Quyển 3 - Chương 114: Gặp nhau ở Hẻm Xéo

“Cậu Potter, a, thật vui khi gặp được cậu.” Khi một phù thủy đỏ bừng mặt bắt tay với Harry thì rốt cuộc Harry không nhịn được, một tay cậu không ngừng gãi tóc – đó là biểu hiện vô thức khi cậu căng thẳng và bất an – “Ngài thật sự không sai người chứ ạ? Ừm… thưa ngài?”


Harry nhìn Hagrid chiều cao khổng lồ, hơi gian nan nuốt một ngụm nước bọt.


Vì trong lòng Harry không còn căm thù gia đình dì như vậy nên sau khi ăn mừng sinh nhật ở trong vườn bách thú, Harry cũng không thả con trăn Brazil ra, đương nhiên có nói chuyện phiếm, hơn nữa quả thật con trăn cũng tức giận vì bị Dudley đánh thức, nhưng Harry có lòng tốt giải thích, “Anh họ tao rất thích mày.”


Vì thế, khi ngày hôm sau cậu nhận được thư phản ứng của dượng Vernon cũng không khiến cậu giật mình, trên thực tế Harry cũng không quá muốn rời đi, nghĩ lại những đứa ở cô nhi viện, Harry vô cùng nghi ngờ nơi mình tới có phải là một cô nhi viện khác hay không.


Đứa trẻ từng bị vứt bỏ đều sẽ hiểu được, với việc mong đợi một tương lai không biết trước thì không bằng nắm giữ mọi thứ mình có trong tay. Bởi vậy, Harry hơi bài xích Hogwarts, nhất là sau vài ngày đoàn thư không đạt được mục đích thề không bỏ qua oanh tạc làm Harry không vui lắm, cái này đã trở thành làm phiền ác ý, có kiến thức về pháp luật và đã từng muốn trở thành một luật sư bạn nhỏ Harry âm thầm phân loại.


Có lẽ vì thái độ này của Harry, vợ chồng Dursley cũng không đổ hết mọi trách nhiệm lên người Harry, nếu thằng bé đã cố gắng sống cuộc sống “bình thường” thì làm chi cần phải ấn mọi thứ “không bình thường” lên người nó chứ. Có thể nói, vì chuyện này mà quan hệ giữa Harry và gia đình Dursley đạt mức hài hòa kỳ lạ.


available on google playdownload on app store


Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Hagrid phá cửa đi vào hoàn toàn phá hủy khả năng Harry hòa thuận với gia đình dì.


Tên Lily như một chìa khóa kích thích, Petunia điên cuồng khiêu khích cái tên này, căn bản đã vượt qua giới hạn “em gái cưới một phù thủy” rồi, thật ra Petunia cũng không hiểu được, vì sao Lily gả cho một phù thủy rồi để lại Harry khiến trong lòng dì vô cùng thất vọng và phẫn nộ.


Tự tiện xông vào nhà dân, a, vốn Hagrid cũng không biết cái gì gọi là tự tiện xông vào nhà dân đã khẩn cấp kéo Harry vào giới phù thủy xế chiều hôm đó, trong lúc đó xem nhẹ sự phản kháng mong manh của Harry.


Xong đời rồi, đây là suy nghĩ duy nhất của Harry, dù người cao to này đến từ đâu thì ông ta đã hoàn toàn hủy nhà mình, Harry nghĩ không ra một lý do nào để mình chấp nhận một người khổng lồ đi vào nhà kéo cháu ngoại mình ra cả, nếu bản thân cậu ở vào vị trí vợ chồng Dursley cũng không được. Nhưng ván đã đóng thuyền, hơn nữa Hẻm Xéo mới lạ thu hút Harry… nhưng càng vậy Harry càng khủng hoảng, hóa ra cậu không còn gia đình, ai còn có thể cho cậu một gia đình đây?


“A, Harry nhỏ thân mến, đương nhiên bác không nhận lầm, cháu là một phù thủy.” Hagrid sơ ý căn bản không chú ý cảm xúc Harry thay đổi, đã sớm cho rằng Harry là… một Gryffindor dũng cảm Hagrid chỉ biết Harry đang hưng phấn vì cuộc sống mới mà thôi.


