Chương 32: Hiệu ứng Harry
“Nga, Carlisle. Chúng ta hôm nay đi đánh bóng chày! Quá tuyệt vời.” Harry từ trên lầu chạy xuống, cậu mới vừa thay quần áo, lập tức leo lên lưng Carlisle.
“Con đi đón Bella trước.” Edward cười cười, mở ra chiếc Volvo tuyệt trần của anh mà đi.
“Đi thôi, chúng ta đi trước.” Carlisle hôn nhẹ hai má Harry, tự nhiên thay Harry sửa lại cổ áo, “Harry, không cần mang đũa phép của em.”
“Đã biết. Em sẽ cẩn thận bảo quản nó.” Harry cười cười, “Đi nào, Carlisle, chúng ta đi trước.”
“Emmett, mở xe con đi. Cha cùng Harry đi trước.” Carlisle một bên nói với Emmett, một bên chạy ra ngoài theo Harry.
“Bella. Nga, anh nghĩ Charlie thật sự không thể nào thích anh.” Edward cố ý làm biểu tình chua xót, có chút ảo não nhìn Bella.
“Ân. Em nghĩ Charlie chỉ là, anh biết mà, không thích em bị người khác cướp đi.” Bella cũng thực bất đắc dĩ, vừa rồi lúc đi ra Charlie thế nhưng hỏi cô có mang nước ớt (QT rõ ràng ghi như vầy) đi hay không.
“Đi thôi, anh nghĩ em nhất định sẽ thích.” Edward thay Bella mở cửa xe.
“Vì sao lại muốn chọn dạng thời tiết này để đánh bóng chày?” Bella có chút nghi hoặc.
“Hừm. Tới rồi em sẽ biết. Tin anh, Bella, đây tuyệt đối là vô cùng tuyệt.” Edward có vẻ có chút hưng phấn.
Lúc xe của Edward chạy đến bãi đất trống gần đó, nhà Cullen đều đã tới rồi, Emmett với Rosalie đang giành giựt một cây gậy đánh bóng. Harry đứng cạnh Carlisle, thỉnh thoảng đánh lén y một chút, bất quá lần nào cũng không thành công.
“Nga, cây gậy Jasper đang xoay đúng là cây gậy đánh bóng.” Bella cười từ nội tâm.
“Hắc. Bella đến đây.” Esme vui vẻ cười, cô đang cùng Alice nói gì đó, thấy Bella qua, liền chủ động cùng cô chào hỏi.
“Hắc, Bella.” Harry giơ tay lên cao vẫy vẫy, thân thể loạng choạng. Tựa như một cây lúa trong mưa gió.
Bella cảm thấy suy nghĩ của mình có chút kỳ quái, “Chào, Harry, chào, Esme.” Cô đến chỗ Esme.
“Bella, một hồi thấy gì nói ra là được, con biết, Emmett nhất định sẽ phạm quy!” Esme cười nhìn Bella, tựa như Bella cũng là con gái của cô.
“Bella, Bella. Mình rất tuyệt đó, một lát phải cổ vũ mình nha!” Harry tiêu sái rời khỏi cạnh Carlisle, chạy đến chỗ Bella, kích động khoe.
“Cũng không biết ai hai năm trước lần nào cũng không được.” Emmett ở sau Esme, nghe được lời Harry, tự nhiên tiếp lời.
“Nga, Emmett, nói không đúng, cẩn thận tui đấm cậu! Hừ hừ.” Harry làm một động tác múa đũa phép, Emmett lập tức không dám lên tiếng, chạy tới bên kia.
Harry vừa lòng cười cười. Phải biết rằng, ma pháp của mình đối với công kích của vampire mà nói đều đáng sợ như nhau, chỉ là ngoại trừ Carlisle. Bởi vì sức mạnh huyết mạch, Harry không có biện pháp niệm thần chú hoàn chỉnh. Đương nhiên, tốc độ của vampire là đáng sợ. Nhưng, đối với Harry cũng là vampire mà nói sẽ không tính là gì. Nhưng mà đổi thành một phù thủy bình thường, chỉ sợ thần chú còn chưa niệm xong, người cũng đã bị cắn.
Đúng lúc này, Alice đột nhiên nói, “Bắt đầu rồi.”
“Nga, mình thích tất cả động tác của Alice.” Mắt Harry sáng lên, sùng bái nhìn Alice, cậu đã thử rất nhiều biện pháp để có thể làm cool như Alice vậy.
Tốc độ Edward thực nhanh, động tác của Emmett cũng nhanh như vậy. Nga, Carlisle, vì sao anh lại khí phách như vậy. Harry sáng mắt nhìn các động tác cực kì giống nhau kia.
“Harry, đến cậu đó.Cậu lại hoa si nữa sao!” Edward hung hăng trừng Harry. Nga, chỉ cần một trận bóng chày, Harry nhất định sẽ như vậy.
Bella thấy Harry như thế che dấu không được ý cười của mình, “Harry, rất đáng yêu. Có phải hay không.” Cô nói với Edward.
“Hừ, ” Harry trừng Edward, nhanh chóng cầm bóng tới vị trí, “Nha nha, nhìn tui đi!”
“Stop!” Alice đột nhiên hô to.
Harry lập tức bỏ bóng xuống, chạy tới cạnh Alice, “Làm sao vậy?” Những người còn lại cũng như vậy.
“Có ba vampire đang đi lại săn bắt. Động tĩnh của chúng ta kinh động bọn họ.” Alice còn chưa nói xong, Edward đã mang Bella rời đi.
“Không còn kịp rồi. Để Bella ở lại cạnh con. Harry, thi triển thần chú cách ly cho Bella.” Carlisle đi đến phía trước, cùng đợi ba vị vampire đi lại săn bắt đến.
Edward để Bella thả tóc xuống, Harry cố gắng làm năm cái thần chú cách ly không đũa phép cho Bella.
Rosalie bất mãn trừng Harry, “Harry, lại đây.” Nhìn thấy sắc mặt Harry có chút chán chường, Rosalie không tức giận nói với Harry, cô tự nhiên bảo vệ Harry ở phía sau.
“Nga, Rosalie. Tớ chính là một vampire cường đại.” Harry nói, cậu cũng không hy vọng bị người khác xem thường.
“Nhưng cậu hôm nay không mang đũa phép.” Rosalie bất mãn trừng Harry, vốn Bella làm cô chưa hết tức, Harry lại nói chuyện không biết phân biệt như thế.
Harry ủy khuất nhìn Carlisle, nhưng Carlisle lại nghiêm túc nhìn về trước, không có quay đầu lại chú ý mình. Harry nói thầm oán giận vài câu. Sau đó đứng chung với nhóm Cullen cùng đợi.
Không bao lâu, ba vampire kia đã tới rồi, bọn họ đều chân trần, đầu lĩnh lõa lồ cơ ngực thế nhưng bộ ngực lại giống con gái kia liếc nhìn một cái. Harry có chút giật mình nhìn chằm chằm Laurent màu da đen.
“Tôi là Laurent, đây là Victoria và James.” Laurent giới thiệu.
Harry vừa nghe thấy tên James liền nhìn về phía nam nhân da trắng tóc vàng kia, nam nhân này nào có đẹp trai như ba ba James, vậy mà cũng dám kêu James. Hừ, Harry oán thầm vài câu, trừng James vài lần, quay đầu lại, không thèm nhìn họ nữa.
Carlisle ra mặt cho mọi người trao đổi với ba vampire.
“Hành vi săn bắt của mấy người ảnh hưởng đến chúng tôi, tôi hy vọng các ngươi có thể không săn bắn ở nơi gần đây.” Carlisle mỉm cười nhìn ba vampire đối diện.
“A, thật xin lỗi, chúng tôi không biết mấy người ở đây.” Laurent nói không biết là thật hay là giả.
“Đương nhiên. Chúng tôi ở đây có quyền tạm trú vĩnh viễn.”
“Chúng tôi dẫn con người tới phía đông.Họ sẽ không phiền mấy người.” Victoria tự tin làm cho Harry chán ghét.
Harry cau mày, cậu không thích ba vampire này.
“Để ý chúng tôi gia nhập không?” Bọn Laurent có chút hứng thú với bóng chày.
“Vừa lúc có người phải rời khỏi. Các ngươi có thể nhận vị trí của họ.” Carlisle bất động thanh sắc bảo Edward mang Bella rời đi.
Harry mất hứng bĩu môi, cậu mới không chơi với bọn vampire này. Họ cắn chết ông chủ của nhà hàng nhỏ. Harry không vui trừng ba vampire kia.
“Carlisle!” Harry phẫn nộ đến cạnh Carlisle, sau đó ủy khuất nhìn y.
“Harry. Không được tùy hứng.” Carlisle nhìn Harry, dùng ánh mắt nói cho cậu, em phải nghe lời, trở về muốn làm gì đều được.
Harry có chút tức giận. Carlisle thế nhưng vì ba người ngoài hung dữ với cậu. Tuy rằng Carlisle chỉ là nghiêm khắc một chút, nhưng mà ở Harry trong lòng lập tức bạo phát, nghĩ về việc Carlisle làm bạn với vampire giết ông chủ nhà hàng nhỏ, tinh thần trọng nghĩa của cậu làm cậu chán ghét trường hợp như vậy. Harry xoay người bỏ chạy, chạy về phía nhà.
Carlisle nhìn thân ảnh Harry chạy trốn, y cau mày không đuổi theo.
“Chúng ta tiếp tục đi.” Lúc Carlisle trở lại, sắc mặt đã bình tĩnh như lúc thường.
“Sao, người nhà anh không thích chúng tôi?” