Quyển 2 - Chương 92: Snape bối rối
Không mừng rỡ như điên giống Lucius, sau khi tức giận qua đi thì Snape hơi ngạc nhiên.
“Hiện tại đúng là giai đoạn nguy hiểm nhất, cảm xúc đừng nên dao động quá lớn, phải nghỉ ngơi thật tốt, đàn ông mang thai không thể so với người khác, phải chú ý tới mọi việc nhiều hơn, còn độc dược thì tuyệt đối không thể làm…” Bác sĩ đưa ra một ít lời khuyên theo chức trách, Snape hoàn toàn không nghe thấy, Lucius thì khẩn trương ghi nhớ tất cả, nhìn tư thế y, nếu không phải bây giờ không thể quá mức tuyên dương thì Lucius hận không thể trực tiếp đưa bác vĩ này về biệt thự Malfoy, chăm sóc 24/24.
Dù là vậy, sau khi trở lại biệt thự Malfoy, Snape vẫn hơi ngơ ngẩn. Lucius cũng có thể hiểu, dù cho phù thủy nam nào đột nhiên biết mình mang thai đều không thể chấp nhận ngay, vì thế y cũng bằng lòng cho bạn đời mình một ít thời gian, “Tyty, mang trà bánh đến, và…” Lucius lén liếc Snape một cái, “Một lọ đường nữa.”
Đợi mùi vị hồng trà quen thuộc tràn ngập thì Snape mới tỉnh táo lại một chút, nhưng anh thấy Lucius bưng hồng trà rồi đặt một ly sữa vào tay mình.
Snape bị nhắc nhở tới “tình trạng đặc biệt” của mình, trong nháy mắt muốn ném cốc đi nhưng rất nhanh anh khống chế cảm xúc, vừa rồi anh có loáng thoáng nghe bác sĩ nói, tức giận không tốt cho đứa nhỏ.
Snape mất tự nhiên đưa sữa tới miệng, rồi cảm thấy thiêu thiếu gì đó, nhìn sang lọ đường kia… dù trong lòng Snape cảm thấy phỉ nhổ bởi hành vi như lão ong mật thì sinh lý lại khát vọng hòa đường vào sữa, cứ thế Snape trừng lọ đường kia như có hận thù gì to lớn lắm, một mặt không cam lòng uống sữa của mình.
“Được rồi, Sev à, đừng mất tự nhiên như vậy.” Lucius không nhịn được, bạn đời nhà mình nói gì cũng không thể quan trọng bằng cơ thể đúng không? Y chủ động lấy lại cốc sữa, cho thêm đường theo khẩu vị mấy ngày nay của Snape.
Snape im lặng cầm lấy cốc sữa mà quá khứ anh cho là quá ngọt, rồi uống hết trong lòng chỉ cảm thấy thỏa mãn.
“Sev, em… em nghĩ như thế nào?” Lucius mở miệng, tiếng nói cực kỳ cẩn thận.
“Cái gì gọi là nghĩ như thế nào? Lucius Malfoy! Nếu anh đã coi tôi là… khụ… Nếu anh đã có thể coi tôi là đàn bà thì tôi cho anh biết, điều này là không thể! Dùng cái não cỏ lác mọc dài của anh đi! Tôi là đàn ông! Đàn ông đó!” Snape nhiều lần kìm nén nhưng vẫn phun nọc độc lên đầy người Lucius.
Lucius âm thầm vui sướng, hóa ra Sev nhà mình căn bản không bài xích mang thai, mà là bài xích một người đàn ông mang thai sao?
“A, Sev thân mến, nếu… nếu thật sự em không bằng lòng thì… tôi… tôi có thể…” Lucius cố ý nói không rõ ràng, hơn nữa giọng nói lại ngập tràn mơ hồ.
Nếu Snape đang ở trạng thái bình thường thì nhất định anh có thể hiểu được Lucius đang lấy lùi làm tiến, nhưng hiện tại lại là thời kỳ mang thai đặc biệt, tâm tư mẫn cảm sẽ trở nên càng mẫn cảm hơn, căn bản không thể kiểm soát, “A, tôi có thể hiểu là gia chủ Malfoy vĩ đại ngài không muốn đứa bé này, hay ngài cần bạn đời của mình cho ngài một bậc thang? Hoặc là, gia chủ Malfoy đã chọn được người thích hợp rồi, đang chờ trở thành bạn đời của anh ta và cũng cho anh ta một người thừa kế danh chính ngôn thuận?” Snape càng nói càng thật, nhớ tới mấy tháng qua Lucius không ngủ ở phòng ngủ, còn đi sớm về trễ, không biết thế nào mà Snape cứ rúc vào sừng trâu, nhận định Lucius “ngoại tình”.
