Quyển 3 - Chương 149: Sirius vượt ngục

“Tử thần Thực tử nguy hiểm nhất vượt ngục!!!” Khi nghỉ hè sắp chấm dứt, Nhật báo Tiên tri đăng tiêu đề này, toàn bộ giới phù thủy nước Anh sôi trào, mười mấy năm sau, đây là lần đầu tiên tin tức về “người kia” được công khai in ấn.


Trên Nhật báo Tiên tri, một gương mặt người đầu tóc rối bù gào thét điên cuồng chiếm hơn nửa trang báo, tuy hình tượng tồi tệ nhưng vẫn có người có thể nhận ra đây là một người rất đẹp trai, vừa nhìn còn có vài phần khí thế quý tộc nghèo túng nhưng cái chữ màu đen in đậm bên cạnh lại phá hủy đi toàn bộ sự đẹp đẽ ấy, “Sirius Black, Tử thần Thực tử nguy hiểm nhất!!!”


“Harry.” Rốt cuộc Blaise đã dẫn Harry vào biệt thự Zabini ở mùa hè này, phu nhân Zabini mới biết được người mà con trai nhà mình nhung nhớ là Kẻ Được Chọn của giới phù thủy!


Nhưng sau khi ngạc nhiên trong chốc lát, phu nhân Zabini cũng chỉ nhíu mày, nên nói chuyện nghiêm túc với con trai một lần, Blaise cũng hiểu được. “Dù mẹ Harry mang dòng máu Muggle nhưng cha của cậu ấy là người thừa kế gia tộc Potter, mà Harry là gia chủ tương lai của gia tộc, hơn nữa thái độ của Aquila và Draco đối với Harry cũng thân thiết. Còn gia tộc Zabini, con biết, chúng ta không thể nào vượt qua được gia tộc Malfoy, cũng sẽ không hoàn toàn dựa vào như gia tộc Parkinson, vậy có lẽ Kẻ Được Chọn sẽ trở thành con đường thứ ba của chúng ta.”


Đương nhiên Blaise không nghĩ nhiều như vậy ngay từ đầu, chỉ là bị thu hút bởi cặp mắt đơn thuần kia còn không đủ, cậu là người thừa kế quý tộc, không thể làm hại gia tộc, đó là trách nhiệm được khắc vào xương máu mỗi một người thừa kế.


Nhưng Blaise không cần nói với Harry, một mặt cậu không muốn Harry cảm thấy cậu ở cạnh cậu ấy là vì thân phận Kẻ Được Chọn của đối phương, mặt khác Blaise cũng có giác ngộ phải toàn quyền giao tiếp – có lẽ Harry không thánh mẫu như vậy, nhưng cậu ấy hiểu quá ít về các quý tộc.


available on google playdownload on app store


“A?” Harry ngẩng đầu, cậu và Blaise đang đi ở Hẻm Xéo, cậu rất bất ngờ vì có thể tới nhà Blaise chơi. Khi còn bé Harry hâm mộ nhất bạn bè đến chơi nhà nhau, đáng tiếc cậu không có một người bạn nào, nên cho tới giờ cậu vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm cảm giác tới nhà bạn.


Ở Hufflepuff hai năm Harry hiểu rất nhiều chuyện, nhất là những quy tắc ngầm trong giới phù thủy, các lửng nhỏ luôn có những tin tức bát quái, vì thế Harry hiểu được cái gì là máu trong, cái gì là quý tộc. Cũng bởi vậy, Harry mơ hồ vì hành động mời Harry tới biệt thự của Blaise, Harry cảm thấy Blaise đối xử với mình khang khác, mà với cậu Blaise cũng không chỉ là bạn.


“Cậu phải cẩn thận.” Trên mặt Blaise hiếm khi không nở nụ cười, “Sirius vượt ngục, chỉ sợ mục tiêu của hắn là cậu.” Slytherin cũng không trốn tránh, nên Blaise chưa từng nghĩ sẽ giấu Harry.


“Ai là Sirius?” Harry biết thân phận của mình, nhưng hiện tại cậu vẫn còn là một học sinh, tuy thành tích không tồi nhưng tuyệt đối không đủ để chống lại phù thủy hắc ám và Tử thần Thực tử.
“Sirius là người thừa kế Black,” Blaise dẫn Harry đi vào một tiệm kem, “Cậu biết gia tộc Black không?”


