Quyển 2 - Chương 78: Snape thay đổi

“Xin chào ngài, ngài Voldemort.” Snape chạm mặt Voldemort, anh tỏ ra lễ nghi, hôm nay thân phận của anh là gia chủ Prince, khi mà thư mời Voldemort tự gửi cho anh đặc biệt đã ghi chú rõ “Gửi Severus Snape Prince.”
Hai năm, lần thứ hai Snape và Voldemort đứng cạnh nhau đã khác hoàn toàn.


Khi đó Voldemort vẫn là một quý tộc tiêu chuẩn, mỗi hành động đều mang theo sự trang nhã của máu trong lâu đời, cùng sức mạnh của hắn, vẻ ngoài đẹp trai, không thể không nói, lúc đầu Tử thần Thực tử tìm nơi nương tựa bên Voldemort ngoài cái khẩu hiệu “máu trong là cao nhất” thì còn cả sự cuốn hút của kẻ bề trên nữa, cái vẻ ngoài tốt như vậy tuyệt đối có góp sức một phần. Khi đó Snape đứng cạnh hắn chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lùng và nhỏ yếu.


Nhưng bây giờ Orion làm nhân chứng đã nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau ở ngoài biệt thự Prince vào hai năm trước, hôm nay lại không rõ lắm.


Áo choàng phù thủy được may đo khéo léo tôn lên chiều cao hoàn hảo của Snape, trên áo choàng hình thức đơn giản, khuy áo và ám văn cũng chứng minh sở thích không tầm thường của chủ nhân nó. Mái tóc đen ngang vai nhẹ nhàng rủ xuống hai bên má, dù làn da có hơi trắng nhợt nhưng đôi mắt vẫn có thể nói lên chất lượng cuộc sống.


Gia tộc Malfoy nuôi dưỡng người như vậy? Orion chua xót nghĩ, sau khi Bella nhà mình xuất giá thì tới hiện tại cũng chưa có một đứa con nào, năm trước Cissy cũng được gả cho một quý tộc nhỏ nước Đức, ngược lại Regulus trưởng thành hơn nhiều, nhưng vẻ hồng hào trên mặt gần đây lại biến mất sạch.


Coi đây là đối lập, nghĩ tới Lucius, là nghĩ tới Snape, Orion hơi buồn bực, dựa vào cái gì mà bên mình mệt ch.ết mệt sống thi thoảng còn bị Lời nguyền Hành hạ, Lucius lại có thể vừa lấy được thanh danh từ đại chúng vừa là người lord tín nhiệm nhất?


available on google playdownload on app store


Hơn nữa nhìn Snape bây giờ, Orion lại càng buồn bực, người thanh niên đứng cạnh lord nhà mình vẫn khiến người ta cảm thấy được sự tồn tại này, thật là máu lai Slytherin mà mấy năm trước tất cả mọi người đều chướng mắt sao?
Orion bối rối suy nghĩ, Snape cũng đang âm thầm quan sát tình trạng của Voldemort.


Vì kế hoạch lập ra với Lucius, hai năm nay Snape không chỉ không xuất hiện trước mặt công chúng mà cũng từ chối cả lời mời hai lần ba lượt của Hiệp hội Nhà bào chế thuốc. Trong vấn đề này, Lucius còn hơi áy náy, vì không tham gia những hội nghị và không phát biểu thành quả mình nghiên cứu thì không khác gì đẩy lùi thời gian bạn đời nhà mình được vinh danh cả.


Nhưng Snape hoàn toàn không để ý, kiếp trước những vinh dự có thể có thì anh gần như đã có, cả đời này anh chỉ để ý những gì mình đạt được. Bởi vậy ngoài việc đi theo lão Prince học tập xử lý sản nghiệp gia tộc Prince thế nào thì Snape gần như chưa giao tiếp với người khác.


Nói tới sản nghiệp gia tộc Prince, Snape vốn định trực tiếp giao cho Lucius quản lý, dù sao anh hoàn toàn không hứng thú với nó, nhưng Lucius lại vô cùng nghiêm túc từ chối, lý do của y rất đơn giản, “Chung quy gia tộc Prince cần một Prince kế thừa”, Lucius nhìn rất rõ, một dòng họ quý tộc máu trong như vậy không thể nào biến mất được.


Snape còn nhớ mình ngạc nhiên nhìn y, lần đầu tiên nói rõ tâm tư mình sau khi kết hôn, “Luci, tôi cho rằng nếu cái óc nhồi đầy Dược làm đẹp của anh còn một chút lý trí thì nên biết, không ai có thể kê đơn thành công một bậc thầy độc dược cả, hơn nữa còn là độc dược mà bậc thầy độc dược ấy quen thuộc, nói thí dụ như độc, dược, sinh, con!”


Lucius cười sáng lạn, “A, Sev thân mến của tôi, thề với Merlin vạn năng là tôi sẽ không bắt em uống độc dược sinh con.”


Đương nhiên Snape vẫn còn nghi ngờ, vì thái độ hoàn toàn rộng mở của Lucius, nhưng nghĩ lại anh cũng nghĩ thoáng hơn, anh biết gia tộc Malfoy coi trọng huyết mạch truyền thừa đến mức nào, có lẽ Lucius đã sớm “nhận mệnh” rồi.


Vì nghĩ vậy, hai năm nay Snape chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phản công, thậm chí khi anh không chú ý anh càng ngày càng thích được Lucius hầu hạ. Không thể không nói, Snape chống lại Lucius, tàn nhẫn có thừa nhưng không đủ gian xảo.


“Cậu Prince.” Đôi môi mỏng chỉ gần như sợi chỉ của Voldemort mở ra, “Thật vui cậu có thể tới đúng hẹn, từ khi cậu kết hôn với Lucius thì hình như không còn thấy cậu nữa.” Snape đang quan sát Voldemort, Voldemort cũng đang quan sát anh.


Không phải không thừa nhận, ánh mắt của Lucius vô cùng được, giống với Orion, Voldemort nhanh chóng chú ý Snape thay đổi, nhưng khác với Orion chính là, Voldemort còn có một suy nghĩ phức tạp khác về Snape.


Vì hắn nghĩ lại về quá khứ, ngay từ đầu Voldemort đã rất có cảm tình với Snape xuất thân tương tự mình, càng miễn bàn anh gần như đã hoàn thành giấc mơ Voldemort từng có – danh dự, thân phận, địa vị… chỉ thiếu một chút, Chúa tể Hắc ám không cần bạn đời, hắn cần cả toàn thế giới.


Cũng vì vậy mà tới giờ Voldemort đều không coi Snape là đối thủ, một người bị Malfoy đặt dưới thân sẽ không có uy hϊế͙p͙ gì với Chúa tể Hắc ám cả, huống chi, “Hôm nay tại sao Lucius không đi cùng cậu?” Voldemort lạnh lùng.


Đầu tiên Snape run một cái vì giọng nói tương tự với kiếp trước này, rồi lập tức sử dụng Bế quan Bí thuật, đồng thời mắt anh hơi cúi, có vẻ như cung kính, thật ra là che dấu đi dấu vết sử dụng Bế quan Bí thuật, cả đời này anh không tiếp xúc với Voldemort nhiều lắm, anh còn không chắc chắn có thể lừa gạt được.


Quả nhiên, động tác của Snape được Voldemort hiểu là cung kính, cũng khiến Chúa tể Hắc ám rất hài lòng, “Hôm say sao Lucius không đi cùng cậu?” Voldemort hiếm khi kiên nhẫn thế này.


Hỏi lại cùng một câu hỏi, tuyệt đối không bình thường, huống chi trong trí nhớ Snape, Chúa tể Hắc ám sẽ không bao giờ hỏi chuyện không có ý nghĩa. Hôm nay ngay từ đầu nhìn thấy anh thì Voldemort luôn hỏi quan hệ giữa anh và Lucius, liên tưởng đến khoảng thời gian này bạn đời nhà mình luôn oán giận ở nhà, Snape nhanh chóng làm trống suy nghĩ.


“Lucius còn có việc.” Snape nghiêm mặt, giọng nói cứng rắn, giống như kiếp trước khi ở trước mặt Chúa tể Hắc ám nói về Lucius vậy, “Tôi nghĩ, chuyện của tôi cũng không cần sự đồng ý của một người khác, dù anh ta có là gia chủ Malfoy đi nữa.”


Voldemort thực vừa lòng với phản ứng của Snape, tuy khi nghe câu trả lời này Orion không thể tin được nhìn Snape một cái. Không thể không nói sau khi Lucius trả lời phỏng vấn tờ Nhật báo Tiên tri, tạo nên hiệu quả dư luận rất lớn từ công chúng, dù Orion cáo già như vậy cũng luôn nghĩ “chuyện tình cảm thì không nên công khai”.


