Quyển 2 - Chương 56: Năm thứ năm chấm dứt
Rất nhanh nghỉ hè đã tới, khi mà các học sinh năm thứ năm đều đang bận rộn với cuộc thi O.W.Ls, Dumbledore cũng không có thời gian “nói chuyện riêng” với Snape; Snape cũng có thể nghĩ Dumbledore muốn nói chuyện với mình một lần, nhưng anh tỏ vẻ rất bận. Dù sao gộp cả anh và Lucius thì giá trị quá lớn, kể cả Dumbledore không kéo được họ thì cũng sẽ không mạo hiểm đẩy họ sang bên kia.
Lucius cố ý, khi mà để lộ hoa văn cổ tay trái của mình thì y cũng để lộ cả cánh tay trái ra ngoài, Snape tin lấy tính cách của Dumbledore, chắc chắn cụ sẽ chú ý tới trên đó không có dấu vết gì. Nếu nói Dumbledore không biết sự tồn tại của dấu hiệu hắc ám và Tử thần Thực tử thì quả thực là một trò đùa! Có lẽ Snape là quân bài gián điệp hữu dụng nhất của Dumbledore, nhưng anh cũng không phải là duy nhất.
Nhóm Đạo tặc bốn người, a, không, hiện tại phải là Nhóm Đạo tặc hai người, sau khi Lupin rời đi, Peter càng yên lặng, trong bốn người vốn Lupin chăm sóc Peter nhiều hơn, giờ Lupin đi mất, Peter cũng cách James và Sirius càng xa.
James là vì không thèm để ý, tuy Lupin đi khiến cậu đau lòng một thời gian nhưng thái độ Lily dịu đi cũng khiến cậu nhanh chóng quên mất mọi thứ, huống chi trong lòng James còn một bí mật không thể nói ra – khi tận mắt nhìn thấy Lupin trong lốt người sói có sức mạnh ăn tươi nuốt sống một phù thủy nhỏ, sư tử nhỏ luôn dũng cảm cũng bị hoảng sợ.
Còn về Sirius, cậu ước gì Peter cách xa hơn, James không chú ý nhưng cậu biết, đêm đó Peter luôn đi theo cậu! Dù sau đó Peter có ở lại hay không, có biết hay không thì cậu ta luôn là một sự nhắc nhở lớn với cậu – nhắc nhở sai lầm của mình, nhắc mình gây họa, nhắc mình lại bị thất bại bởi Snivellus.
Với tình trạng đó, thành tích của họ hiển nhiên không được tốt lắm, James và Sirius chỉ miễn cưỡng cho qua, Peter thì trực tiếp nổ vạc trong lúc thi độc dược.
Chẳng qua những chuyện này không liên quan gì tới Snape cả, hiện tại nhiệm vụ của anh chính là giả vờ bận rộn tiếp tục thi thố, vì tránh Dumbledore có thể tìm tới, hầu như ngày nào anh cũng vùi mình trong thư viện. Đương nhiên là Snape cũng muốn tìm được tư liệu về huyết thống thức tỉnh trước khi mình tiến vào gia tộc Prince, khổ nỗi giới phù thủy rất hiếm khi thức tỉnh huyết thống, mà xác suất xảy ra chủ yếu lại ở trong đám quý tộc máu trong lâu đời. Cuối cùng Snape chỉ có thể từ bỏ, chuẩn bị nghỉ hè thì đi tr.a thư viện gia tộc Malfoy thử vận may.
Nếu Lucius dám nói anh là một “Malfoy”, vậy thì anh cũng nên sử dụng quyền lợi đúng không?
“Tu—!” Tàu tốc hành Hogwarts phát ra tiếng còi kéo dài, rồi cũng tới nhà ga chín ba phần tư, Snape lại chỉnh lý đồ đạc của mình lần cuối, đi ra khỏi to axe cuối cùng.
Đứng trên sân ga, Snape chợt mê man, từ nay mình sẽ không còn sống ở Hogwarts nữa, dựa theo thương lượng với Lucius thì anh vẫn còn đang cân nhắc sau này sẽ sống ở biệt thự Malfoy hay ở Đường Bàn Xoay đây.
Nghĩ đến trước khi rời trường Dumbledore nhắc tới sang năm có thể sẽ có một trợ lý hiệu trưởng, và ám chỉ nhất định sẽ nói chuyện với mình một lần vào năm sau, có gì khó khăn thì cứ nói thẳng, Snape hiếm khi có tâm trạng đùa dai, cũng không thể trách anh, ai mà thấy Dumbledore mang dáng vẻ gà mẹ cũng cảm thấy không được tự nhiên. Nghĩ tới khai giảng năm sau Dumbledore sẽ phải đối diện với đơn xin nghỉ học của mình, tức giận vì bị gọi là “Malfoy” của Snape cũng coi như giảm được một chút.