“Nhưng… nhưng trước hôm nay, con chưa hề biết mình là phù thủy?” Harry lắp bắp hỏi, cố gắng đuổi theo bước chân người cao to, họ xẹt qua tiệm chổi bay, tiệm độc dược, nhắm thẳng vào Gringotts.


“Harry nhỏ à, lần trước khi bác gặp cháu, cháu chỉ là một đứa bé con,” Giọng nói Hagrid ngập tràn vui mừng, “Cháu nghĩ cẩn thận lại xem, cháu không có chỗ nào đặc biệt ư? Mỗi lần gặp khó khăn chẳng lẽ nó không giúp cháu?”


Tương tự cái luận điệu Harry đã nghe gần năm năm, nghĩ vậy, cậu đột nhiên trắng mặt,… làm sao mà Su biết được? Pháp thuật kia rốt cuộc là gì, hay là… căn bản Su chỉ vì ngày này. Nghĩ vậy, Harry vội vàng hỏi, “Cha mẹ cháu đều là phù thủy, vậy nếu cha mẹ cháu không phải phù thủy thì con họ cũng có thể trở thành phù thủy sao ạ?” Harry âm thầm cố gắng cầu nguyện vào thượng đế, ôi, không, cầu nguyện Merlin, ngàn vạn lần đừng dính cậu với Su, cậu có dự cảm, đi theo cô bé kia thì tương lai cậu sẽ tràn đầy bóng tối.


“Đương nhiên là có thể,” Hagrid đang cho rằng Harry hỏi về mẹ mình, trong lòng người khổng lồ, Harry đã được dán cái nhãn to oành “tò mò”, nghĩ mà xem, thằng bé quan tâm cha mẹ của mình như vậy, “Lily cũng thế, tuy rằng dì cháu không biết pháp thuật, và cha mẹ họ cũng vậy.”


Mặt Harry trắng bệch, hiện tại cậu còn không hiểu ý của Su thì quá ngu ngốc rồi, trong nháy mắt, Harry ra quyết định đầu tiên ở giới phù thủy, rời xa Su Hole, chỉ cần có Su thì nhất định cậu phải cách xa ba mét.


“A, đến rồi, Gringotts.” Hagrid dẫn Harry mở ra hầm bạc chứa toàn bộ tài sản của cậu, từng cột Galleons làm Harry choáng váng, nhớ tới dì Petunia nuôi mình 11 năm chưa từng nhận được một đồng một cắc nào, Harry im lặng, vì sao cha mẹ mình nhờ bạn bè giao mình cho dì Petunia, mà bạn của họ lại không đưa chút tiền nào cho gia đình Dursley chứ? Đừng nói với cậu tiền không thông dụng, dù Harry có nhỏ nhưng tiết mục TV ở Muggle nói cho cậu biết, vàng, dù làm thành hình dáng nào thì cũng đáng giá.


“Hagrid, ai đã giao cháu cho dì nuôi nấng ạ?” Harry im lặng một cách kỳ dị, dù Hagrid đã ba lần nhắc bác được hiệu trưởng Dumbledore ủy thác “chấp hành nhiệm vụ bí mật ở Gringotts”.


“Đương nhiên là hiệu trưởng Dumbledore vĩ đại, lúc ấy cụ ấy đề nghị chúng ta đưa cháu đến nhà dì, a, khi đó cháu chỉ bé bằng từng này thôi.” Mắt Hagrid lại đỏ lên, tư duy người lai khổng lồ rất đơn giản, hiệu trưởng Dumbledore là người tốt, Lily và James cũng là người tốt, người tốt đều quyết định đúng, nên Harry bé nhỏ được đưa đến nhà dì cũng là đúng.


Harry không nói, hiệu trưởng Dumbledore, cái tên xuất hiện nhiều nhất khi cậu nghe nói về giới phù thủy, thành công gạch một nét đậm trong lòng cậu, nhưng không chỉ vì Hagrid lần lượt nhấn mạnh, quan trọng hơn là, vì sao người cha mẹ mình ủy thác lại làm quyết định đó, khi mình trở thành “Kẻ Được Chọn”, không biết vì sao tiêu diệt Voldemort gì đó kia.


