Quyển 2 - Chương 100: Draco ra đời

“Lucius, mi thấy thế nào?” Bị Chúa tể Hắc ám gọi về nước Anh Lucius trực tiếp tới biệt thự Voldemort, lúc này y đang quỳ dưới chân Chúa tể Hắc ám, hôn vạt áo choàng của hắn.


“Lord, bầy tôi cảm thấy điều này hoàn toàn không đủ căn cứ, lời tiên đoán của cô Trelawney căn bản không đủ gây sợ hãi, mọi người đều biết, từ bà cố của cô ta thì gia tộc Trelawney không còn xuất hiện người nào có thiên phú nữa.” Lucius trả lời rất cung kính.


“Ý mi là, ta không nên tin tưởng lời tiên đoán này?” Voldemort híp mắt lại, vừa mới hoàn thành phân tách hắn đang cảm thấy toàn thân ngập tràn pháp lực, tuy vừa xong hắn đã nghe đến lời tiên đoán này.


“Đúng vậy, thưa lord, đương nhiên ngài không cần lo lắng, trên thực tế, lần này bầy tôi tới nước Đức, có một số quý tộc âm thầm nghe tin tức về ngài, nếu có thời gian, bầy tôi tin ngài chắc chắn có thể vĩ đại hơn cả Chúa tể Hắc ám đời trước…”


“Crucio.” Voldemort đột nhiên sử dụng Lời nguyền Hành hạ, “Lucius, ta nghĩ mi biết, Chúa tể Hắc ám vĩnh viễn chỉ có một.”


Lucius cắn chặt môi mình, không phải y không đau chỉ là khác với kinh nghiệm trước kia, trong lòng Lucius tràn đầy khủng hoảng… Sao y lại quên giữa bạn đời linh hồn có cảm ứng, với trạng thái hiện tại của Sev, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.


available on google playdownload on app store


Lucius nghĩ cũng đúng, ngay khi y bị thần chú cực mạnh bởi Chúa tể Hắc ám vừa mới phân tách linh hồn đánh trúng, ở Nurmengard Snape đột nhiên cảm thấy linh hồn bị tr.a tấn không ổn định. Nếu ở trạng thái bình thường, Snape nhịn một chút cũng được, nhưng hiện tại con anh đã tám tháng, rất nhanh dao động không bình thường của linh hồn Snape bắt đầu ảnh hưởng tuần hoàn pháp lực, mà đột nhiên thay đổi tuần hoàn pháp lực khiến pháp lực Snape có thể cung cấp cho thai nhi xuất hiện vấn đề, dựa vào ý thức muốn sống mãnh liệt, Snape ôm lấy bụng mình, nhóc ấy, không kịp đợi phải đi ra!


Rất nhanh, Gellert biết tình trạng của Snape, lần đầu tiên Chúa tể Hắc ám đời trước hơi hoảng sợ – ông còn chưa thấy sinh mệnh mới sinh ra, nhưng cũng may “trợ lý bảng vàng” Bryce này không phải chỉ có danh, rất nhanh, anh bắt đầu phát huy tổ chức điều hành toàn diện, bậc thầy độc dược, phù thủy cẩn thận, đội hộ vệ… và cả, bác sĩ quan trọng nhất.


Nhắc tới bác sĩ thì họ vốn muốn trực tiếp tìm một người ở nước Đức, nhưng nghĩ tới có thể để lộ bí mật, Gellert vẫn “tóm” một tên ở nước Anh tới. Ngay khi Gellert vừa ra quyết định chưa được vài ngày, lúc đó phù thủy Edward đang ở nước Đức, vốn chuẩn bị nhậm chức tới St Mungo, lần này tới nước Đức định lấy mấy bình độc dược thì đã được “mời vào Nurmengard”, cho đến khi Snape bắt đầu không được bình thường, Gellert đã tr.a xong mấy đời của anh ta, để bác sĩ “trong sạch” này phụ trách.


“Mấy người là ai?” Mấy tháng không tiếp xúc với ai, nhưng đúng giờ sẽ được đưa đồ ăn tới bác sĩ Edward cực kỳ kích động khi vừa thấy phù thủy khác, anh vừa muốn tiến lên hỏi một chút là xảy ra chuyện gì đã bị đẩy vào một phòng.


“Merlin ơi!” Sau khi thấy cảnh tượng trong phòng, bác sĩ Edward thét lên hoảng sợ, vì linh hồn không ổn định bởi Crucio, Snape đang vừa nhịn đau, vừa gian nan duy trì tuần hoàn pháp lực của mình, anh không thể để con mình và Lucius có thể trở thành Squib dù là nhỏ nhất, nhưng nỗi đau do sinh sản và trên linh hồn khiến tinh thần Snape hơi mệt mỏi.


“Thế mà các người lại sử dụng pháp thuật hắc ám với một người mang thai!” Chỉ trong ánh mắt đầu tiên, bác sĩ Edward đã khẳng định tình trạng của Snape, coi như Gellert may mắn, khi mà giới phù thủy nước Anh đã hỗn loạn, người có thể được phái ra ngoài chắc chắn sẽ có tài.


“Ta cho rằng, hiện tại anh phải đỡ đẻ, chứ không phải đứng đây chất vấn!” Gellert nheo mắt lại, tình trạng của Snape rất phức tạp, mà ông cũng không định giải thích cho vị bác sĩ này.


Hình tượng của Chúa tể Hắc ám đời trước khiến Edward run lên, dù bình tĩnh thế nào thì anh cũng chỉ xuất thân từ thế gia Ravenclaw nhiều đời đã phục vụ tại St Mungo, lớn lên trong hoàn cảnh đó, anh ta không có cảm giác quá nhiều về sự lạnh lùng của kẻ bề trên.


“Tôi cần Dược sinh con mạnh, Dược ổn định, Dược bổ sung pháp lực, Dược bổ máu…” Cuối cùng, bản năng của bác sĩ thắng, Edward cực kỳ chuyên nghiệp kể tên độc dược, “Chuẩn bị lộc hàm thảo, lông bạch kỳ mã, nanh rắn, bột cây gai, và máu rồng, tìm người điều chế.”


Gellert phất tay, một Thánh Đồ tương ứng bậc thầy độc dược đi lên, nói tới ai khẩn trương cho sự an nguy của Snape nhất thì trừ Gellert thì không thể nghi ngờ chính là bậc thầy độc dược này, lấy thiên phú của Snape sẽ đẩy độc dược học lên một tầm cao mới, phần lớn những người trở thành một bậc thầy trong lĩnh vực cũng chỉ là vì si mê nội dung họ nghiên cứu, Slughorn dù sao cũng chỉ là số ít.


“Là Dược đỡ đẻ, bên trong lông bạch kỳ mã…”
“Trên người cậu ta có dấu vết pháp thuật hắc ám.” Edward giải thích.
Gellert gật đầu, nhanh chóng chuẩn bị xong.


Snape ngửi thấy mùi Dược sinh con, anh biết một khi anh uống hết thì trước khi tỉnh lại anh sẽ mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, đương nhiên không phải anh không tin Gellert, nhưng giờ liên quan tới đứa nhỏ, người thừa kế đầu tiên, anh không muốn mạo hiểm chút nào.


“Leave us!” Snape cắn răng nói ra những từ này, uy thế thuộc về xà vương cứ thế bộc phát, Edward không tự giác run lên một chút. Gellert sờ sờ cằm, Snape còn điều giấu diếm?


“Này… Này này này…” Edward không hề nghi ngờ, nếu thật sự anh rót dược cho người này thì khi cậu ta tỉnh lại thì anh sẽ đi gặp Merlin, theo bản năng bị khí thế xà vương áp đảo bác sĩ cứng người quay sang Chúa tể Hắc ám đời trước.


“Severus, thả lỏng.” Gellert cũng biết hiện tại là thời điểm quan trọng, ông trực tiếp lấy bình độc dược, “Severus, nghĩ tới Lucius, cháu biết điều gì là tốt nhất.” Giọng nói của Chúa tể Hắc ám đời trước gần như là dỗ dành, thậm chí còn dùng thần chú mê hoặc.


Theo lý thì Snape sẽ không bị mê hoặc bởi thần chú đơn giản thế này, nhưng hiện tại anh chỉ đang chú ý duy trì tuần hoàn pháp lực, rồi tới Lucius, Lời nguyền Hành hạ, lại là Lời nguyền Hành hạ, Chúa tể Hắc ám lại thích dùng Lời nguyền Hành hạ như vậy, nhưng ai cũng không biết phía sau Lời nguyền Hành hạ có đi cùng với Lời nguyền ch.ết chóc hay không.