“Bạn… bạn học Snape, cậu còn chưa đi sao?” Giọng nói của Lily vang lên bên tai Snape.
Snape phức tạp nhìn cô bé đã từng đỏ mặt nói câu “mình thích cậu” vào năm thứ tư, trong lòng nghĩ chắc đây là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Lily cũng không nói gì, sau một năm học hành căng thẳng, cô đã sớm quên sự gượng gạo từ lúc năm học bắt đầu, tuy cô không nhớ mình đã trở mặt với thanh mai trúc mã thế nào, nhưng quan hệ của hai người đã sớm được cô nhận thức rõ chỉ là người qua đường.
Nhìn bóng lưng Lily ung dung rời đi, Snape nuốt câu “bảo trọng” vừa định nói xuống, dù họ đã có quá khứ như thế nào, hiện tại cũng đã đường ai nấy đi, anh có một con công ngu ngốc tính tình kiêu ngạo yêu quý, Lily cũng sẽ có cuộc sống của mình. Còn sau này cô sẽ lựa chọn ai, Snape cảm thấy không liên quan tới mình, Slytherin coi trọng gia đình, dũng cảm gánh vác trách nhiệm, còn ngoài ra, anh chỉ có thể nói xin lỗi, rắn dầu gì cũng là động vật máu lạnh.
Nghĩ vậy, Snape giải thoát hé môi, rời khỏi Hogwarts còn có một bầu trời rộng lớn đang chờ anh. Snape xoay nhẫn trên tay, “Portus”. Anh còn nhớ rõ, cái nhẫn này được đeo lên là vì “Khóa Cảng Malfoy”, dựa vào quan hệ hiện tại của họ, Snape không cần băn khoăn nhiều nữa.
— Tôi là đường ranh giới rốt cuộc năm thứ năm đã kết thúc —
“A, Sev thân mến của tôi, em cứ đứng đây sẽ khiến tôi hiểu làm là em đang nhớ tôi, hay là… em không đợi nổi nữa, cưng à.” Từ cuối biến mất khi môi hai người chạm vào nhau, từ ngày đó Lucius và Snape nói rõ ràng với nhau, Lucius bắt đầu động chạm với bạn đời của y.
“ch.ết tiệt tôi chỉ biết, một Veela ngu ngốc cả đầu óc toàn rác lại để điểm rơi của Khóa Cảng ở đây!” Snape giãy dụa đứng lên khỏi giường. Đúng, bạn không nhìn lầm đâu, là trên giường gia chủ Malfoy ấy! Xem ra các đời Malfoy đều “mưu tính sâu xa”, ngay cả điểm rơi của Khóa Cảng cũng được suy nghĩ cực kỳ “chu đáo”.
Lucius còn đang mặc cảm, Snape đẩy y ra, “Để tôi nhắc nhở đàn anh Malfoy vĩ đại, điểm rơi của Khóa Cảng này là ở, trên, giường, gia, chủ!” Snape nhắc Lucius về an toàn, phòng ngủ của một gia chủ lại có một con đường có thể tự tiện ra vào không thể nghi ngờ là cực kỳ nguy hiểm, nhưng vừa nghĩ tới hành động của Lucius, Snape thẹn quá thành giận.
“A, đương nhiên là phải trên giường tôi rồi.” Lucius không thèm để ý khoát tay, “Bạn đời linh hồn của tôi không đợi tôi ở trên giường thì phải đợi ở đâu chứ?” Câu nói tiếp theo của y cực kỳ ái muội, ngón tay thon dài cũng chỉ vào môi mình.
Snape cố gắng nghiêm mặt, coi như anh đã biết, trên thế giới này có một sinh vật gọi là được voi đòi tiên không có giới hạn, mà tốt nhất anh không nên để ý làm gì.
“Lucius, tôi đã mang đồ đạc tới, dẫn tôi tới phòng tôi, chốc lát tôi có việc muốn nói với anh.” Snape xoay người, đồng phục màu xanh thẫm vẽ trong không khí một đường cong xinh đẹp.
“Bichi,” Lucius búng tay một cái, “Đưa cậu ấy tới phòng dành cho khách.” Rồi anh không đợi gia tinh nói gì đã nói tiếp, “Sev, trong phòng có quần áo, tôi nghĩ em nên tắm trước đã, Merlin ơi! Tàu tốc hành Hogwarts có bao nhiêu người đây? Hơn nữa em còn khăng khăng không tới toa xe Malfoy..”