Cảm ơn tốc độ phát triển của phim truyền hình Muggle, khi không ra khỏi nhà Harry có rất nhiều thời gian “nghe” các tình tiết phim, ai bảo gầm cầu thang của cậu lại ngay ngoài phòng khách, mà cái tường mỏng manh ấy thì không thể cách âm được. Vài năm, có rất nhiều thời gian không có việc gì làm Harry thích nhất vểnh tai lên “xem” phim, khi mà cậu chỉ dựa vào thính giác nên trinh thám trở thành một điều tất nhiên, cũng tạo thành một hậu quả khác, Harry quen chuyển những điều mình nghe được đến nội dung phim, hiện tại câu chuyện của Dumbledore cũng rất giống như chuyện hoàng tử báo thù trong đó có một ông chú giết cha hoàng tử rồi nuôi dưỡng vậy.


Đã có chuyên gia từng nghiên cứu, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, chiếm gần 60-70% trong việc giao tiếp, Dumbledore cứ thế để lại một ấn tượng không tốt lắm trong lòng Harry, không thể không nói là cụ không tưởng tượng nổi.


“A, Harry à, thật sự bác hơi khó chịu, tự cháu đi vào tiệm quần áo nhé, bác đi uống một chút, cháu có muốn một que kem không?” Quả thật Hagrid hơi khó chịu, cái xe trượt của Gringotts nhìn còn lắc lư hơn cả xe đẩy nhỏ khiến người lai khổng lồ chịu thương tổn tâm lý rất lớn.


“Ha…” Harry còn chưa nói xong Hagrid đã biến mất, “… grid.” Chỉ còn một mình Harry đứng đó, sau lưng là cửa tiệm quần áo.
“Đinh —!” Harry do dự đẩy cửa vào, “Xin chào.” Cậu hơi sợ hãi nói.


“Ôi, đứa trẻ đáng yêu.” Một phù thủy hòa ái đeo thước dây trên cổ xuất hiện, giọng bà rất hiền, “Là học trò mới Hogwarts đúng không, chào cưng.”


Giọng nói “bình thường” đầu tiên Harry cảm nhận được sau khi tiến vào giới phù thủy khiến cậu thả lỏng hơn. “Xin chào, thưa bà, cháu cũng không biết họ có phải nhận lầm không, trước hôm nay cháu còn không biết mình là một phù thủy…” Không tự giác Harry nói ra nỗi lo của mình, có lẽ vì bà Malkin rất hiền.


“A, cưng à, đương nhiên cháu không phải lo lắng, chỉ có các phù thủy mới có thể nhìn thấy quán bar đó, cháu đi vào từ đó không phải sao?” Bà Malkin luôn thích đứa nhỏ có lễ phép, nhất là khi đứa nhỏ trước mặt có một đôi mắt rất trong, tuy đôi mắt kia bị che dưới cái kính xấu xí, nhưng không gây trở ngại cho sự nhạy bén của người may đo trang phục.


“Cảm ơn bà.” Lần này Harry thật sự thả lỏng, dù nói thế nào, lý do của bà Malkin tốt hơn Hagrid chỉ biết nói “đúng vậy” nhiều.


“Hừ, luôn có một số phù thủy nhỏ Muggle ngu xuẩn hỏi mấy câu ngu xuẩn.” Không đợi Harry cảm thấy mình may mắn, rèm phía sau bà Malkin “két” một tiếng kéo a, rồi, một phù thủy nhỏ mái tóc bạch kim ngang vai, mắt lam xám mặc áo chùng đen mà Harry vừa thấy trên đường đứng đó. Cậu hơi hơi nâng cao cái cằm đầy đặn, trong mắt kiêu ngạo nhưng cực kỳ tự tin. Harry không quen giọng điệu của cậu ta nhưng cậu không thể không thừa nhận, giọng nói này chứng tỏ thân phận của cậu ta không giống mình.


