Quyển 3 - Chương 152: Ravenclaw treo giải thưởng

“Sev,” Quay đầu trực tiếp thông qua lò sưởi Lucius tới văn phòng Snape, “Dumbledore đồng ý để Giám ngục giám sát chung quanh trường học?” Y không dùng làn điệu quý tộc.
“Đúng vậy,” Sắc mặt Snape đen sì, “Tuy chỉ có mấy tên, nhưng có bố trí.”


Lucius và Snape nhìn nhau, trong đôi mắt là tức giận và thất vọng không che dấu. Nói thế nào nhỉ, lý trí có thể hiểu được hành động của Dumbledore, nếu biết hướng đi tương lai thì hết sức cam đoan điều kiện không thay đổi là phương pháp tốt nhất, nhưng dù sao đó cũng là Giám ngục, mà đây là trường học, không phải không có ví dụ chứng minh tương lai có thể thay đổi, hơn nữa ai cũng không biết cơ hội thay đổi thế nào, trong khi đó mà Dumbledore vẫn mạo hiểm, nhất là mạo hiểm sự an toàn của học trò, Lucius và Snape không chấp nhận nổi.


“Dra gặp chúng nó,” Lucius bình tĩnh mở miệng, thấy bạn đời nhà mình căng trong chớp mắt, “Thần chú Hộ mệnh phát huy tác dụng đúng lúc.” Y vỗ vỗ cánh tay Snape, “Hai đứa rất an toàn.”
“Lão ong mật ch.ết tiệt, Sirius ch.ết tiệt!” Snape căng mặt, nếu không phải Sirius vượt ngục, Dumbledore cũng không phải làm vậy.


“Sev, tôi đã nghĩ, không thể để Peter sống sót, chúng ta không phải chỉ có một cơ hội là gã.” Lucius sờ sờ mái tóc dài bạch kim của mình, “Đừng quên, cô Prince kia còn đang bị chúng ta khống chế.”


“Hừ,” Snape chán ghét bĩu môi, đối với cô ả tham dự toàn bộ hành trình giết nhà Potter, đối với cô ả luôn mong ngóng chồng mình, Snape không có cảm tình nào, dù cô ả mang họ “Prince” đi nữa, “Những người không chịu nổi cô đơn sẽ rất vui, khi mà họ lại có cơ hội nhìn thấy Tử thần Thực tử “đáng tin” nhất năm đó.”


“Sev, yên tâm, cuối cùng chúng ta sẽ thắng lợi.” Rồi, Lucius kết thúc bằng một nụ hôn.
Tạm thời không đề cập Lucius trở lại biệt thự Malfoy sắp xếp Mina Prince, sau khi kết thúc lễ Phân loại Draco và Aquila trực tiếp tới văn phòng Snape.


available on google playdownload on app store


“Ta nghĩ ta không cần lặp lại, sinh vật nguy hiểm này sẽ ở xung quanh Hogwarts vì thế quản lý tốt tay chân của hai đứa, nếu để ta tóm được một chút cái đuôi hai đứa để lộ thôi…” Snape trực tiếp lên tiếng uy hϊế͙p͙, giọng nói nhẹ nhàng cộng thêm ánh lửa bập bùng trong lò sưởi làm nổi bật lên một sự khủng bố.


“Papa,” Draco trực tiếp kéo vạt áo choàng Snape, “Chúng con sẽ chú ý.” Cậu liếc Aquila một cái, Draco có thể hiểu papa lo lắng cho họ nên mới có thể như vậy.
“Con sẽ chăm sóc cho Dra.” Aquila lặng lẽ nhếch môi, nhìn Draco một cái, mới nói với Snape.


Snape không hiểu sao cảm thấy dáng vẻ của Aquila khá quen thuộc, như là chợt trở lại lúc anh đến trường, nhưng vì chuyện trước mắt quá quan trọng khiến anh xem nhẹ tia sáng chợt lóe đó.


“Anh,” Vào buổi tối, theo thường lệ Draco nằm ở cạnh Aquila nói câu được câu chăng, “Anh nói chúng ta phải làm sao để tóm con chuột nhà Weasley kia?”
“Dra,” Aquila vừa giúp Draco chỉnh chăn vừa lo lắng lên tiếng, “Papa nói tình thế rất ác liệt.”


