Quyển 3 - Chương 165: Chiếc Cốc Lửa không khống chế được
Bữa tiệc chào mừng kết thúc trong không khí kỳ lạ, Durmstrang lựa chọn dãy bàn Slytherin, Beauxbatons cũng lựa chọn Ravenclaw như vừa ở ngoài.
Vì Chúa tể Hắc ám đời trước và Abraxas đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên Dumbledore cũng không có tâm trạng kéo dài, chỉ đơn giản mời các vị hiệu trưởng sắp xếp các vị khách theo thương lượng ban đầu.
“Aquila,” Gần đây ở trong phòng ngủ Draco cũng không gọi “anh”, “Ông nội bảo chúng ta tới hầm.” Cậu gỡ một bức thư từ chân ưng vàng Malfoy.
Aquila im lặng gật đầu.
Thấy dáng vẻ này của anh ấy, Draco nghiến răng. “Hừ”, cậu hừ một tiếng, xoay người một mình đi về phía hầm, phía sau cậu, Aquila cười khổ, cậu không thể đánh cuộc vào lúc này, dù sao cũng không có cách nào không phải sao?!
“Luci, Sev, nghe nói nhà Malfoy lại có một đứa trẻ nữa?” Trong hầm sau khi nói chuyện xong với con trai Abraxas rất hài lòng, tuy mấy thế kỷ nay nhà Malfoy đều con một, nhưng hiện tại Lucius không chỉ có hai đứa Aquila và Draco, tương lai còn có ít nhất một đứa trẻ nữa. Nghĩ đến cảnh tượng một đàn cháu vây quanh mình, Abra cười càng vui vẻ.
Gellert ở bên cạnh đã sớm thả ra không ít “vật nhỏ”, năm đó khi làm trợ lý ông cũng biết quyền hạn của hiệu trưởng với Hogwarts, nhưng với bậc thầy luyện kim mà nói, chỉ khống chế phạm vi nhỏ không để lộ bí mật thì vẫn có thể làm được.
“Ông nội.” Draco và Aquila đi vào, thấy ông nội nhà mình không e dè thảo luận em trai hay em gái của họ thì xác định bây giờ đang an toàn, nên họ trực tiếp xưng hô.
“Qui, Dra, đã lâu không gặp.” Abra chưa quên nhìn hai đứa cháu, “Thi đấu Tam pháp thuật lần này rất nguy hiểm, các con không nên đăng ký.” Hiện tại trong mọi người, chỉ có Abra không biết tâm tư của Aquila, Chúa tể Hắc ám đời trước không nói là vì ông cảm thấy đã nói qua với Lucius bọn họ; còn Lucius không nói là vì chuyện giữa Aquila và Draco chưa xác định, khi mọi chuyện còn chưa chắc chắn thì thần hồn nát thần tính là cực kỳ không sáng suốt.
“Sao người lại đi cùng ông nội Gellert tới đây ạ?” Draco trực tiếp kéo áo choàng Abra, Aquila không để ý tới cậu thì thôi, dù sao cậu cũng có người thương.
“Papa hai đứa mang thai, đúng lúc ông nội Gellert của hai đứa cũng tới nên ông đi theo,” Abra yêu thương sờ đầu Draco, khiến cậu bé liếc mắt không vui, “Trước mặt người ngoài nên chú ý xưng hô.”
“Con biết ạ,” Draco thở phì phì nói, “Con cũng đủ lớn rồi.” Nói xong cậu còn không quên trừng Aquila một cái, hừ, cậu đã trưởng thành, không cần đi theo ai đó nữa.
Động tác giữa Draco và Aquila không giấu diếm được Abra, nhưng chú không để ý chuyện của hai đứa, nhất là Qui và Dra, tám phần là Dra muốn gì nhưng Qui tạm thời chưa cho, nhưng không sao, sớm hay muộn Qui cũng sẽ cho, đứa bé kia chưa bao giờ biết từ chối Dra là gì.
Gellert cười sâu xa, Lucius và Snape liếc nhau một cái, rất nhiều chuyện còn không dễ nói.
“Cha, trong lúc này ngài và bác Gellert sẽ ở đâu?” Lucius chuyển đề tài, đồng thời ân cần đỡ Snape ngồi xuống.