Nếu như không có sự “hun đúc” vài năm của Su, có lẽ Harry sẽ cho rằng lời này là miệt thị, nhưng vì có “căn bản” nên Harry nhận rõ người đang nói không vui. Nói cách khác, cậu chỉ là trùng hợp xuất hiện khi tâm trạng cậu ta không tốt, như vậy, bất cứ một điểm nào trên người cậu đều có thể trở thành thứ đối phương lấy ra nói.


Ai cũng sẽ có lúc không vui, có thể Harry có lòng cảm ơn với gia đình Dursley, mà đối mặt với một phù thủy nhỏ cùng tuổi đang không vui, ít ra cậu ta cũng không trực tiếp miệt thị hay khinh thường cậu không phải sao?


“Xin… xin chào.” Chưa từng có bạn Kẻ Được Chọn cố gắng thử kết bạn lần đầu tiên ở giới phù thủy.


“Xin chào.” Ngược lại Draco rất ngạc nhiên với thái độ của Harry, bị Snape và Lucius cùng dạy dỗ khiến cậu không có ý thức miệt thị Máu Bùn ăn sâu bén rễ, cậu có sự ưu việt của máu trong, cậu có sự kiêu ngạo của quý tộc, nhưng papa cậu sẽ không cho phép cậu có cơ hội cho rằng máu lai và phù thủy Muggle khắp thiên hạ đều là hạng bét, nếu cậu dám nghĩ thế thì một trăm lần gia quy Malfoy sẽ là trừng phạt của cậu.


Bởi vậy nghe được lời của Harry, Draco cũng không phản ứng lớn, Harry cảm giác rất đúng, Draco đang tức giận, ai bảo Aquila ch.ết tiệt không đi theo mình mua quần áo chứ, vạc thì có cái gì dễ nhìn, dù sao đều được làm theo tiêu chuẩn, để papa đi mua không phải xong rồi sao, còn tự mình đi cơ.


Người khác lễ phép với bạn, dù bạn có hận người ta thế nào thì bạn cũng phải lễ phép lại. Giáo dục quý tộc của Lucius giờ phút này đang phát huy tác dụng trên người Draco, Harry thiện ý đương nhiên sẽ được đáp lại bằng thiện ý.


“Cậu cũng tới Hogwarts học sao?” Draco trả lời cổ vũ Harry rất lớn, cũng khiến cậu vỗ tay cho phán đoán của mình, bạn học mới này có vẻ không quá dễ gần nhưng tấm lòng thì rất tốt, mình chào hỏi thì cậu ta cũng trả lời mà đúng không?


“Đương nhiên rồi, mấy ngày nay ai mà không chứ?” Draco cố gắng học theo giọng điệu Lucius, khiến giọng cậu hơi chậm rãi, Harry nghe không quá thoải mái, “Cha mẹ cậu đều là Muggle?” Draco không nghĩ ra được điều gì để nói, nhưng trong lễ nghi quý tộc, vì mình mà cắt đứt đối thoại sẽ không lịch sự.


“Ba mẹ mình đều là phù thủy, nếu các cậu nói vậy, nhưng mình lớn lên ở gia đình dì, họ đã sớm qua đời rồi.” Harry vừa nhìn cái thước xoay đến xoay đi trên người mình vừa trả lời câu hỏi của Draco, cậu không định giấu diếm, kết bạn thì phải chân thành, đây là điều bổ ích mà cậu học được từ Su.


Trẻ mồ côi trong chiến tranh, còn chờ quan sát, Draco nhanh chóng phân loại Harry. Trận chiến năm đó người lớn chưa từng giấu diếm, hai ông nội của Draco đã bắt đầu phổ cập giáo dục lịch sử vài chục năm giới phù thủy từ khi cậu còn rất nhỏ, theo lời Chúa tể Hắc ám đời trước, đây là bài học nhận được từ thất bại của người đi trước. Mà Draco cũng không khiến mọi người thất vọng, so sánh với thần chú, độc dược thì hiển nhiên Draco có thiên phú về lịch sử, lễ nghi và ngôn ngữ.


Tùy vào khả năng mà dạy dỗ, thiên phú của Draco được khai phá đầy đủ, đến nỗi trước khi tới Hogwarts, người thừa kế Malfoy đời tiếp theo cũng không biết Lumos căn bản, có lẽ cậu có hiểu một chút về độc dược, nhưng cái khác thì mù tịt.


