Quyển 1 - Chương 5: Quá độ sau khai giảng
Quả nhiên dù là đâu chỉ cần có Potter thì đều là tai nạn, Snape vừa đi trên hành lang vừa căm giận nói trong lòng.
Anh đẩy cửa phòng học độc dược ra, một mùi thảo dược và mùi đặc biệt khi điều chế nháy mắt tràn vào cơ thể, Snape gần như theo bản năng nheo mắt lại – từ khi anh trở thành du hồn, đã bao nhiêu năm rồi chưa từng ngửi được mùi vị của bạn mình. Dù là thời thiếu niên cô độc hay là thời thanh niên huy hoàng ngắn ngủi, thậm chí là kiếp sống gián điệp hai mang không có thiên lý mười mấy năm, chỉ có người bạn này vẫn trung thực làm bạn bên mình, không rời khỏi, không phản bội.
Gần như trong chớp mắt, Snape đã quyết định: dù trả giá hết thảy cũng không thể lừa dối người bạn này của mình. Là một bậc thầy độc dược tiêu chuẩn, Snape đều gần như cố chấp với độc dược mình sản xuất ra.
“Chào các trò.” Giọng nói hiền hòa của giáo sư Horace Slughorn vang lên trong hầm, lão béo xuất thân từ Slytherin này quả nhiên có tài năng, nhưng tính cách quá mức cẩn thận và phù phiếm làm ông ta cũng không có vẻ lấy lòng trong giới quý tộc.
Hừ, Snape hừ mũi, ông già gian xảo này có thể bình an sống qua hai trận chiến, có thể thấy được ông ta cũng có bản lĩnh của riêng mình.
Lớp độc dược hôm nay điều chế Dược khư đậu, tuy Snape khinh thường cái thứ chỉ có tác dụng bề ngoài này nhưng với đa số động vật nhỏ đã bắt đầu trưởng thành, tuyệt đối đánh trúng tâm lý của họ. Ngay cả Potter luôn ghét độc dược lúc này cũng ngoan ngoãn thao tác dựa vào lời giáo sư viết trên bảng.
Giáo sư Slughorn cứ thế thành công lấy lòng học trò năm ba, tuy Snape cũng không thực hiện giống vậy, nhưng nghĩ lại khi mình làm giáo sư độc dược, trên lớp nổ vạc lại ít hơn giáo sư Slughorn! Nhờ phúc của Dược khư đậu, Slytherin và Gryffindor hiếm khi hòa bình trên lớp độc dược, sắp tan học, gần như vạc của mọi người đều đang hiện màu ánh vàng của Dược khư đậu.
“Phẩm chất hoàn mỹ, trò Snape đã hoàn thành, Slytherin thêm 15 điểm.” Giáo sư Slughorn vừa lòng nhìn học trò cưng, tốc độ xử lý dược liệu của người sau đúng là rất nhanh, nhìn màu sắc trong của Dược khư đậu, ông không hề nghi ngờ năng lực của học trò mình.
“Đương nhiên, trò Evans cũng không tồi.” GIáo sư Slughorn xoay người đã thấy Lily cũng cho vào lọ, Snape vừa mới phát hiện hôm nay Lily ngồi cạnh bàn mình, khi anh nhìn qua còn đỏ mặt gật gật đầu.
Snape bình tĩnh gật đầu, không hiểu rõ, ngoài lúc vừa mới vào học Lily sẽ ngồi cạnh mình, nhưng khi hiểu biết Slytherin và Gryffindor càng nhiều thì chỗ ngồi của cô càng gần trung tâm Gryffindor mới đúng.
Mặc dù là muốn hỏi mình về độc dược cũng đều là ở thư viện cùng học thông qua giấy hỏi. Chói lọi nhích lại gần Slytherin như mình thế này, đây là lần đầu tiên.
Không rõ thì không nghĩ nữa, Snape biết hiện tại không phải thời kỳ chiến tranh, không cần phải hỏi tận gốc rễ, huống chi bắt đầu từ trước kia anh cũng không biết ý của Lily. Nên anh chỉ im lặng bắt đầu thu dọn đồ đạc, vừa tính toán làm sao có thể lấy được nhiều đặc quyền từ giáo sư Slughorn.