Kết quả, ngay khi Lucius hoàn toàn không kịp phản ứng thì Snape “bụp” một cái biến mất, Lucius trợn tròn mắt, trên người bạn đời nhà mình có vài cái Khóa Cảng, hơn nữa hiện tại Snape không chỉ có một mình.
“Tyty, chuẩn bị hòm thuốc.” Lucius nhanh chóng phân phó, vừa chuẩn bị đi ra xem xét… ở mấy địa điểm kia, thời gian gần đây y chưa quá thân cận với bạn đời một mặt là cẩn thận vì y biết bạn đời nhà mình có thể mang thai; mặt khác là động tác liên tiếp của Tử thần Thực tử gần đây rốt cuộc khơi dậy tính hung àn của Hội Phượng Hoàng, tình thế chiến tranh lại càng chuyển biến xấu, mà Lucius đại diện thế lực thứ ba “khoanh tay đứng nhìn” khiến một nhóm người trong Tử thần Thực tử và Hội Phượng Hoàng khó chịu.
Đối mặt với tình huống này, Chúa tể Hắc ám và phù thủy trắng vô tình dung túng, cũng khiến Lucius sứt đầu mẻ trán.
Nhưng mà… giờ ai cũng không bằng bạn đời mang thai nhà mình, Lucius quyết đoán cầm lấy các loại độc dược đã được chuẩn bị, đuổi theo bạn đời “trốn nhà” của y.
— Tôi là đường ranh giới giáo sư biến mất —
Đứa nhỏ và một sinh mệnh mới vĩnh viễn là sự kết nối giữa tình cảm bạn đời, những lời này đúng với Lucius và Snape, cũng đúng với Lily và James.
Vì mang thai, Lily vốn đang giận chó đánh mèo bởi cha mẹ ch.ết và chị gái hôn mê gần như lập tức tha thứ cho chồng mình. Người ch.ết thì đã ch.ết, người sống còn phải tiếp tục cuộc sống của họ.
Vì thế, James sáng lạn như ánh mặt trời vài ngày, dù trong lúc này Tử thần Thực tử liên tiếp chặn giết họ hai lần đều không ảnh hưởng tới tâm trạng phơi phới của cậu, dù sao những chặn giết này đều thất bại mà không phải sao?
Người mẹ luôn mạnh mẽ, Lily cũng càng trở nên tàn ác trong vài lần chặn giết này, đương nhiên cũng liên quan tới tính tình không kiểm soát được trong lúc mang thai của cô. Chẳng qua thai nhi quá mức nhỏ yếu, chỉ với áp lực bên ngoài và cha mẹ không chú ý thì nhanh chóng kháng nghị.
“Ngài nói là thật ư?” Lily sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, nghe đề nghị của bác sĩ.
“Đúng vậy, cơ thể cô đã không thể gánh thêm áp lực nữa, trước khi đứa nhỏ sinh ra thì cô không thể sử dụng thần chú quy mô lớn quá mức, hiện tại là thời kỳ mấu chốt hình thành pháp lực cho đứa nhỏ, giảm bớt pháp lực cơ thể mẹ có thể sẽ khiến đứa bé sinh ra trở thành một Squib.”
Squib? Người xuất hiện đầu tiên trong đầu Lily chính là Filch, dù họ trêu cợt, thương hại, khinh bỉ ở trường nhưng Lily cũng không muốn con mình bị dính tới, còn chiến tranh thì sao? Lily nhìn James, trên mặt anh ngập tràn kiên nghị.
“A, Lily, James, hai con của ta, đây thật là một ngày vui vẻ!” Dumbledore xuất hiện ngoài cửa.
Thấy hiệu trưởng họ tôn kính nhất, Lily gần như khóc lên vì vui mừng, “A, hiệu trưởng, sao cụ lại tới đây?”
