Quyển 3 - Chương 123: Năm nhất bắt đầu
Nghe xong Snape miêu tả, Lucius cũng nghiêm túc hẳn, “Sev, một thời gian ngắn nữa tôi sẽ tìm cơ hội tới Hogwarts một chuyến, đến lúc đó xem có thể thấy nữ sinh kia hay không.” Dây thần kinh âm mưu quý tộc bị rung lên, Lucius không tin sau lưng Su này không có ai sai khiến, chỉ dựa vào phù thủy nhỏ giới Muggle sao có thể biết nhiều chuyện như vậy. Y không giống với Snape, đương nhiên y cũng nghi ngờ về người du lịch thời không, là ai từ “tương lai” trở lại “quá khứ” cũng không thể đứng im một chỗ, là người sẽ có tiếc nuối, ít nhất, một phù thủy quen sống ở giới phù thủy sẽ không thể ở giới Muggle nhiều năm như vậy.
“Chú ý một chút động tác của Bộ Pháp thuật gần đây, tôi sẽ quan sát Qui và Dra,” Snape dừng một chút, “Có muốn báo cho cha không?”
Nhắc tới Abraxas, Lucius hừ một tiếng, cực kỳ khinh bỉ vì cha nhà mình giờ vẫn chưa “thu phục” được Chúa tể Hắc ám đời trước, hay là tuổi càng lớn da mặt càng mỏng? “Cha và bác Gellert tới nước Pháp, nói là có chuyện gì đó.” Lucius cũng không muốn để Abraxas tham gia khi mà chưa làm rõ mọi chuyện, một mặt dù sao Abraxas đã là gia chủ đời trước, mặt khác hiện tại gần như người đã “gả” tới nước Đức, rất nhiều chuyện tới nỗi cùng đường thì Lucius sẽ không làm phiền người.
Snape cũng có thể hiểu được, “Luci, cẩn thận.”
“Yên tâm đi, Sev thân mến của tôi, dù sao em luôn biết rõ cơ thể của tôi mà?” Nói xong Lucius còn ám chỉ dùng tay miết môi mình.
“Veela ngu ngốc đầu óc chỉ toàn rác vàng!” Snape đỏ mặt, tuy mấy năm nay anh không còn vừa chạm vào đã đỏ mặt nữa, nhưng vừa nghĩ tới mình đang ở phòng làm việc kiếp trước, Snape đã cảm thấy không được tự nhiên.
Biểu hiện của Snape khiến mắt Lucius sáng ngời, năm gần đây cực kỳ hiếm thấy bạn đời nhà mình quyến rũ như vậy, nếu có cơ hội… khụ khụ, Lucius vội vàng kéo suy nghĩ của mình lại, y vẫn nên nghĩ tại sao có thể công khai tới Hogwarts đi thôi.
Bởi một hướng này, Snape quên nói cho Lucius là Dra nhà mình được làm thủ tịch năm nhất, khiến ngày hôm sau đi làm ở Bộ Pháp thuật Lucius không thể hiểu nổi vì được vô số quý tộc chúc mừng, cho đến chiều mới biết được tin tức này.
Nhận được tin tức Lucius như con công xòe đuôi bắt đầu lưu lại dấu chân mình ở mỗi ngành, cuối cùng y còn để ưng vàng Malfoy gửi một bức thư cho Abraxas.
Đang ở nước Pháp cùng Gellert thăm một bậc thầy Abra nhanh chóng biết “thắng lợi” của Dra, biết các cháu nhà mình đương nhiên Abra có thể hiểu đã xảy ra chuyện gì. Dra quá ỷ lại vào Qui, như vậy không tốt với sự phát triển của bản thân thằng bé.
Lần đầu tiên Abra lo lắng nhìn kỹ quan hệ hai anh em, nhưng nhất thời chú cũng không nghĩ được cách nào.