Trong tình huống này, thần chú mê hoặc của Chúa tể Hắc ám đời trước thành công. Mắt Snape hơi mơ hồ, tay vẫn đặt lên bụng mình.


“Sev,” Chúa tể Hắc ám đời trước tiến thêm một bước, giọng nói càng nhẹ, “Cháu muốn tốt cho đứa nhỏ đúng không, cháu biết ta có thể tin tưởng, đúng không nào, Lucius sẽ không hy vọng cháu như vậy.” Vừa nói Gellert vừa tới gần, rốt cuộc rót hết Dược sinh con, trước khi mất đi ý thức Snape đã mơ hồ nghĩ, nếu con anh có vấn đề gì, dù là Chúa tể Hắc ám đời trước, anh cũng bắt ông ta phải trả giá.


Nhìn Snape chìm vào ngủ say vì độc dược, Gellert quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng chưa từng có, “Nếu thằng bé có một chút sự cố, nhớ kỹ, dù một chút thôi ta cũng bắt anh nhìn rõ thủ đoạn của Thánh Đồ!” Gellert không sợ uy hϊế͙p͙, uy hϊế͙p͙ phù hợp có thể nâng cao xác suất thành công.


Quả nhiên, Edward tái mặt, ở nước Đức, còn có thể chỉ huy Thánh Đồ, ch.ết tiệt tất thối vạn năm không giặt Merlin ơi! Rốt cuộc ai đã nói Chúa tể Hắc ám đời trước bị phù thủy trắng đánh bại hả!
— Tôi là đường ranh giới giáo sư cố gắng sinh Dra —


Lucius cố gắng bình tĩnh trở về biệt thự Malfoy, khi tiến vào lò sưởi thì gương mặt y ngập tràn hoảng sợ!
Hiện tại, lời tiên đoán Chúa tể Hắc ám vừa nhắc tới, gián điệp, sắp xếp bước tiếp theo gì gì… mọi thứ không nằm trong phạm vi Lucius suy xét nữa.


Cái gì gọi là “Người có thể chinh phục năng lượng Chúa tể Hắc ám đến gần, sinh ra ở một gia đình có thể đánh bại Chúa tể Hắc ám trong thời gian dài, Chúa tể Hắc ám sẽ coi đó là kẻ địch, nhưng người đó mang theo sức mạnh mà Chúa tể Hắc ám không biết được, hai người chỉ một còn sống khi kẻ kia không tồn tại, người có năng lực chinh phục Chúa tể Hắc ám sẽ sinh ra khi tháng bảy tàn đi”, Kẻ Được Chọn sinh ra liên quan gì tới y?!


Gần như khi Lời nguyền Hành hạ chấm dứt, Lucius đã cảm nhận được dao động không bình thường từ bạn đời linh hồn – Sev sắp sinh, suy nghĩ đầu tiên của Lucius là lập tức vọt tới Nurmengard, nhưng ngay sau đó, lý trí nói cho y biết, hiện tại y ở đây sẽ khiến bạn đời nhà mình càng an toàn, ít nhất Voldemort sẽ chú ý tới bạn đời nhà mình.


Nghĩ mà xem, Chúa tể Hắc ám vừa mới biết lời tiên đoán, người thừa kế gia tộc Malfoy đã sinh ra, ai biết Chúa tể Hắc ám phân tách vô số lần có thể có liên tưởng gì bất lợi với họ hay không, vì thế Lucius chỉ có thể liều mạng đè nén sự thô bạo trong huyết mạch y, nếu lời tiên đoán đã xuất hiện, y không thể để mọi cố gắng của họ bị hủy chỉ trong một phút.


Nhưng một khi Chúa tể Hắc ám mở phạm vi thế lực, Lucius hoảng sợ cũng không nhịn được, nếu Sev nhà mình có chuyện gì, nếu thật sự có chuyện gì, Lucius như bị vây trong một rào chắn vẫn xoay quanh phòng khách Malfoy từ bốn giờ chiều tới giờ. Hiển nhiên vừa mới rời khỏi biệt thự Voldemort y không có bất cứ lý do nào rời khỏi nước Anh, hơn nữa Chúa tể Hắc ám vừa mới phân tách linh hồn, Lucius căn bản sẽ bị giám thị bởi lời tiên đoán, nếu… chỉ là nếu, vì mình khiến bạn đời nhà mình và con bị nguy hiểm, Lucius sẽ phá hủy mọi thứ mà y nhìn thấy.