“Ta đến thăm một ông bạn, chợt nghe thấy tin này, chúc mừng!” Dumbledore cười rất chân thành, ở nơi Lily không nhìn thấy cụ liếc Potter một cái, người sau hiểu ý gật đầu, sau tốt nghiệp, Potter nhanh chóng trưởng thành trong chiến tranh, ít nhất cũng học được nhìn mắt người khác.
“Nhưng mà, hiệu trưởng…” Lily đang muốn nói lời bác sĩ dặn với Dumbledore thì đã bị cụ ngắt lời, “Lily, ta cũng mới nghe thấy, như vậy đi, cô và James dọn tới ở thung lũng Godric bên kia, khi không có chuyện gì ta cũng ở đó.” Lời còn lại Dumbledore không nói rõ ràng, nhưng ý tứ bảo vệ thì ai cũng hiểu được.
“Hiệu trưởng!” Trong giọng nói Lily mang theo nghẹn ngào.
“A, không có gì, con của ta, ta thích trẻ con nhất mà.” Dumbledore hiền từ nói.
Nghe được câu trả lời của Dumbledore, trong mắt James và Sirius đều hiện lên tôn tính.
Đợi khi họ rời khỏi phòng bệnh của Lily, James đã vội vàng hỏi, “Hiệu trưởng Dumbledore, vì sao hôm nay ngài lại tới đây?”
“A, con trai của ta, đừng vội.” Dumbledore không thoải mái như đối diện với Lily, “Chị gái Lily đã tỉnh, đích thân muốn gặp ta, St Mungo gửi cú tới, ta đến đây.”
Nhắc tới điều này, James như quả bóng bị chọc xì hơi, “Cô ta… chị gái Lily… cô ta nói gì?” Cậu che mặt mình, thật ra trong lòng đã suy đoán.
“Con trai của ta, cậu đừng làm khó mình.” Dumbledore thở dài một tiếng, cụ cũng không ngờ chuyện phát triển tới ngày hôm nay, Tử thần Thực tử lại sử dụng Crucio tr.a tấn họ, cho đến vợ chồng Evans từng người ch.ết đi, nếu không đủ thời gian thì Petunia sẽ không sống sót.
Nhưng dù là vậy, hiện tại tinh thần Petunia đã bị hỗn loạn, sở dĩ gọi cụ vì trong trí nhớ Petunia, cái tên Dumbledore là người cứu thế trong miệng em gái mình.
“Những Tử thần Thực tử ch.ết tiệt!” Sirius đặt tay lên vai người anh em, nói thật cậu không để ý tới tính mạng Petunia, nhưng hiển nhiên hành vi của Tử thần Thực tử đã chứng minh chính nghĩa của họ.
“Hiệu trưởng Dumbledore, xin hãy sử dụng Obliviate.” Potter đột nhiên ngẩng đầu, cầu xin hiệu trưởng của cậu, tuy không phù hợp với pháp luật nhưng giờ là lựa chọn tốt nhất.
Dumbledore cũng hiểu được, vì thế cụ thở dài một tiếng coi như đồng ý, chuyện này trôi qua, Lily hoàn toàn không biết chuyện, cho tới lúc cuối cùng cô vẫn cho rằng chị gái mình vẫn nhận chữa trị ở St Mungo.
Ngoài chuyện đó thì còn có một nguyên nhân khiến Dumbledore tới St Mungo, “James, Sirius, hôm nay Alastor bọn họ phát hiện một nơi tập trung Tử thần Thực tử, sau khi bị họ phát hiện thì phần lớn Tử thần Thực tử đều rời khỏi, họ phát hiện ra một người ở tầng hầm.” Theo lời kể của Dumbledore, James và Sirius nhận ra họ được dẫn tới một cửa phòng bệnh cách đó không xa.
Dumbledore đẩy cửa ra, một gương mặt quen thuộc mà xa lạ xuất hiện trước mặt họ, màu da trắng bệch nói lên tình trạng sức khỏe của chủ nhân, những vết sẹo dày đặc bao trùm gần như sâu cả tấc, mà trên tay trái cậu, một đầu lâu con rắn đang cười dữ tợn.
James lùi sau một bước, đập vào người Sirius chưa đi vào.
“James, cậu…” Sirius ngẩng đầu, thấy người trên giường bệnh – Remus Lupin.