Quyển 2 - Chương 94: Tính toán của Lucius
Merlin ơi, đã dùng bao nhiêu hoa hồng vậy là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Snape, tiếp theo, thảo nào sở thích Dumbledore kỳ lạ như thế, không ngờ Chúa tể Hắc ám đời trước cũng không tốt được phần nào?
Cũng khó trách Snape nghĩ vậy, giữa trận pháp đặt quan tài thủy tinh ấy là đặt một lớp hoa hồng thật dày, dựa vào độ tươi thì tuyệt độ là vừa mới hái vào sáng sớm nay, nhìn nhìn bề ngoài bóng loáng của quan tài, Snape có thể nghĩ ra đó là do mỗi ngày đều có người chà lau. Snape nhìn Chúa tể Hắc ám một cách kỳ dị, sức mạnh mức nào mới khiến Chúa tể Hắc ám đời trước “yêu” một người ngủ say thế này chứ.
Gellert bị ánh mắt thẳng thắn của Snape nhìn hơi hơi xấu hổ, nhưng ông cũng chỉ hiểu đó là do con cháu biết chuyện người lớn chứ không phải lớp hoa hồng thật dày chung quanh quan tài thủy tinh!
So sánh mà nói, thì vương miện bên trận pháp kia có vẻ nhỏ nhoi hơn, đơn độc một mình quá đáng thương, nhưng khi mắt bậc thầy độc dược nhìn vào trung tâm, nơi đó chính là thủy tinh xanh!
“A, Severus, lần trước Lucius đến chúng ta đã biết Trường Sinh Linh Giá có trợ giúp với tình trạng của Abra, khi Lucius đi, ta đã thử đưa vương miện tới gần Abra, quả nhiên dao động bên trong tăng mạnh, đương nhiên ta không trực tiếp đặt lên, một Trường Sinh Linh Giá của một thằng nhóc con nào đó tại sai có thể đặt lên người Abra chứ…” Chúa tể Hắc ám nói không ngừng nghỉ.
Snape như không nghe thấy, cẩn thận nghiên cứu hoa văn trận pháp, độc dược học và thuật luyện kim cũng trở thành hai ngành học nghiên cứu pháp thuật lớn nhất, có rất nhiều điểm chung.
“Nhưng ta cảm thấy lo lắng như Lucius, dù sao chúng ta đều không nắm chắc Trường Sinh Linh Giá chỉ biết hấp thụ sức mạnh mà sẽ không lớn dần, vì thế ta làm cái này.” Gellert phát hiện tầm mắt nghiên cứu của Snape, tự hào nói, “Lấy mẫu pháp lực, chỉ cần đặt ở trung gian, lợi dụng thủy tinh xanh ở trung tâm, pháp lực mà Trường Sinh Linh Giá lấy được từ Abra sẽ bị trận pháp này lấy mẫu vào thủy tinh, như thế sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Snape tán thưởng nhìn Chúa tể Hắc ám đời trước, quả nhiên thật đúng là “thiên tài” như Dumbledore, gia tộc Grindelwald có sự am hiểu độc đáo về luyện kim.
Nhận được Snape khen ngợi Gellert cảm thấy được tán thành đặc biệt, thật giống như… thật giống như khi còn bé được cha biểu dương, đó là sự ấm áp khi được người nhà mình nhận định tán thành sao? Gellert hỏi mình, không tự giác nhìn gương mặt Abra vẫn đang ngủ say, nếu em tỉnh, em cũng sẽ tán thưởng ta vậy chứ?
“E hèm…” Snape tằng hắng, ánh mắt không hề che dấu của Gellert khiến Snape cảm thấy hơi áp lực, “Ngài cần cháu làm gì?”
“Độc dược!” Gellert lấy lại tinh thần, “Để tăng nhanh tốc độ hấp thụ pháp thuật, ta cần cháu thử điều chế độc dược suy yếu linh hồn, hiển nhiên chúng ta không thể phá hoại vật chứa nhưng vẫn có thể làm mảnh linh hồn suy yếu, đồng thời có thể khiến nó tăng sự hấp thụ pháp lực Abra, cũng khiến nó “cam lòng” khi “phun” ra.” Nói tới phần sau, Chúa tể Hắc ám đời trước lạnh lùng mỉm cười.