Gellert nhanh chóng phát hiện Abra ngơ ngẩn, trên thực tế, nhiều năm sống chung như vậy, giữa hai người không chỉ là sự thu hút hay tình yêu, thói quen ràng buộc là miêu tả tốt nhất dành cho họ, đó cũng là nguyên nhân vì sao Gellert nhận ra lại Abra khác thường.
Khi hỏi Abra rõ ràng Chúa tể Hắc ám đời trước lại xua đuổi suy nghĩ của chú, “Qui và Dra biết mình đang làm gì, em đừng cho rằng Qui chỉ thích độc dược và thần chú, nói gì thì nói, thằng bé cũng là một Malfoy.” Câu nói cuối cùng của Gellert có hàm xúc, là người có lập trường khách quan nhất trong bốn người, Chúa tể Hắc ám đời trước mơ hồ nhận ra quan hệ giữa Qui và Dra, nhưng khi dây dưa nửa thế kỷ với Dumbledore và làm bạn với Abra mười mấy năm, Gellert chỉ hy vọng ông tận mắt nhìn đứa nhỏ được hạnh phúc, còn đâu thì ông không mong muốn gì khác.
Không thể không nói gừng càng già càng cay, ít nhất trong quan hệ của Qui và Dra, Gellert đi trước mọi người, thậm chí kể cả hai đương sự.
Màn ảnh quay lại về Hogwarts nước Anh, vài ngày từ khai giảng, phần lớn động vật nhỏ đều bỏ đi sự mới lạ ban đầu, dần dần quen cuộc sống trường học.
Harry sống rất vui ở Hufflepuff, ở đây bốn người một gian phòng ngủ, chung phòng với cậu là ba lửng nhỏ ngay từ đầu còn không dám tới gần cậu, dù sao cũng vì cái thanh danh Kẻ Được Chọn, sau khi Harry can đảm chủ động chào hỏi họ thì tình huống hoàn toàn thay đổi. Có lẽ Hufflepuff không đủ thông minh nhưng họ là đám phù thủy nhỏ thiện lương nhất thế giới này, rất nhanh, Harry được chào đón, cũng biến thành đối tượng được bảo vệ trong lòng các lửng nhỏ.
Merlin biết, khi thấy ánh mắt Harry lúc họ lơ đãng nói chuyện về ba mẹ cậu, đôi mắt xanh biếc ấy dần dần hiện lên sự yếu ớt khiến người ta quan tâm và bảo vệ.
Vì thế, trong lúc Harry hoàn toàn không biết thì nhóm “bảo vệ Kẻ Được Chọn” được thành lập ở Hufflepuff, mà sau này, quả thật họ cũng cống hiến một sức mạnh lớn cho cuộc sống yên bình ở trường học của Harry. Bạn nói thế lực Hufflepuff đơn mỏng, hừ, hàng năm nhân số đi vào Hufflepuff đều là nhiều nhất, cái này còn chưa tính, những năm gần đây Ravenclaw và Slytherin quan hệ với Huhfflepuff cũng không tồi, các lửng nhỏ chỉ đơn thuần được họ giúp một chút việc nho nhỏ – ví dụ như vô tình ngăn cản người nào đó, hoặc khiến người nào đó không thể nào tới gần Hufflepuff hoàn toàn có thể làm được.
Bởi vậy, Su và Ron sau khi được hiệu trưởng Dumbledore khuyên nhủ vô cùng hối hận vì câu nói “kẻ nhát gan” trên lễ phân loại vẫn không tìm được thời cơ nói chuyện riêng với Harry, mà Hermione ngay từ đầu vô tình gặp được trên toa xe cũng bắt đầu chậm rãi rời xa họ, dù sao thì, trong lòng cô bé Hermione, học sinh tới trường là vì học tập, kể cả bạn học Potter có phải là Kẻ Được Chọn kia hay không thì cậu ấy không hề liên quan tới thành tích học tập của cô, có thời gian thì không bằng cô đọc thêm một quyển sách.
