Quyển 2 - Chương 102: Sự điên cuồng cuối cùng
Dù Lucius không cam lòng cỡ nào thì y vẫn phải rời đi, trên thực tế y cũng biết, lời tiên đoán đã xuất hiện, mà giờ đã là tháng 5, Chúa tể Hắc ám cũng chỉ có thêm thời gian nửa năm nữa.
Cố gắng lâu như vậy, dù cho thế nào thì Lucius cũng không thể phạm sai lầm vào lúc này, mà phía sau y lại có thêm hai người thừa kế, gia tộc Malfoy, cho tới giờ cũng không phải dễ chọc.
Quả nhiên, ngày hôm sau khi Lucius trở về, lại bị Voldemort gọi tới biệt thự, lúc này đây Chúa tể Hắc ám cho y nhiệm vụ mới – thanh tr.a mỗi một gia đình sinh con vào tháng 7, lúc cuối cùng, Voldemort có ý nói, “Ta nhớ, đến tháng 7 thì cậu Prince đã mang thai mười tháng rồi?”
Đây là lần đầu tiên Chúa tể Hắc ám thảo luận về chuyện Snape mang thai cùng Lucius, nghĩ đến đề nghị của gián điệp nho nhỏ của hắn, Voldemort tuyệt đối thà rằng giết sai ba nghìn còn hơn bỏ sót.
Lucius cứng người, “Lord, xin tha thứ vì bầy tôi đã giấu diếm, trên thực tế, Sev đã sinh ra người thừa kế.” Giọng Lucius tràn ngập uể oải.
“A, Lucius, cho ta một lý do.” Ngược lại Voldemort không ngờ, phản ứng đầu tiên của hắn là Lucius đang lừa hắn, nhưng nghĩ lại thì Lucius căn bản không có lý do gì làm vậy.
“Lần trước khi bầy tôi đi, Sev… Sev còn đang tức giận, sau đó chúng bầy tôi… chúng bầy tôi cãi nhau một trận…” Trên mặt Lucius hiện lên xấu hổ và giận dữ, Voldemort hoàn mỹ tưởng tượng Snape đang phun nọc độc vào Lucius.
Lần thứ hai nhìn về phía Lucius Chúa tể Hắc ám thậm chí hơi đồng tình, đương nhiên Voldemort biết gia tộc Malfoy coi trọng con nối dòng cỡ nào, “Lucius, Chúa tể Hắc ám cho phép mi đi đưa bạn đời mi trở về, rồi hoàn thành nhiệm vụ của mi.”
Lucius cảm kích, “Yes, my lord. Ngài sẽ thấy lòng trung của bầy tôi.”
Nhìn thấy Lucius ra khỏi phòng làm việc của mình, Voldemort nhẹ nhàng day thái dương, dù lời tiên đoán kia có phải thật hay không thì Chúa tể Hắc ám cũng không cho phép người uy hϊế͙p͙ được mình tồn tại. Con Lucius đã sinh ra, ít nhất cũng chứng minh y không “đánh bại Chúa tể Hắc ám”.
Nhưng hiển nhiên Voldemort không chỉ phiền lòng với chuyện này, Lucius đi ra ngoài không bao lâu thì Mina đã cung kính cúi người đi vào, “Lord, gia chủ Black… mất tích.”
“Walburga nói gì?”
“Phu nhân Black, bà ấy hơi… A, xin ngài tha thứ lời nói của bầy tôi, chỉ sợ bà ấy đã điên rồi.” Mina có vẻ cung kính nhưng trong giọng nói ngập tràn vui sướng khi người gặp họa. Gia tộc Black lúc trước không coi cô ta ra gì giờ thì sao? Orion ch.ết, còn ch.ết nghẹn khuất, Walburga bị điên, gia chủ Black mất tích, Andromeda gả cho Muggle… Ừm, tuy rằng Bella vẫn là phu nhân Lestrange nhưng một phu nhân không sinh được người thừa kế cho gia chủ quý tộc thì có năng lực gì thể giện gì, nếu không phải cô ta có họ “Black” thì chỉ sợ Rudolph đã sớm không nể nang gì rồi.
“tr.a rõ.” Voldemort ra lệnh, thời gian Regulus biến mất rất kỳ lạ, biến mất ngay khi hắn đưa con gia tinh đến cái hang kia.
Để xác nhận, Voldemort cũng tới cái hang đó tr.a xét, tuy không thực sự lấy ra nhưng Chúa tể Hắc ám vẫn xác định vẫn có thứ ở dưới độc dược mà hắn cố ý điều chế.
Vậy thì, rốt cuộc Regulus đi đâu? Voldemort không biết, Walburga cũng không biết, nhưng họ cũng biết là, vì Regulus biến mất, gia tộc Black hoàn toàn rời khỏi vòng quyền lực của Tử thần Thực tử, dù Bella lợi hại thế nào thì cô ta giờ cũng mang họ “Lestrange”.