Cũng hoàn thành độc dược Sirius nhìn rõ cử chỉ ngắn ngủi giữa Snape và Lily, khóe miệng gợi lên nụ cười ác ý. Bắt đầu từ khai giảng năm nay, Sirius đã cảm thấy Snivellus kia không thích hợp. Sirius được cưng chiều mà lớn lên, dường như nổi bật giữa đàm người là thiên tính của cậu, vậy nên Sirius hết sức không quen nhìn Snape đối xử bình đẳng với mình.
Đúng vậy, đối xử bình đẳng, khi nào thì Sirius đại gia cậu cũng có thể đánh đồng với đám hoa hoa cỏ cỏ ở Hogwarts chứ, đó cũng là vì sao cậu lại ăn nhịp với James. Nhìn Snape biến sắc ở đủ trường hợp, nhìn gương mặt phần lớn thời gian đều bình tĩnh lại phẫn hận nhìn chăm chú vào mình, Sirius sẽ cảm thấy sảng khoái lủi từ bàn chân lên, cái loại cảm giác này không thua gì lần đầu tiên mẹ đóng sầm cửa phòng ngủ của mình vậy.
Nhưng đến năm thứ ba, như có gì thay đổi, Regulus nhập học, dự kiến vào Slyherin, trong nhà bắt đầu coi trọng em trai hơn bản thân cậu, Sirius phát hiện mình không hề vui như trong tưởng tượng, trên xe lửa khiêu khích Snape lại không đạt được hiệu quả dự định, tên Snivellus kia lại chỉ khinh thường và hờ hững!
Nghĩ đến gần đây liên tiếp không thoải mái, Sirius cắn răng, xem ra Snivellus cũng biết sử dụng sách lược, vậy cậu cũng không thể giống trước. Nghĩ vậy, cậu trực tiếp đè xuống ý tưởng nói một màn kia cho người anh em, tính toán một kế hoạch lớn quật ngã Snape, nếu không cậu ta sao có thể biết được Sirius đại gia ta tài giỏi cỡ nào chứ!
Vì Sirius cố gắng giấu diếm cùng giáo sư Slughorn cố ý thiết kế, tổ bốn người Potter hiếm khi không khiêu khích Slytherin sau lớp độc dược, a, có lẽ còn nên tính toán buổi sáng ở nơi giáo sư McGonagall bị trừ điểm và cấm túc nữa.
Sau khi tan học, Snape dựa theo thói quen trong trí nhớ tới thư viện. Tuy đã từng làm hiệu trưởng Hogwarts một năm và vài năm du hồn, muốn tìm một phòng không bị người khác quấy rầy và có thể đọc sách đối với Snape thì quá dễ, không nói tới những nơi bí ẩn, nhưng Phòng Yêu Cầu tầng tám kia cũng thỏa mãn yêu cầu của anh. Nhưng xuất phát từ cẩn thận, anh vẫn noi theo thói quen trong trí nhớ tới thư viện là hơn.
Bất ngờ, ở chỗ mình thường ngồi Lily đã sớm ngồi cạnh đó. Cô bé hôm nay như cố ý trưng diện, mái tóc đỏ lửa chỉnh tề vén sau tai, đôi mắt vốn đã xanh biếc lại trong sáng như được rửa một lần vậy.
“Lily.” Snape khẽ chào hỏi, cô bé lập tức đỏ mặt, đầu cũng cúi xuống.
Lily thấy mình mà đỏ mặt? Snape quả thực cảm thấy không biết nên nói gì cho phải, kiếp trước ước mơ mình tha thiết muốn có hiện tại ngay ở trước mắt, mà mình lại chỉ cảm thấy tang thương…
Quá khứ chỉ là quá khứ, Snape có chút phức tạp nhìn chằm chằm cánh tay trái của mình. Trên làn da tái nhợt được áo đồng phục trùm lên hiện tại cũng không dữ tợn như trong trí nhớ, lần này, mình có thể tin tưởng, Merlin sẽ cho mình một cơ hội đúng không?