“Không sao nha, papa chỉ nói ở xung quanh trường, nhưng chúng ta không rời khỏi trường học mà.” Draco không để ý lắm phất tay, “Mà còn có anh trai nữa, anh sẽ bảo vệ em đúng không?” Nói xong, đôi mắt lam xám của cậu trong suốt nhìn Aqula.


Nhìn ánh mắt tin tưởng của Draco, lập tức Aquila không nói nên lời, “Đương nhiên, anh đã nói.” Cuối cùng cậu chỉ nói vậy, “Nhưng đừng để lộ mình, để người khác đi làm.” Aquila nhắc nhở.


Nếu Snape ở trong này, nghe được lời Aquila nói thì chắc chắn anh có thể nhận ra vì sao khi đó anh cảm thấy quen thuộc, thái độ Aquila giống như thái độ anh quyết định bảo vệ Lucius lúc ấy, người nhà Prince đều cố chấp, họ không dễ dàng đồng ý bảo vệ, nhưng một khi đồng ý thì trọn đời trọn kiếp.


Vì Lupin không nhậm chức, cuối cùng Dumbledore mời một phù thủy 30 tuổi đến làm giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, tuy vị giáo sư này không hài hước như Lupin nhưng cũng có nề nếp, rất coi trọng mỗi một bài dạy.


Mà Draco cũng ngoan ngoãn thu lại móng vuốt, ít nhất là ở bên ngoài. Snape nhìn Draco giả vờ ngoan trước mặt anh, cũng lười so đo động tác nhỏ trong âm thầm của thằng bé, dù sao Slytherin cũng không thể nào ngoan ngoãn như vậy, chỉ cần có thể bảo vệ an toàn của mình là được rồi.


Ngoài nhiệm vụ dạy học bình thường, vì Mina bắt đầu tiếp xúc với một số Tử thần Thực tử trung thành, lượng công việc của Snape đột nhiên gia tăng rất nhiều. Không chỉ là điều chế tất cả những độc dược có thể cần dùng, Snape phải cân nhắc bỏ ký ức vào đầu Mina, vì phòng bị Tử thần Thực tử nghi ngờ và có thể xuất hiện một cái Trường Sinh Linh Giá của Chúa tể Hắc ám sống lại, Lucius và Snape phải chuẩn bị sẵn sàng.


Cuộc sống bận rộn cũng làm Snape xem nhẹ kẽ hở trong phòng ngự Hogwarts của Dumbledore, vì thế chờ một con lửng nhỏ năm thứ ba bị sợ hãi một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể với vài chủ nhiệm ở phòng hiệu trưởng về việc bị Sirius Black dọa sợ, Snape mới chợt nhận ra Hogwarts đã không hề an toàn, hoặc là nói, có Dumbledore Hogwarts đã không còn an toàn.


— Tôi là đường ranh giới Sirius vọt vào Hogwarts —


Gần đây Harry rất buồn bực, từ đêm đó một bạn học Hufflepuff thét chói tai làm tỉnh dậy vào nửa đêm Harry được “bảo vệ” vô cùng vô tận. Blaise thì không cần nói, vào mỗi lúc Harry không đi học thì Blaise gần như ở cạnh cậu, chỉ còn mức không đưa cậu vào Slytherin mỗi buổi tối. Dù Blaise không có ở đó thì cậu cũng nhờ các lửng nhỏ đi cùng, quả thật các Hufflepuff nhát gan, nhưng họ chân thành với bạn bè, chuyện đã đồng ý là phải làm được.


Cũng vì thế, trong một thời gian rất dài Harry căn bản không có thời gian cá nhân.
Thật ra Harry không sợ hãi, dù mỗi một người đều nói cho cậu biết Sirius phát điên, nhưng Harry vẫn không sợ hãi, cậu có một bí mật không nói cho cả Blaise – đêm đó cậu nhìn thấy Sirius.


Người đáng thương gầy trơ xương kia đứng ở bên ngoài một cái giường, vì tù mù nên Harry chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, rồi Harry cảm thấy vết sẹo trên trán mình truyền ra một cảm giác ấm áp, trong mơ hồ, dường như cậu cảm thấy trên người Sirius có một hơi thở quen thuộc.


Nhưng không đợi Harry nghĩ nhiều, lửng nhỏ thét chói tai dọa Sirius chạy đi. Harry biết cảm giác của mình không bình thường, cũng bởi vậy nên Harry chưa nói với Blaise, cũng không phải lo lắng đối phương sẽ nghi ngờ mình, chỉ là Harry cảm thấy mình đã trưởng thành, tương lai cũng sẽ trở thành một người thừa kế gia tộc, có một số việc cậu phải tự mình gánh vác.