Hermione hiếu học khác với Gryffindor chăm chỉ xuất hiện tại thư viện cũng được Ravenclaw chú ý. Ngoài dự đoán của Hermione, trong đó còn có Neville Longbottom Gryffindor – chẳng qua Hermione là theo Ravenclaw, còn Longbottom lại theo Hufflepuff.
Nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản tình bạn của họ, rất nhanh, toàn bộ Gryffindor cũng biết, người thừa kế máu trong nhà Longbottom không chỉ cực kỳ ngốc còn coi trọng một Máu Bùn.
Không ít Gryffindor xuất thân từ gia đình Hội Phượng Hoàng, họ kêu la phải bảo vệ Muggle nhưng lại chưa từng nghiên cứu rốt cuộc Muggle là gì. Thật ra, họ có cảm giác ưu việt vì mình là phù thủy.
Cảm giác ấy rất tự nhiên cũng được “di truyền” lên con của họ, Gryffindor cũng không coi trọng huyết thống, nhưng nếu bạn cẩn thận quan sát sẽ nhận ra, đứa nhỏ từ những gia đình phù thủy máu trong gần như sẽ không lựa chọn một Máu Bùn.
Đương nhiên nổi danh gần đây nhất là vợ chồng Potter, nhưng xem kết cục của họ đi, Gryffindor luôn chiến đấu vì chính nghĩa, nhưng cũng không có nghĩa là họ không coi trọng tính mạng của mình.
Trong tình huống đó thì bên Gryffindor có vài lời đồn rất khó nghe, nhất là Hermione tài trí hơn người có cảm giác xuất sắc hơn càng khiến một số phù thủy nhỏ cảm thấy mất tự nhiên, danh tiếng “cô nàng biết n thứ” được truyền ra, nhưng chỉ có họ mới biết trong đó có bao nhiêu phần là khẳng định, và bao nhiêu phần là trào phúng.
Ngoài những cái này thì giáo sư độc dược học “khủng bố” Slytherin cũng bắt đầu có tiếng.
Đừng nhìn vào gương mặt đẹp trai cộng trang phục kín đáo tiêu chuẩn người nước Anh của giáo sư Prince, không nói tới thành tựu cá nhân và phong phạm quý tộc vừa nhìn đã thấy thì vào lớp học độc dược đầu tiên của anh – Ravenclaw và Hufflepuff, suốt cả tiết chỉ có hai ba Ravenclaw miễn cưỡng đủ tư cách giao độc dược, còn đâu gần như các ưng nhỏ và lửng nhỏ đều bị gắn mắc “quỷ khổng lồ không có đầu óc”. Hậu quả của việc thay đổi giáo sư độc dược liên tục của Hogwarts trong một thời gian dài đã hiện ra, căn bản kém, tri thức thiếu, không có kết cấu… nhìn hành động của các động vật nhỏ khiến hai mắt Snape bốc lửa, sự lãng phí dược liệu đối với Snape coi dược liệu như mạng sống thì quả thực không thể chịu nổi.
Vì vậy, danh hiệu “lão dơi già khủng bố nhất Slytherin” của kiếp trước lại được nêu ra, sau từng lần từng lần phun nọc độc, cuối cùng các động vật nhỏ Hogwarts thu lại vô số trái tim thủy tinh, cùng với gương mặt cười như nứt ra của ông chủ tiệm dược liệu. Không còn cách nào, vạc nổ rất nhiều, nhất là những lửng nhỏ, gần như mỗi lớp học chấm dứt thì cũng sẽ có mấy con cú bay đi, khi về mang theo vạc mới. Nên may mắn vì vạc Hogwarts là thiết bị bình thường nhất sao? Nếu không chỉ dựa vào phí mua vạc thôi cũng đã đủ một số động vật nhỏ kêu cha gọi mẹ rồi.