Harry ngồi xuống, lắc đầu.
“Cũng khó trách,” Blaise thở dài, “Mười mấy năm trước gia tộc Black là một trong những thế gia quý tộc có lịch sử lâu đời nhất giới phù thủy, năm đó Sirius là người thừa kế Black, nhưng sau khi nhập học hắn lại vào Gryffindor…”


“Gryffindor?” Harry rất kinh ngạc, càng hiểu về giới phù thủy Harry càng hiểu được sự khác biệt giữa mỗi nhà, trong một gia tộc thì trên cơ bản sẽ lựa chọn cùng một nhà, Harry hiểu được cái giá khi làm khác người, nhìn thời đại học sinh của cậu thì biết.


“Đúng vậy, khi đó người kia đang ở thế mạnh, gia tộc Black là người trung thành sớm nhất, lựa chọn của Sirius lúc ấy đã đả kích toàn bộ gia tộc.” Blaise tiếp tục kể lại, tương lai Harry sẽ ở bên cạnh cậu, cậu phải để Harry hiểu được một số thứ có ý nghĩa gì với các quý tộc, Blaise nghĩ rất rõ ràng, cậu muốn một bạn đời cả kiếp này.


“Hắn rất có can đảm.” Harry đơn thuần hâm mộ can đảm của Sirius, khác với sự không chấp nhận ban đầu, Sirius lại hoàn toàn được chấp nhận trong hoàn cảnh phản loạn.


“Đúng vậy,” Blaise châm chọc, “Có can đảm đến mức gia chủ Black phải dâng con trai nhỏ nhà mình mới có thể giữ được địa vị, trước khi trưởng thành con trai của ông ta không có quyền được lựa chọn.” Đương nhiên quý tộc có trách nhiệm của gia tộc nhưng cũng không có nghĩa họ không có quyền được lựa chọn, trước khi họ trưởng thành đều có thể lựa chọn, điều này đã được công nhận.


Harry im lặng, trải qua chuyện của Su, Harry vô cùng hiểu hành động của một người sẽ dẫn đến ảnh hưởng tới người khác thế nào.
“Buồn cười nhất là sau khi tốt nghiệp Sirius tham gia Hội Phượng Hoàng phản kháng ách thống trị của người kia, rồi gia chủ Black bị hắn giết.”


“Vậy… đó không phải là… hắn… cha hắn sao?!” Harry lắp bắp, tin tức này quá chấn động, Harry có thể hiểu vì lập trường khác biệt mà lựa chọn khác với các thành viên trong gia đình, trong TV cũng có, nhưng giết cha mình, dù là ở giới phù thủy hay là giới Muggle thì không thể nào khiến người ta thông cảm được.


“Đúng vậy, Hội Phượng Hoàng còn tuyên dương “quân pháp bất vị thân” thật lâu, mà Sirius cũng không phủ nhận.” Thật ra Blaise cũng nghi ngờ chuyện này, dù sao tất cả mọi người đều được tiếp thu giáo dục quý tộc, bạn nói Sirius phản loạn ra khỏi nhà thì có thể hiểu, nhưng tự tay giết cha mình lại kỳ lạ, gia tộc là trên hết, có một số thứ không phải chỉ là bạn có ủng hộ hay không.


“Hắn trả giá rất lớn.” Cuối cùng Harry cũng chỉ nói vậy, trong TV nói người như vậy đều sẽ rất đau đớn.
“Nhưng, người như vậy lại bị chứng minh là bầy tôi của người kia, vì hắn phản bội một đôi vợ chồng.” Nói đến đây, Blaise im lặng nhìn Harry, “Hắn bán đứng cha mẹ cậu.”


Harry chỉ cảm thấy ly kem trong tay làm lòng cậu lạnh băng, “Sao hắn lại bán đứng cha mẹ mình!” cậu thốt lên.


“Khi đó người kia đuổi giết cha mẹ cậu, họ thông minh sử dụng Bùa Trung thành, cậu biết thần chú này chứ,” Blaise nhìn Harry, cậu gật đầu, “Sirius chính là người giữ bí mật của họ, nhưng hắn lại bán bí mật này cho người kia, chuyện sau đó thì cậu biết đấy.”