Đương nhiên, nguyên nhân tạo thành tình huống này còn một cái khác.


“Aquila!” Không đợi Draco nghĩ nên nói chuyện với Harry tiếp theo thế nào, thì cửa tiệm may lại được đẩy ra, lúc này một cậu bé cao hơn Draco đi tới, quần áo giống hệt Draco lại thể hiện ra một khí thế khác hoàn toàn, mái tóc đen ngang vai buông xuống bên tai, chiếc mũi hơi to nhưng gương mặt tương tự với Draco khiến nhiều người có thể nhận ra liên hệ giữa họ.


“Sao còn chưa xong?” Người tới mở miệng, Harry phát hiện tuy giọng người này không chậm như Draco vừa nãy nhưng sự mạnh mẽ thì không khác gì.


“Gặp bạn học tương lai rồi nói chuyện hai câu, em sắp xong rồi, anh chờ em đi.” Draco làm nũng. Nói tới lý do thứ hai mà Draco tương đối nghèo nàn về thần chú và độc dược, đó là Aquila thường xuyên vô cảm (lời của Lucius), và không hề hứng thú với xã giao (phán đoán của Abraxas), bởi vậy hứng thú giống với Snape của cậu bé suýt nữa khiến Lucius đốt trụi phòng thí nghiệm độc dược ở biệt thự Prince.


Khi mà ai phát hiện bạn đời và con lớn nhà mình đều đều biến mất nửa tháng chỉ vì độc dược thay đổi thì sẽ không nhịn được, kết quả của sự kiến đó chính là Snape đều đều một tuần không xuống được giường, và… đồng ý đưa Aquila tới nước Đức vào mỗi nửa tháng.


Dường như Chúa tể Hắc ám đời trước đã thỏa mãn “thưởng thức biệt thự” của Abraxas. Năm năm sau mới miễn cưỡng sống với người láng giềng, thời gian dài Abra cũng vô tình buông giới tuyến, dù sao đã nhiều năm trôi qua như vậy, nể mặt Chúa tể Hắc ám đời trước bền bỉ, Abra cũng định thử một chút.


Nhưng vì Chúa tể Hắc ám đời trước vì quá khứ nên cẩn thận giẫm chân tại chỗ, mà Abra cũng không kéo ra tự tiến cử hành động, hai người cứ dây dưa thế này, dù toàn nước Đức đều biết Abraxas Malfoy chính là “hoàng hậu” ván đã đóng thuyền, giữa Chúa tể Hắc ám đời trước và Abra còn có tình yêu.


Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới họ, nhất là tình cảm trong gia đình Malfoy, Aquila và Draco hai đứa nhỏ được sinh ra tại Nurmengard càng được Gellert trân trọng.


Kết quả tạo thành chính là sau khi Gellert thấy Aquila cố chấp với độc dược, tiện đà khai phá hứng thú của cậu về pháp thuật hắc ám và luyện kim học, như thế rất tốt, nửa tháng độc dược, nửa tháng Chúa tể Hắc ám đời trước tự mình dạy pháp thuật hắc ám và luyện kim, hơn nữa Aquila còn được di truyền gien nữa.


Đến lúc 11 tuổi, mượn dùng đũa phép của Lucius hoặc Snape, Aquila đã nắm giữ phần lớn thần chú trong năm năm học, còn độc dược, di truyền từ huyết thống tinh linh hắc ám được thức tỉnh của gia chủ Prince, thật sự không cần phải lo lắng, khi nào thì bậc thầy độc dược tiếp theo xuất hiện thì phải dựa vào trình độ cố gắng của Aquila.


Phát triển toàn diện như thế Aquila không hề đả kích lòng tự tin của Draco, trên thực tế, tên đáng ghét bạch kim này từ khi phát hiện anh trai nhà mình “mạnh mẽ” thì chủ động từ bỏ huấn luyện toàn diện của mình, theo lời cậu thì “Dù sao Aquila biết, con cũng không cần học.”