“Cha và Gellert ở trên thuyền là được rồi, nếu thật sự không được thì chúng ta có mang theo Khóa Cảng, về biệt thự Malfoy vài ngày cũng không thành vấn đề.” Abra giải thích, rồi nhếch môi mỉm cười, “Chắc phù thủy trắng vĩ đại cũng lo lắng chúng ta ở trong Hogwarts.” Khi nói tới “phù thủy trắng” giọng chú châm chọc ít nhiều, mọi người ở đây đều biết danh xưng mà Dumbledore có được này hơn nửa “đều nhờ” Gellert Grindelwald.
“Abra…” Gellert rất là bất đắc dĩ, ông đã biết từ khi Abra cố ý theo ông tới nước Anh thì chuyến đi này không hề đơn giản. “Hôm nay đã khuya rồi, rất nhanh Chiếc Cốc Lửa sẽ chọn ra quán quân thôi.” Thấy tình thế không tốt, Lucius nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Cha tin hai đứa đều có suy đoán cơ bản, nên trong vài ngày sắp tới cha hy vọng hai đứa không đụng chạm gì.” Y gõ gậy rắn.
“Dạ, cha.” Aquila và Draco cúi đầu chuẩn bị đi, họ cũng không phải người lỗ mãng, hạn chế tuổi là có lý do, so sánh với phần thưởng mấy ngàn Galleons và vinh dự dành cho người thắng cuộc thì họ coi trọng tính mạng và kế thừa gia tộc hơn.
Sau khi Draco và Aquila rời đi, Lucius tự giác dắt Snape rời khỏi, còn lại là chuyện giữa cha mình và Chúa tể Hắc ám cùng phù thủy trắng, ai cũng không dễ chọc vào.
“Hừ, chạy rất mau!” Abra cũng không phải quá oán giận, nhưng ánh mắt Dumbledore nhìn Gellert hôm nay khiến chú cực kỳ không vui, tuy năm đó Gellert cũng coi như đã nói rõ “trước mặt chú” nhưng bây giờ vẫn là lần đầu tiên chú tận mắt thấy quan hệ giữa Dumbledore và Gellert. Ngay từ đầu chú biết mình không tham gia vào quá khứ của Gellert nhưng Abra vẫn để ý.
“Abra… Em biết, ta và cụ ta không còn gì nữa.” Nhiều năm như vậy Gellert hiểu được, đây là biểu hiện Abra coi trọng mình, nhưng ông không biết nên nói gì ngoài cái này.
“Đương nhiên là tôi biết, nếu không cũng không đơn giản như vậy.” Abra cười rực rỡ, cảm xúc trên mặt lan tràn, Gellert lập tức nhớ tới vừa nãy ở ngoài lâu đài, Abra đứng cạnh Lucius, như là tinh tinh dưới ánh trăng.
Thừa dịp Gellert hoảng hốt, Abra tới gần ông, giọng điệu đặc biệt của Malfoy theo lời chú mang theo sắc thái dụ dỗ, “Chúa tể của tôi, nói cho tôi biết, vì sao anh không cần độc dược Sev đưa?”
Có lẽ vì quán tính thả lỏng trước mặt Abra, có lẽ là vẻ mặt Abra quá mức quyến rũ khi nói xong “chúa tể của tôi”, Gellert như cậu nhóc 17 18 tuổi, trái tim đập bang bang, bản năng nói ra đáp án mà ông vốn không định nói ra, “Luci sẽ kế thừa tất cả của ta, là Grindelwald hay cả Malfoy, cũng không cần một người thừa kế của hai dòng họ này.”
Abra giật mình, đương nhiên chú hiểu lời Chúa tể Hắc ám đời trước nói là sự thật, năm đó khi Snape tặng Dược sinh con không phải Abra không mâu thuẫn, dựa vào thực lực của Snape và Chúa tể Hắc ám đời trước, và sự giúp đỡ to lớn từ phía Thánh Đồ, họ muốn có một đứa con không phải là việc khó, nhưng Abra vô cùng lo lắng về một đứa trẻ có chung dòng máu Grindelwald và Malfoy sẽ ảnh hưởng gì tới Lucius.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa khi Gellert rõ ràng biểu hiện ông không định dùng Dược sinh con thì Abra không buồn bực – chẳng lẽ Gellert chưa từng muốn có một người thừa kế chung huyết thống của hai người họ ư? Nhưng Abra vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để hỏi vấn đề này, dần dà cũng trở thành một cái đinh nhỏ trong lòng chú.
Hôm nay bị Dumbledore kích thích, Abra hỏi ra, thật sự vừa hỏi chú đã hối hận, dù đáp án là gì thì chú cũng không thể lựa chọn một đứa con thuộc về chú và Gellert, Malfoy coi trọng người nhà, chú sẽ không mạo hiểm.
Nhưng chú không nghĩ tới Gellert sẽ trả lời như vậy, chưa bao giờ như hôm nay Abra rõ ràng cảm nhận được điều mà Gellert muốn, cho tới giờ thì chỉ có mình mình mà thôi.
“You know, you are the king of mine.” Abra cúi đầu trung thành như một quý tộc xa xưa, thành kính đặt môi mình lên mu bàn tay Gellert.
Chúa tể Hắc ám đời trước sửng sốt, rồi cảm nhận xúc cảm đó truyền từ mu bàn tay vào trái tim, đúng vậy, Abra khác, Abra vĩnh viễn không phải Dumbledore vô tư, con rắn ích kỷ đến cực điểm này chỉ biết vĩnh viễn đi theo ông, ông là chúa tể, mà cậu ấy là vật báu của ông.
“Ta chấp nhận lòng trung thành của em, bạn đời của ta.” Nửa câu đầu, Gellert là chúa tể vĩnh viễn trong lòng Thánh Đồ, nửa câu sau thì ông đưa một nửa ngôi vị của mình cho người khác, đây là cực hạn mà một Chúa tể Hắc ám có thể làm được.
Ngoài Chúa tể Hắc ám đời trước và một nhà Malfoy thì tối hôm đó các quý tộc nước Anh gần như thức trắng đêm, vô số cú bay tới bay lui giữa Hogwarts và các quý tộc, Abraxas Malfoy năm đó đã qua đời giờ lại sống sót trở về, hơn nữa tên hiện tại của chú là “Abraxas Grindelwald”.
Không nói tới năm đó gia tộc Malfoy đã lừa dối bằng cách nào, chỉ dựa vào dòng họ của Abra hiện tại thì không có ai ở nước Anh dám đụng vào chú. Dù tất cả mọi người đều biết chú chính là gia chủ Malfoy đời trước thì sao? Các quý tộc không phải Dumbledore, họ hiểu được thực lực của Thánh Đồ mấy năm nay ở Đức, nói cách khác, Chúa tể Hắc ám đời trước không phải chỉ có cái danh, có Gellert làm hậu thuẫn thì không ai mắt mù tới nỗi đi chọc thủng chuyện này cả.
Nhưng địa vị gia tộc Malfoy lại tăng thêm một bậc, mỗi người đều hiểu được, tuy có vẻ Abra trở thành một Grindelwald, Thánh Đồ vẫn là Thánh Đồ, Malfoy vẫn là Malfoy, nhưng một khi Malfoy đi vào đường cùng thì Thánh Đồ sẽ khoanh tay đứng nhìn chứ?
Dựa vào gốc cây to này, gia tộc Malfoy lại có thêm một lợi thế ở nước Anh, không thua nghĩa là thắng, trong nhất thời, các quý tộc nhỏ biết một ít tin tức về người kia đều do dự, đi theo một Chúa tể Hắc ám đã thất thế thật sự có thể đấu lại Malfoy không chỉ có Thánh Đồ làm hậu thuẫn mà năng lực cũng mạnh mẽ?
Dù mọi người phân vân thế nào thì một số động tác nhỏ âm thầm trong giới phù thủy nước Anh đã giảm đi nhiều.
Thừa dịp này, Lucius và Snape nhìn kỹ từng cử chỉ của Moody – một khi gã có hành động lén báo cáo thì họ sẽ khống chế gã trước. Giống với họ, Dumbledore cũng nhìn kỹ Moody, nhưng cụ vẫn tìm Ron nói chuyện một lần, hy vọng Ron có thể cải thiện mối quan hẹ với Harry vân vân, vì thế Ron xoay quanh Chiếc Cốc Lửa vài ngày, rồi đăng ký cho Harry.
Vài ngày đi qua, rốt cuộc đến lúc công bố đáp án, Aquila và Draco đều ngoan ngoãn ngồi ở chỗ mình, cho tới khi, giọng nói Dumbledore ngạc nhiên không thể che dấu nổi vang lên, “Quán quân Hogwarts là… Draco Malfoy và Harry Potter!”