Sau hai tháng gà bay chó sủa, Hogwarts chào đón Halloween, không có Kẻ Được Chọn “không biết phân biệt” của kiếp trước, Draco cũng không nghĩ cách gây rắc rối cho Kẻ Được Chọn, còn vì nể mặt Blaise.
Merlin biết vào ngày thứ ba khai giảng các Slytherin đã cảm thấy kinh khủng bao nhiêu khi gặp được Kẻ Được Chọn đang ngại ngùng ở phòng sinh hoạt chung nhà mình thế nào đâu.
Tuy sau chiến cũng không có bao nhiêu phù thủy chỉ trích Slytherin, nhưng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, người thừa kế Slytherin bị một phù thủy nhỏ sinh ra ở Gryffindor đánh bại là sự thật, bởi vậy các rắn nhỏ Slytherin rất phức tạp khi nhìn về phía Kẻ Được Chọn.
Nhất là khi cậu không tới Gryffindor mà được phân tới Hufflepuff, dù họ biết Hufflepuff không phải trại tập trung của bọn đần nhưng trong mắt Slytherin các lửng nhỏ theo đuổi sự yên bình là hoàn toàn của việc không có chí, một Kẻ Được Chọn… không có dã tâm?
Điều này cũng khiến rất nhiều rắn nhỏ cảm thấy hỗn loạn, không rõ thái độ của mình. Nhưng rất nhanh họ cũng sẽ không có lựa chọn.
Người thừa kế Zabini đi cùng, hai anh em Malfoy cam chịu và người thừa kế Parkinson thân thiết, các rắn nhỏ đã biết Kẻ Được Chọn được vài gia tộc cao nhất trong giới quý tộc Slytherin thừa nhận, dù cậu ta dùng cách nào đi nữa.
Vốn như nước với lửa, thậm chí kiếp trước vì họ nhập học mà khiến toàn bộ Hogwarts trở nên cực kỳ “náo nhiệt”, các học sinh năm nhất lần này lại sống chung rất hài hòa, Snape rất hài lòng, học trò mà, cuối cùng vẫn phải tập trung vào học hành. Anh hiểu rõ, bắt đầu từ lúc đưa ra bình độc dược năm ấy, giữa anh và Lily cũng không còn gì nữa. Còn Potter, hừ, dính ít ánh sáng của Lily, so đo với một người ch.ết không có ý nghĩa gì.
Còn Kẻ Được Chọn… nói thực ra, tình cảm của Snape với Harry có thể là phức tạp nhất, kiếp trước có lẽ anh căm hận, có lẽ là bảo vệ, dù Harry nhận hay không nhận thì Snape đều cảm thấy đó là chuyện của mình, vì thế cho tới giờ anh cũng không suy nghĩ về cảm thụ của Harry.
Nhưng trong vài năm trở thành hồn ma, anh nhìn Kẻ Được Chọn chậm rãi rời xa vòng luẩn quẩn kia, chậm rãi sống trong mảnh đất nhỏ của mình, anh lại hiểu, rất nhiều lúc Dumbledore điên điên khùng khùng nhưng cụ ta nói đúng một câu, chiến tranh vĩnh viễn chỉ cho người ta nỗi đau và mất mát.
Cả đời này nhìn thấy Kẻ Được Chọn lần nữa, Snape lại cảm thấy yên bình chưa từng có, nợ Lily sớm đã trả, Potter đã ch.ết lâu rồi, rất nhiều chuyện đã không còn ý nghĩa, cũng khiến Snape đối xử với Kẻ Được Chọn không khác gì các lửng nhỏ khác.
Đối với thái độ này của Snape, có người hài lòng, đương nhiên cũng có người không vui, mọi chuyện hoàn toàn phát triển vượt tầm kiểm soát cũng không tốt, mà Halloween, là một cơ hội cô để mọi chuyện tiến vào quỹ đạo một lần nữa.