Snape nheo mắt lại, quả nhiên Chúa tể Hắc ám không dễ chọc, nhưng mà… “Cháu không thể làm độc dược.” Anh khô khốc nói, anh không nghe hết lời bác sĩ nói nhưng anh nghe thấy câu này, bằng không vì sao anh lại tức giận Lucius như vậy chứ, gần một năm không được chạm vào độc dược, tuyệt đối là tr.a tấn!
Nếu Lucius biết bạn đời nhà mình căn bản đang luyến tiếc độc dược mới giận y thì chỉ sợ y hận không thể phá hủy phòng thí nghiệm độc dược ý nhỉ?!
“Severus, ta cho rằng Abra là người nhà của cháu.” Gellert khó chịu nhíu mày, trong mắt ông, Snape không có lý do gì để từ chối.
“Cháu… Cháu…” Snape hé môi, cảm thấy mình không nói nên lời, đối diện với Gellert, trước “mặt” Abraxas, tuy căn bản người sau không có ý thức nhưng lại khiến Snape có ảo giác “thông báo tin vui với ông nội”, càng làm anh khó mở miệng.
“Cháu làm sao vậy? Chẳng lẽ là Lucius?” Gellert suy đoán, Lucius cảm thấy Abra tỉnh lại sẽ ảnh hưởng tới việc y kế thừa gia tộc? Cũng không đúng, dù Abra tỉnh hay không thì Gellert cũng không để cậu rời khỏi Đức, rốt cuộc là vì sao, thấy sắc mặt Gellert ngày càng khó coi, Snape cũng biết chỉ sợ Chúa tể Hắc ám đời trước đang nghĩ tới ai.
Anh nhắm mắt lại, cắn chặt răng, “Cháu mang thai.”
“Cháu… cháu cái gì?” Gellert bị lời của Snape làm giật mình quên sạch tư tưởng, rồi mừng như điên, Lucius có người thừa kế, nói cách khác, tương lai có hy vọng cho thằng bé kế thừa Thánh Đồ, mà mình cũng có thể lấy đó để gắn chặt gia tộc Malfoy và Thánh Đồ. Đừng tưởng rằng ông không biết thời gian trước Thánh Đồ lấy lòng Lucius, Chúa tể Hắc ám đời trước vui như mở cờ, tốt nhất dính chặt Lucius vào Thánh Đồ, như thế Abra không chỉ khăng khăng một mực đi theo mình, mà mình cũng có thể giải thoát dẫn Abra đi du lịch thế giới.
Vì thế mới nói, từ đầu tới cuối Thánh Đồ đáng thương đều bị Gellert “âm mưu” lợi dụng mà!
“Được, được, vô cùng tốt!” Gellert lập tức quên sự không vui vừa rồi, đối mặt với cuộc sống tốt đẹp với Abra tỉnh lại sớm hay muộn, Gellert vẫn phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ, mà Snape đang mang thai cháu của Abra nữa.
Hiện tại Abra “không tiện”, đương nhiên ông phải giúp rồi. “Nếu Lucius dám chọc giận cháu thì cháu nói với ta, chắc chắn ta sẽ cho thằng bé biết tay!” Gellert chợt nhớ tới nguyên nhân Snape xuất hiện, khi chế tác Khóa Cảng, ông đã định rồi, “rất muốn rời đi”, Lucius đã làm gì một người mang thai khiến Snape phải rời đi thằng bé chứ?
“Lucius… Lucius…” Snape không nói nên lời, thật ra những câu vừa nãy Gellert nói Snape đã hiểu ra mình quá mẫn cảm, bản thân anh biết Lucius đã quan tâm mình đến mức nào mà.
Chúa tể Hắc ám đời trước mèo già hóa cáo, sao ông không đoán ra vấn đề giữa Snape và Lucius chứ, chẳng qua hai người một nguyện đánh một nguyện kề bên, Gellert cũng không muốn làm kẻ phá hoại. “Severus, nếu không bác nói…” Ông vừa muốn nói gì thì gương hai mặt Snape mang theo bên mình đã sáng lên.
Snape hơi do dự, anh biết người tìm mình chỉ có thể là Lucius, ngược lại Gellert không nghĩ nhiều như vậy, ông trực tiếp cầm lấy, kết nối.
“A, Sev thân…” Lucius đang ngân nga thấy người đối diện không phải Snape thì căng thẳng trong nháy mắt, rồi hoàn toàn thả lỏng, “Bác Gellert, Sev ở chỗ bác sao?”