Nửa năm sau, trong tình huống Regulus chưa xuất hiện, Walburga cử hành lễ tang với quan tài trống rỗng, rồi khóa lại toàn bộ nhà Black, không đi ra nữa.
Từ đó, gia tộc Black… hoàn toàn xuống dốc.
— Tôi là đường ranh giới gia tộc Black xong đời —
Mấy tin tức về gia tộc Black cũng rơi vài tay bên Hội Phượng Hoàng, dù sao thì làm lực lượng trung kiên phía Tử thần Thực tử, gia tộc Black vẫn là trọng điểm chú ý của phù thủy trắng, vì thế, trong lúc gia tộc Black xuống dốc, Hội Phượng Hoàng vui mừng khôn xiết! Trong mắt họ, điều đó có nghĩa là đã giảm đi một phụ tá đắc lực cho Voldemort, họ… càng gần với ánh sáng! Sirius cũng ở trong đám người chia sẻ tin tức này, thậm chí là công thần “tiêu diệt” gia chủ Black, Sirius phải tiếp nhận lần nữa, không biết là vì cố ý mà trên mặt cậu không thể xuất hiện vẻ mặt nào khác ngoài vui vẻ.
Vì thế trong một thời gian rất dài, Sirius từng lần nhắc nhở, người nhà của cậu đã ch.ết, rời đi, mọi thứ cậu nên có được từ lúc sinh ra, đã biến mất.
Dù là bạn thân của cậu, bạn chiến đấu hiện tại James cũng không có chú ý Sirius không được tự nhiên, Gryffindor luôn sơ ý, có lẽ nếu có Lily thì sẽ chú ý tới chăng? Chỉ tiếc, từ khi Lily biết Petunia trải qua những gì cũng không nói chuyện với James.
Bây giờ James không còn cách nào, tính tình người mang thai vốn đã nóng nảy, hơn nữa cậu lại hơi đuối lý – đến giờ, James vẫn cho rằng Dumbledore đã để Petunia quên đi theo lời cậu cầu xin, nhưng cậu cũng không hối hận, rốt cuộc Lily cũng hoàn toàn thuộc về cậu, ở giới Muggle cô đã không còn đường lui nào nữa.
Trong lòng hậm hực, Lily sinh non, ngày sinh vốn dự tính vào tháng 10 lại sinh non, ngày 31 tháng 7, nhóc con tóc đen mắt xanh sinh ra ở St Mungo, James đặt tên là — Harry Potter.
Nửa năm sau, Tử thần Thực tử đột nhiên có mục tiêu tấn công, hơn nữa họ tấn công vô cùng chuẩn xác, gia tộc Huse, gia tộc Dirkle, gia tộc Waleky,… từng gia đình hoàn toàn không liên quan tới Gryffindor hay là Ravenclaw có dấu hiệu hắc ám trên không, quả thật, những gia đình đó đều gia nhập Hội Phượng Hoàng khi chiến tranh bùng nổ, nhưng thậm chí có vài người chỉ phụ trách thu thập dược liệu mà thôi!
Chẳng qua, những người có lòng đều chú ý tới liên hệ giữa họ, từ ngày 1/ đến 31/ thì trong gia đình họ đều có thành viên mới sinh ra.
Điều này khiến không ít gia đình hoảng sợ, gia đình trung lập bắt đầu tới gần Hội Phượng Hoàng tìm kiếm trợ giúp, gia đình đã ở thế lực Hội Phượng Hoàng thì bắt đầu nghĩ mọi cách tránh né.
Nhưng trước đó, Tử thần Thực tử cũng đã chuẩn bị hoàn toàn, đến tháng 7 năm thứ hai, trong thế lực Hội Phượng Hoàng, thỏa mãn điều kiện cũng phản kháng Chúa tể Hắc ám ngay từ đầu, còn có hai nhà, Harry nhà Potter và Neville nhà Longbottom.
Ngay tại tháng này, Sirius dưới sự chứng kiến của Dumbledore và Peter trở thành cha đỡ đầu của Harry nhỏ, đồng thời, vợ chồng Longbottom bị bắt, may mắn là, trước khi họ bị bắt thì Neville đã được bà Longbottom mang đi.
“Lord, bầy tôi nghe theo lệnh của ngài!” Mái tóc dài bạch kim của Lucius rối tung, y quỳ trước người Voldemort, một năm nay, mặt Voldemort càng khiến người ta không thể nhìn thẳng, nếu ngay từ đầu Lucius sợ hãi không dám nhìn thì giờ lại sợ mình ghê tởm.
