!”
Snape hung hăng bỏ lại Seamus, vung trường bào, rất có phong thái mà bước lên bục giảng, nói: “Tất cả các ngươi rót thuốc vào trong lọ, viết tên các ngươi lên nhãn sau đó đặt lên bàn ta. Bài tập về nhà: Mười hai tấc về tính chất và tác dụng của Nguyệt đá, cuối tuần thứ tư nộp. Hiện tại, tan lớp!”