Nhưng rất nhanh, lời dặn dò của y đã bị lời lảm nhảm của gia tinh tự cho là nói nhỏ cắt ngang, “Chủ nhân Lucius lại để nữ chủ nhân ở phòng cho khách, a, Bichi là một gia tinh ngoan, Bichi không nên nói chủ nhân Lucius như vậy, nhưng sao nữ chủ nhân có thể ở phòng dành cho khách chứ…”
“Phì,” Lucius vẫn không nhịn được cười trong khi sắc mặt Snape ngày càng đen, “Bichi, im ngay!” Nhìn xong bạn đời bí bách Lucius mở miệng, y còn không muốn mất một gia tinh, “A, Sev thân mến của tôi, em biết đấy, gia tinh là của nhà Malfoy.” Ý của Lucius rất dễ hiểu, là một “Malfoy”, đây hẳn là chỉ Snape.
Snape hung hăng trừng Lucius một cái, anh không thèm so đo với một gia tinh, huống chi lát nữa quả thật anh có chuyện quan trọng nói với Lucius.
“Nữ chủ nhân…” Bichi co người lại một chút trong ánh mắt của Snape.
“Snape.” Anh lạnh lùng nói, dù Lucius nói hiện tại mình mang họ “Malfoy” nhưng cũng đừng để khắp các gia tinh trong biệt thự đuổi theo anh gọi anh là “nữ chủ nhân” gì đó chứ!
“Nữ chủ nhân bảo tôi phải gọi người là chủ nhân Snape, Bichi là một gia tinh ngoan, Bichi sẽ nghe lời của nữ…á, chủ nhân Snape.” Snape đen mặt cùng gia tinh động kinh này đi vào phòng dành cho khách anh đã từng ở, quả nhiên, một loạt áo choàng màu đen được đặt trong phòng. Snape nhận mệnh thở dài, bắt đầu tắm rửa, cả đời này đi theo Lucius bị bắt nuôi thói quen tắm rửa quả thật cũng khiến anh thấy khó chịu.
Đến khi anh mặc cái áo choàng có màu sắc, hình thức tương đối vừa lòng Snape lại nhận ra không đúng, cả áo choàng đều là màu đen, nhưng eo nó lại hơi chật,cổ tay còn thêu hoa văn chìm giống với gia huy Malfoy. Nhưng hiện tại thay ra thì không ổn, hành lý của mình còn ở trong phòng Lucius, quần áo vừa cởi ra cũng bị gia tinh chăm chỉ lấy đi rồi.
Snape mất tự nhiên đi ra, vừa đi đã nhận thấy lớp vải mỏng đang dán lên người anh, như là tầng da thứ hai vậy.
Lucius nhìn bạn đời tóc đen của mình mặc áo choàng được đặt may, y đã sớm biết Sev của y là một viên ngọc chưa được mài giũa, nhưng sau khi ăn mặc đơn giản lại khiến Lucius đui mù vì hiệu quả của nó.
Vải dệt mềm mại ôm theo dáng người chủ nhân, tay chân có vẻ cũng không quá gầy còn mang theo nét ngây ngô của thiếu niên, eo được chiết lại trực tiếp mô tả đường cong kiên cường, còn cả một loạt khuy màu bạc từ đầu tới chân.
Lucius biết thói quen mặc quần áo của bạn đời, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y phát hiện phong cách bảo thủ ấy lại khiến người ta có cảm giác cấm dục tuyệt đẹp, chỉ nghĩ thôi cũng đã muốn đè cậu ấy lên đất rồi xé rách quần áo rồi.
“A, Sev của tôi, em thật đẹp.” Hoàn toàn không thèm suy nghĩ, Lucius trực tiếp nói lời ca ngợi.
“Lucius! Quản lý đầu óc anh, nó dùng để suy nghĩ chứ không phải để chứa rác!” Lỗ tai đã đỏ lại càng đỏ hơn, “bịch” Snape trực tiếp ném một quyển bút ký lên bàn, “Nhìn cái này đi, chỉ mong đầu óc Veela của anh còn có một chút trí lực!” Snape âm thầm quyết định về sau sẽ không mặc quần áo do Lucius chuẩn bị cho anh nữa.
Đồng thời, Lucius cũng âm thầm quyết định về sau sẽ không cho Sev của y mặc quần áo như vậy, nhưng mà nếu ở trong phòng ngủ… Lucius nhìn gương mặt đen sì của bạn đời, sáng suốt chú ý tới quyển bút ký trên bàn. “Gì vậy?” Y hỏi không để ý lắm.
“Thời gian trước tôi tìm tư liệu về huyết thống thức tỉnh trong thư viện ở Hogwarts đã tìm thấy một quyển sách khá có ích, đây là những gì tôi ghi chép lại.” Nói đến chuyện chính, Snape cũng thu cảm xúc.
“Tôi không biết Sev em còn ghi lại những người mượn sách đó.” Lucius nhìn một đoạn trong bút ký rồi trêu ghẹo.
“Dùng đầu của anh đi, Lucius,” Snape khoanh tay, mím chặt môi, “Quyển sách kia có tên là “Bí quyết pháp thuật hắc ám cao cấp”, người mượn nó chỉ có ba người, Gellert Grindelwald, Albus Dumbledore, và cả Tom Riddle.”