“Lucius, mi làm tốt lắm!” Voldemort hiếm khi hài lòng như vậy, nếu không phải Lucius cung cấp danh sách thì kế hoạch của họ cũng không tiến hành thuận lợi tới thế, hơn nữa, căn cứ đối chiếu với nội ứng kia thì danh sách Lucius gần như là toàn bộ, không hề giấu diếm.
Điều này khiến Chúa tể Hắc ám luôn hoài nghi lòng trung thành của Lucius tâm trạng tốt hơn, nhưng cũng không phải ai cũng thức thời như Lucius.
“Lord.” Bella đột nhiên tiến vào, đại tiểu như Black ngày xưa giờ quanh mắt đen sì, khi nhìn Chúa tể Hắc ám hắc ám mắt cô ta ngập đầy cuồng nhiệt, khi nhìn Lucius thì lại mang hận thù. Đương nhiên Bella sẽ không đổ lỗi Narcissa ch.ết vì Lucius, nhưng gia chủ Malfoy này chắc chắn đã làm không ít khiến gia tộc Black xuống dốc.
Ở vấn đề này, dù tất cả mọi người có thể nhìn thấy Lucius trong sạch nhưng Bella vẫn kiên quyết giữ ý mình. Đúng là Bella khá thông minh trong một mức độ nào đó.
“Còn chưa hỏi ra?” Voldemort khẽ hỏi, giọng nói nguy hiểm, “Bella, mi sẽ không khiến ta thất vọng đúng không?”
“Lord,” Trên mặt Bella hiện lên sự xấu hổ, “Vợ chồng Longbottom mất lý trí, manh mối bị mất… A…”
Chúa tể Hắc ám chợt dùng Lời nguyền Hành hạ, “Đây là trừng phạt vì mi vô dụng!” Voldemort gần như không kiểm soát được lửa giận của mình, chỉ còn hai đứa, sao lại không hỏi ra? Sao lại cắt ngay lúc này? Chẳng lẽ lời tiên đoán kia… là thật?
Nhiều lần phân tách linh hồn Chúa tể Hắc ám đã sắp mất lý trí, tư duy hắn càng trở nên đơn giản, có thể uy hϊế͙p͙ là phải diệt trừ, ngoài cái đó ra thì hắn không nghĩ gì khác nữa.
“Lord, tha thứ cho bầy tôi, cho bầy tôi một cơ hội nữa, bầy tôi sẽ chủ động tìm vợ chồng Potter.” Bella vừa chịu đựng sự đau đớn do Lời nguyền Hành hạ mang tới, vừa lắp bắp nói.
“Chúa tể Hắc ám đều có tính toán.” Voldemort dừng thần chú, Bella coi như trung thành và tận tâm với hắn, nhưng vợ chồng Potter thì hắn có tính toán khác.
“Lucius, nhiệm vụ này giao cho mi.” Chúa tể Hắc ám giao nhiệm vụ này cho Lucius, trong mắt hắn, có thể quang minh chính đại giết “tình địch”, tuyệt đối Lucius sẽ cảm kích hắn vô cùng.
Trên mặt Lucius giả vờ cảm kích gật đầu, trong lòng lại kêu khổ, kiếp trước Sev của y tiết lộ lời tiên đoán rồi tự trách mình cả đời, nếu đời này y để lộ chỗ ở của vợ chồng Potter ra thì không biết Sev nhà mình sẽ thế nào nữa?
Đương nhiên Lucius biết bạn đời nhà mình không có xíu quan hệ nào với Lily Evans kia nhưng y sợ bạn đời nhà mình đã bị thương bởi chuyện này.
Vì thế, sau khi Snape dỗ hai con ngủ, Lucius lắp bắp thăm dò phản ứng của Snape.
Ai ngờ Snape chỉ sửng sốt một chút rồi chuyển đề tài, dù Lily lại bị theo dõi thì sao? Sau bình độc dược đó thì họ không còn liên quan nữa.
Được bạn đời ngầm đồng ý Lucius không còn gánh nặng, bắt đầu chăm chú đuổi theo vợ chồng Potter, nếu không phải vì Lily Evans thì Lucius ước gì Chúa tể Hắc ám sớm tìm được gia đình Potter một chút. Căn cứ vào lời tiên đoán, khi Voldemort tìm được thì cũng chính là lúc Chúa tể Hắc ám rơi đài, đến lúc đó, kế hoạch vài năm của mình và Sev cũng đã hoàn thành được hơn nửa.
Mà một khi Chúa tể Hắc ám bị tấn công, muốn dựa vào Trường Sinh Linh Giá để vực dậy? Lucius nghĩ tới cái vương miện thê thảm trong tay Chúa tể Hắc ám đời trước – nghe nói khi Snape bắt đầu cung cấp Dược suy yếu linh hồn thì màu ánh vàng trên đó giờ đã nhạt gần như không nhìn thấy nữa – hừ, căn bản là không thể!