“Đúng vậy, Lucius, bạn đời cháu bị cháu chọc giận chạy tới đó!” Gellert mỉm cười trêu chọc Lucius.
“Bác Gellert à, bác quá khoa trương rồi!” Lucius buồn cười giơ tay, “Vừa lúc Sev ở chỗ bác, để cậu ấy tránh gió bên ngoài thôi, cháu sẽ nói cậu ấy tâm trạng không tốt rời khỏi…”
“Luci, chuyện gì vậy?” Snape đoạt lấy, kích động trực tiếp gọi tên thân mật của họ.
Nhìn quan tâm không hề che dấu trên mặt bạn đời, Lucius cảm thấy ấm áp trong lòng, “Người kia nghi ngờ tôi, giao cho tôi nhiệm vụ.”
“Là gì?” Snape âm thầm tính toán.
“Khụ khụ, không có gì.” Lucius cười xấu hổ, từ đầu tới cuối y chưa từng nói chuyện người sói cho Sev nhà mình.
“Luci…” Mắt Snape nguy hiểm nheo lại.
“A, chỉ vậy thôi, Sev em phải cẩn thận, đợi an toàn hơn thì tôi sẽ dùng gương hai mặt thông báo với em.” Lucius không thể đáp lời Snape vội vàng nói, “Tôi yêu em… cả hai người… em biết mà…” Rồi cắt kết nối.
Lửa giận toàn thân Snape bị câu nói sau cùng của Lucius dập tắt, anh biết bạn đời nhà mình, chuyện của Lucius nhất định rất khó giải quyết, nghĩ tới ước định giữa mình và Voldemort, Snape chợt nhận ra dường như đã không “báo cáo” một thời gian dài.
“Đừng lo việc khác.” Một câu của Gellert làm Snape khựng lại, “Hiện tại cháu không đánh cuộc nổi.”
Đúng rồi, hiện tại anh không đánh cuộc nổi, nếu chỉ có mình anh, chỉ một mình anh thì thế nào cũng được, nhưng hiện tại… Snape vô thức sờ bụng mình, nơi đó có một sinh mệnh nhỏ, một sinh mệnh hoàn toàn thuộc về anh, đây là một quà tặng khác mà Merlin cho anh, hoàn toàn thuộc về anh, anh không có tư cách dùng tính mạng anh đi mạo hiểm.
Nhưng mà… trong lúc sét đánh, Snape nhớ tới mình đã từng báo cáo lời tiên đoán kia, nguồn gốc của mọi đau khổ kiếp trước, mắt anh chợt mở to.
“Cho cháu mượn một con cú.” Anh nói lưu loát, không hề khách khí cầm một tấm da dê không có huy chương trên bàn, nhanh chóng viết gì đó, dưới ánh mắt nghiên cứu của Gellert, Snape cột thư vào chân con cú, chậm rãi thở ra một hơi.
“Severus, ta cho rằng cháu biết mình đang làm gì?” Xuất phát từ lễ phép, Gellert cũng không ngăn Snape hành động, trong mắt ông, ông sẽ không tham gia hành động của con cháu mình, trừ khi họ đang bên bờ sinh tử.
“Vâng, bác Gellert.” Snape nói cực kỳ tự nhiên, sự tôn trọng của Gellert được Snape tán thành, cho tới giờ người nhà Slytherin nhận định cũng không mù quáng can thiệp.
“A? Hy vọng mọi chuyện đều như cháu mong muốn.” Gellert nhận được tín hiệu thiện ý từ Snape, tâm trạng cũng tốt lên, ông nhìn Abra trong quan tài thủy tinh, khi con em, con dâu em (? May mắn giáo sư không biết)thậm chí cả cháu nội tương lai của em đều thừa nhận quan hệ của chúng ta, em sẽ không chạy trốn được.
Cùng lúc đó, tại nước Anh xa xôi, một con cú xa lạ đưa một bức thư tới biệt thự Voldemort.
Voldemort mở ra, chữ viết quen thuộc trên đó biểu hiện xấu hổ và giận dữ, “Ba tháng trước, Malfoy cho tôi dùng độc dược sinh con.” Nhớ tới Lucius xấu hổ khi nói “Sev đi giải sầu” vào buổi chiều, Voldemort tự cho là tìm được lý do, “Lucius được lắm, Malfoy được lắm.”
Hắn nhẹ giọng nói, mọi thứ vẫn còn nằm trong lòng bàn tay.