“Cậu Prince, đối xử tử tế với bạn đời của cậu.” Ngược lại Voldemort tâm trạng không tồi, một mặt phản ứng của Snape rất phù hợp với “vấn đề linh hồn giữa Lucius và Snape” khi Lucius nói với hắn, mặt khác, Voldemort nhận ra một khả năng nữa, điều này cũng khiến hắn dao động vì địa vị Snape. Hai năm nay Lucius thế lực to lớn, chắc chắn sẽ phái một gián điệp mà Dumbledore sẽ phòng bị tới Hogwarts, còn không bằng để Snape ở cạnh Lucius làm con cờ ẩn, chỉ cần… hắn có thể cung cấp đầy đủ ích lợi.


Nghĩ vậy, Voldemort càng hài lòng về lời mời hôm nay, “Đi thôi,” hắn dẫn đầu ở phía trước, Orion nhanh chóng đi theo. Snape đứng im lặng rồi chờ ở cuối cùng, trong lòng lại bình tĩnh vì sử dụng Bế quan Bí thuật, dù thế nào đi nữa thì phía sau anh còn có Lucius, anh không cần phải sợ.


— Tôi là đường ranh giới giáo sư chuẩn bị làm gián điệp được Voldemort coi trọng —


“A, Tom, con trai của ta, và cả Severus, hoan nghênh.” Như không có gì thay đổi, Dumbledore vẫn đeo cái kính nửa vầng trăng của mình, chòm râu tuyết trắng vẫn dài tới sàn nhà, hôm nay để ăn mừng lễ tốt nghiệp, cụ mặc một áo choàng phù thủy màu ánh tím, trên đó có thêu mấy con bạch kỳ mã.


Phía sau cụ giáo sư McGonagall vẫn đứng, quý bà nghiêm túc gần như không thay đổi trừ những nếp nhăn bên khóe mắt. Bên cạnh bà là một phù thủy nam mà Snape chưa từng gặp qua, tuy vậy nhưng sự ác liệt trên mặt gã lại làm người ta cảm thấy như đã từng quen biết.


“Hiệu trưởng Dumbledore, chỉ sợ ngài gọi sai rồi.” Voldemort không khách sáo nói, vài năm nay tính tình hắn thay đổi không ít, hiện tại thấy Dumbledore hắn cũng không có tâm tư ứng phó như trước mà chỉ muốn ếm Avada Kedavra thôi.


“A, Severus, thật sự là đã lâu không gặp.” Dumbledore hoàn toàn không chú ý Voldemort không khách sáo, lập tức chào hỏi Snape, tuy hôm nay Snape và Voldemort đồng thời đi tới khiến cụ hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới lá thư ngập tràn khó xử mà Lucius vừa gửi, Dumbledore cũng nhanh chóng tính toán tỷ lệ kéo Snape thông qua lễ tốt nghiệp này sẽ nhiều hơn.


Không thể không nói, Lucius tài tình bày ra một kết cục, lừa tất cả mọi người đi vào. Hiện tại giới phù thủy nước Anh đều biết, nhược điểm duy nhất của Lucius Malfoy y chính là bạn đời của y, bởi vậy cũng giấu Snape rất tốt, nhưng không ai biết, nhược điểm mà họ nghĩ lại hoàn toàn là một lá bài ẩn Lucius tin tưởng nhất.


“Hiệu trưởng Dumbledore.” Đối diện Dumbledore, Snape khiến tất cả mọi người có thể cảm nhận được anh không thèm để ý, trên mặt nam phù thủy phía sau Dumbledore nhanh chóng tức giận, giáo sư McGonagall lại hơi xấu hổ, Voldemort thì hài lòng, mà Dumbledore… không ai biết lão phù thủy này suy nghĩ gì cả?


“A, Severus, giới thiệu với cậu, sau khi cậu tốt nghiệp thì ngôi trường đã thay đổi nhiều.” Dumbledore khác thường bỏ qua Voldemort, chỉ nhiệt tình với Snape, mục đích của cụ rất rõ ràng, không phải thăm dò, mà là châm ngòi.


Đáng tiếc, biểu hiện của Snape lại khiến Voldemort cực kỳ vừa lòng, càng miễn bàn hắn vừa mới quyết định “sai” Snape làm thế lực thứ ba, nên Voldemort không thèm để ý sự nhiệt tình của Dumbledore, ngược lại, hắn suy nghĩ đứng nhìn một bên, để hắn xem Dumbledore muốn làm gì.






Truyện liên quan