“Valar, đưa ta tới Nurmengard.” Đột nhiên, Lucius như nhớ ra cái gì, chỉ cần Nurmengard mở quyền hạn cho gia tinh thì thần chú chống độn thổ chỉ là đồ thừa! Trên tay Lucius lại có một cái nhẫn thông hành tới Nurmengard nữa.


“Valar, Valar sắp gặp được cậu chủ! Valar, Valar rất vui!” Gia tinh là người sớm biết trong nhà có sinh mệnh mới, dù sao, ngoài chúng thì ai còn nhìn chằm chằm thảm treo tường mỗi ngày chứ.
“Bụp”, Lucius và Valar biến mất, biệt thự Malfoy hoàn toàn yên tĩnh.


Không kịp đứng vững, Lucius đã vội vàng ra lệnh, “Đưa ta đi gặp chủ nhân của ngươi.” Đương nhiên y cũng muốn gặp người thừa kế của mình, nhưng hiển nhiên trong lòng y Snape quan trọng hơn.


Vội vàng đẩy cửa ra, Sev nhà mình đang nhắm mắt yên lặng nằm đó, cái bụng vốn phồng lên giờ lại xẹp xuống. Nếu không phải linh hồn truyền tới cảm giác an ổn thì Lucius sẽ nghi ngờ bạn đời của y gặp chuyện gì.


“Lucius,” Ngay khi y chuẩn bị tới gần bạn đời thì Chúa tể Hắc ám đời trước xuất hiện, “Để thằng bé nghỉ ngơi một lát, cháu đi theo ta.”


Như biết mình sẽ gặp ai, Lucius liều mạng vuốt mái tóc dài bạch kim – không xong rồi, y còn chưa tắm rửa, ôi, Merlin ơi! Cả quần áo nữa, Dược vinh quang của y đâu? Dược làm đẹp đâu? Chẳng lẽ y cứ lộn xộn thế này mà đi gặp người thừa kế của y ư?


Gellert như không hề phát hiện Lucius đang bối rối, trên thực tế, khi Chúa tể Hắc ám đời trước tự tay đón lấy sinh mệnh nhỏ bé mềm mềm kia thì trái tim ông trở nên cực kỳ mềm mại, đứa nhỏ dễ dàng bị thương như vậy, sao có thể dựa vào mình bình an lớn lên?


“Nhẹ một chút.” Thậm chí Chúa tể Hắc ám đời trước ếm cho mình và Lucius thần chú tĩnh âm, khi thấy Lucius chật vật thì khó chịu nhíu mày.


Cửa được đẩy ra, một cái nôi xanh thẫm xuất hiện trong tầm mắt Lucius, y đột nhiên cảm nhận được sự vui sướng từ một linh hồn khác, từ từ? Hai đứa? Sao lại là hai đứa?
“Xem hai con của cháu đi, chúng còn chưa có tên đâu.” Gellert hiền lành nhìn.


Lucius nhìn đứa nhỏ tóc bạch kim đang tựa vào đứa nhỏ tóc đen, vành mắt y bắt đầu nóng lên, đó là con của y và Sev, là chúng, là.. nguyên nhân mà y phải mạnh mẽ trên thế giới này.


“D… Draco…” Lucius phải hít sâu mới khiến mình không nghẹn ngào ra tiếng, y nhớ tới “kiếp trước” Sev nhà mình đã nói qua, “Nhóc ấy là…”
“Em.” Gellert tiếp lời, “Chòm sao Thiên Long? Thật sự là tên rất hay, vậy còn anh trai?”


“Nếu bác muốn…” Lucius chậm rãi nói. Chúa tể Hắc ám đời trước ngạc nhiên nhìn y, dù là nguyên nhân nào thì ông cũng được Luicus đồng ý. “Aquila, chòm sao Thiên Ưng.”


Lucius gật đầu, nhìn hai con mình, Aquila, Draco… y chắc chắn sẽ để chúng bình an lớn lên! Gia tộc Malfoy coi trọng người nhà, họ cũng không phải là kẻ dưới.






Truyện liên quan