Trước mắt Harry mơ hồ xẹt qua một tia sáng xanh, dường như có thể nghe thấy một giọng nữ cười đắc ý, “Ưm” cậu ấn chặt lên vết sẹo của mình.
“Harry.” Blaise vỗ cánh tay cậu, “Cậu không sao chứ?”


Harry chớp mắt mấy cái, thấy gương mặt Blaise đang lo lắng, “Không sao,” cậu không muốn để Blaise cảm thấy cậu không bình thường, “Một người giết cha mình sao lại đi theo người kia chứ?” Cậu lung tung đặt câu hỏi muốn kéo đề tài, thật ra lại đúng ở trung tâm vấn đề.


“Nói rất đúng,” Blaise nhìn Harry, dường như xác nhận cậu thật sự không sao, “Nhưng Bộ Pháp thuật đã nói vậy.”
“Còn Hội Phượng Hoàng? Không có dị nghị gì?” Harry nhíu mày.


“Ừ, tất cả mọi người đều chỉ trích hắn bán đứng cha mẹ cậu.” Blaise bổ sung, “Dù sự thật năm đó ra sao, cậu phải cẩn thận, kể cả là ai cậu cũng sẽ trở thành mục tiêu lớn nhất.”


Harry chợt nở nụ cười, “Blaise, mình biết, cậu yên tâm đi, ở Hogwarts mình rất an toàn.” Harry sẽ không hỏi năm đó gia tộc Zabini có đi theo người kia hay không, vì sự quan tâm vào lúc này của Blaise là sự thật, từ gia đình Petunia Harry học được phải biết quý trọng hiện tại.


“Chúng mình sẽ bảo vệ cậu.” Blaise không nghĩ đã nói ra, đây không phải là xúc động nhất thời, giống như cậu và phu nhân Zabini phân tích, gia tộc Malfoy đã thành thế lực mạnh. Dù người kia trở về cũng rất khó chèn ép, càng sớm lộ ra lập trường Zabini thì họ càng đạt được nhiều lợi ích.


Bên này Harry được Blaise kể lại chuyện của Sirius, bên kia Arthur Weasley thần bí lộ ra càng có vẻ vẽ chân cho rắn, càng không nói tới lời của Arthur không triệt để như của Blaise. Nhất là khi “xuất thân Slytherin chính là căn nguyên của tội ác” trong lời nói của bác càng khiến Harry vô cùng không thoải mái, Slytherin thì sao, bên cạnh mình có rất nhiều bạn rắn nhỏ cả trai và gái, còn được phu nhân Zabini tiếp đón vào nghỉ hè nữa.


Nhưng Harry không lộ ra nhiều, ngài Weasley chỉ là quan tâm thôi, mà cậu nhận sự quan tâm này.


Sirius vượt ngục không chỉ ảnh hưởng như vậy, ngoài Lucius và Snape đã sớm đoán được thì Dumbledore lại hơi bị bất ngờ, cả con chuột nhà Weasley đã cắn đứt một ngón chân vì oán hận, Sirius năm đó đã bức gã tới đường cùng, hiện tại gã chắc chắn phải để hắn trả giá.


Cùng lúc đó, ở một nơi tập trung người sói nước Anh, một phù thủy hiền hòa kết thúc một ngày làm việc trở về nhà, nơi đó có một bức thư từ Hogwarts đang chờ anh, nơi ấm áp nhất trong trí nhớ ngày xưa gửi anh một lời mời – đó là lời mời cho giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.


Nhưng phù thủy chỉ nhìn nhìn, rồi bất đắc dĩ sờ sờ chân trái của mình, từ khi anh rời khỏi St Mungo năm đó, chân trái anh không còn khỏe khoắn như trước, vô số pháp thuật hắc ám khiến chân trái bị tàn tật.


“Cảm ơn lời mời của ngài, nhưng giờ tôi sống rất tốt.” Cuối cùng anh đơn giản viết vài chữ lên tấm da dê, anh là một người sói, hiện tại anh sống như một người sói, như thế không có gì không tốt, cuối cùng anh ký tên – học trò cũ của ngài, Remus Lupin.






Truyện liên quan