Rất nhanh ba ngày trôi qua trong chớp mắt, Snape vẫn kiên trì hoạt động ở ba nơi “phòng học – thư viện – ký túc xá”. Tổ bốn người Potter cũng vì cấm túc khi mới khai giảng bị Huynh Trưởng Gryffindor trịnh trọng cảnh cáo mà tạm thời yên lặng. Đối với điều này, Sirius không thể không bất đắc dĩ đẩy kế hoạch mình lại. Mà Lily hình như bắt đầu từ năm thứ ba đột nhiên ý thức được thanh mai trúc mã của mình hóa ra là một người khác phái nhìn qua rất trầm mặc, dù ở trường hợp công khai cô còn khá đè nén nhưng trong lén lún quen với Snape cô hiển nhiên càng dụng tâm.
Mỗi ngày học tập ở thư viện bắt đầu làm cô chờ mong, thậm chí trước khi ra ngoài, Lily còn đeo nơ mình thích nhất. Có điều nghĩ đến dáng vẻ Severus vẫn không đổi, Lily bĩu môi, lại nở nụ cười, cô bé mông lung cảm thấy Severus có không giống với các bạn khác của mình, nhưng không giống thế nào thì cô không nói nên lời.
Sau ngày đầu tiên Lucius cũng không thấy được Snape, mới vừa khai giảng các việc làm đã tràn đầy thời gian của vị hoàng tử bạch kim này, nhất là trước khi có thủ tịch năm nhất thì y phải bảo vệ toàn bộ nhóm rắn nhỏ năm nhất. Dưới tình huống như thế, y thật sự là không có thừa thời gian phân cho một tên máu lai mà mình chỉ cảm thấy hứng thú. Có điều ngày như vậy cũng sắp chấm dứt rồi, thời gian ba ngày trôi qua, năm nhất sẽ có thủ tịch của mình.
Buổi tối cuộc chiến thủ tịch yêu cầu toàn Slytherin tham gia, Lucius đứng ở bên cạnh cái ghế trong phòng sinh hoạt tuyên bố quy tắc. Ánh lửa nhảy nhót trên mái tóc mượt mà của y, ánh mắt y như nhìn chằm chằm vào cuộc chiến năm nhất nhưng thật ra Lucius đã không yên lòng lướt qua – trải qua ba ngày khảo sát, thủ tịch năm nhất hoặc là từ gia tộc Witt, hoặc là gia tộc Black, nhưng vị cậu chủ nhỏ nhà Black kia có hơi yếu đuối.
Lucius vừa đánh giá giá trị hai người kia vừa ra vẻ trang trọng.
Quả nhiên người thừa kế nhà Witt đả bại cậu chủ nhỏ nhà Black, “Vậy, thủ tịch năm nhất chính là Bruce Witt, đàn em Witt, hy vọng cậu gánh vác trách nhiệm thủ tịch thật tốt. Slytherin cũng không trốn tránh trách nhiệm của mình, chúng ta phải phụ trách cho mọi hành vi của chúng ta.” Vẻ ngoài đẹp trai cộng thêm ánh lửa sáng ngời Lucius thành công làm lực hấp dẫn của mình bay lên, tia sáng trong mắt thủ tịch mới năm nhất gần như chiếu vào anh.
Thấy phản ứng như thế, Lucius đắc ý đảo qua phòng, Malfoy trời sinh nên là tiêu điểm của mọi người. Chợt y thấy một người cực không hợp đàn, Snape đang trốn ở một góc không làm người ta chú ý, chăm chú đọc quyển sách trên tay, nhìn từ độ dày quyển sách, chắc chỉ mới nhìn thôi.
Lucius cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng y lập tức nhớ ra cái gì đó, trên mặt lại treo nụ cười đắc ý, “Vậy thì, tan họp.” Nhóm Slytherin theo lệnh của Lucius tốp năm tốp ba trở lại từng phòng.
Snape theo dòng người đi vào không gian cá nhân hẻo lánh nhất của mình, trong lòng cảm thấy may mắn vì rốt cuộc cũng rời xa được cái đám quỷ khổng lồ phát ra hormone kia. Ai biết, còn một bất ngờ lớn hơn đang chờ anh. Có lẽ không hoàn toàn là bất ngờ nhỉ? Nghe giống giật mình hoảng sợ hơn.