Khiến mọi người dở khóc dở cười, nếu một ngày nào đó Aquila không có nhà thì sao?
Nhưng Draco cực kỳ nghiêm túc “Anh trai sẽ không thể không ở nhà, đúng không?” Khi đó trong mắt Draco hoàn toàn là ỷ lại và nghiêm túc.
“Đương nhiên rồi.” Aquila nhìn mắt em trai, trả lời cũng cực kỳ nghiêm túc.


Snape cảm thấy không đúng lắm, nhưng Lucius bọn họ hoàn toàn không để ý dời đi lực chú ý của anh, các người lớn hoàn toàn không nhận ra, trong nháy mắt ấy, người thừa kế Prince tương lai đã làm ra một hứa hẹn quan trọng nhất đời mình.


Từ nay về sau, “Aquila” trở thành từ ngoài miệng của Draco, Aquila cũng chưa bao giờ khiến cậu thất vọng, độc dược, thần chú, trận pháp, chỉ cần Draco muốn Aquila sẽ yên lặng ghi nhớ, vài ngày sau Draco sẽ nhận được. Tình hình như vậy lúc đầu mọi người ngạc nhiên nhưng cũng dần chấp nhận, càng về sau, thậm chí họ quen giao chuyện của Draco cho Aquila, dù sao họ cũng yên tâm, dù Aquila không làm được, hừ, dám động vào một Malfoy xem! (lời của Lucius).


Harry mẫn cảm cảm thấy khí thế của Draco mềm mại hơn khi phù thủy nhỏ mới tới này đi vào, nhưng người sau mặt lạnh khiến cậu không có can đảm bắt chuyện, còn Draco, a, dù là bản thân Merlin đến đây cũng đừng trông mong Draco sẽ ứng phó một người xa lạ chỉ vì lễ phép khi có anh trai ở đây.


Aquila yên lặng nhìn em trai nhà mình, thường thường quan sát Harry đứng bên cạnh. Kết luận tương tự với em trai nhanh chóng khiến cậu không để tâm, đó là chuyện Draco thích làm, để em trai mình chơi thì tốt hơn.


Có Aquila ở bên cạnh chờ, Draco nhanh chóng hoàn thành mọi thứ, Harry vài lần muốn nói gì nhưng ánh mắt Aquila đảo qua Harry không mở nổi miệng, rất nhanh, Draco hoàn thành xong, cậu nhảy xuống bục, kéo tay áo Aquila.


Người sau không biết lấy ra từ đâu một que kem, Draco hài lòng nhận lấy, mặt mày đắc ý, vẻ mặt sống động khiến gương mặt vốn xinh đẹp lại càng tươi sáng hơn.


Như là nhớ ra Harry đang tồn tại mà mình đã ném lễ phép đến tận nơi nào, Draco nhớ tới Harry chủ động thiện ý, “Hẹn gặp lại ở Hogwarts.” Cậu vội vàng chào hỏi, Slytherin cũng biết, trao đổi tên mới là thừa nhận bước đầu tiên, nhưng người trước mắt giờ chỉ có thể cho vào phạm vi quan sát.


“Gặp… gặp lại ở Hogwarts.” Harry nhìn thoáng qua Aquila, rồi rụt cổ lại, Merlin ơi, vì sao mặt người này không có cảm xúc gì vậy, không biết khiến đối phương phải đoán dựa vào vẻ mặt người khác như Harry có áp lực lớn đến mức nào sao?


Harry đáng thương không biết, Aquila coi như tốt, khi cậu biết xà vương Slytherin, hiện tại là gia chủ Prince thì cậu mới biết thật ra Aquila chỉ là mặt lạnh thôi.
Rất nhanh, bóng dáng Draco và Aquila biến mất sau cửa, dường như Draco oán giận rất nhiều, Aquila chỉ nói một từ “Ừ.”


Cũng am hiểu nghe “tiếng” biết “người” Harry lại hâm mộ cậu bé bạch kim may mắn, tuy chỉ có một chữ nhưng có thể nghe ra từ đó không phải là lấy lệ, một người sẽ nghiêm túc trả lời dù là một câu oán giận thôi thì sẽ rất nghiêm túc đối xử với người khác.


Harry mơ hồ nghĩ, tôi cũng phải có một người như vậy.






Truyện liên quan