Blaise không biết gì về tình huống của Harry, nhưng chuyện Sirius xông vào phòng ngủ Hufflepuff khiến Blaise chìm vào khủng hoảng, không chỉ vì Harry bị nguy hiểm mà lần đầu tiên người thừa kế Zabini ý thức được vẫn còn có Tử thần Thực tử ở bên ngoài, hơn nữa cách họ không xa.


Nhưng cậu có lợi thế, hơn nữa cậu cũng không định thay đổi, tuy Blaise đã nghĩ rõ ràng, nhưng khủng hoảng vẫn là khủng hoảng.


Cuối cùng Draco không nhịn được, “Blaise, không ai có thể làm mưa làm gió ở giới phù thủy,” Khi Draco nói lời này đã đứng ở cạnh Aquila, mái tóc bạch kim của cậu phản xạ ra luồng sáng chói mắt, “Gia tộc Malfoy cũng không phải kẻ dưới.” Giọng nói cậu bé bắt đầu thay đổi hơi khàn khàn, nhưng lại khiến Blaise yên lòng hơn. Aquila không nói gì, chỉ liếc Blaise một cái. Cũng chính từ lúc đó, Blaise thật sự ý thức được sự khác nhau giữa Malfoy và Zabini, thực lực đối phương khiến họ đã có thể không cần phải xem xét bất cứ thế lực nào có thể trồi lên, còn gia tộc Zabini thì không làm được.


Hiểu được chuyện này Blaise bỏ đi suy nghĩ nhờ thanh danh của Harry nâng cao gia tộc Zabini, cây cao bóng cả, ít nhất đời này thì gia tộc Zabini của họ không thể vượt qua Malfoy và Prince.


Từ đó quan hệ giữa Blaise và anh em Malfoy càng thêm chặt chẽ, không chỉ là vì tình bạn thời ấu thơ, còn là sự tổng hợp lợi ích gia tộc trong tương lai.


Draco rất hài lòng Blaise “thức thời”, gia tộc Zabini khác với Parkinson, cho tới giờ phu nhân Zabini đều mang thái độ hợp tác với Lucius, trước kia không phải không được, nhưng tương lai gia tộc Zabini chắc chắn phải đưa ra lựa chọn, hiện tại thái độ của Blaise đã quyết định rất nhiều.


Ngay khi Dumbledore vội vàng đề phòng và sắp xếp Harry biết “sự thật” năm đó, Snape và Lucius âm thầm thúc đẩy cuộc họp lớn nhất của Tử thần Thực tử trung thành sau khi Chúa tể Hắc ám ch.ết, từ Ravenclaw bắt đầu rải một tin tức, có một thực nghiệm cần một vật nuôi kinh nghiệm “phong phú”, nghe nói đã ra giá đến 10 Galleons.


Rất nhanh ngay Gryffindor cũng nhận được tin tức, vô số động vật nhỏ thử gửi vật nuôi của mình qua, cuối cùng chỉ có mấy con cú trên mười năm trúng tuyển, vì thế tin tức nâng cao thêm, vật nuôi sống trên 10 năm.


Đôi song sinh Weasley thiếu tiền sau khi hỏi thăm được tin tức này đã thừa dịp Ron không chú ý tóm lấy con chuột đã sống ở nhà họ mười mấy năm, họ giới thiệu cho tên đáng thương sống ch.ết không ít lần bị giam ở trong lồng là, “Chân trái của nó thiếu một ngón chân, đủ để chứng minh kinh nghiệm sinh tồn phong phú chứ? Hơn nữa con chuột này đã vào nhà chúng tôi mười mấy năm trước, tuyệt đối cực kỳ phong phú.”


Ravenclaw mỉm cười nhận con chuột kia, rồi đưa 10 Galleons cho đôi song sinh Weasley. Vì thế khi Dumbledore phát hiện Peter mất tích thì chỉ thấy Ron mờ mịt, tin tức giữa các học trò không thuộc phạm vi báo cáo của các bức ảnh, lần thứ hai phù thủy trắng cảm thấy vô lực, Peter mất, bố trí Giám ngục có còn tác dụng nữa?






Truyện liên quan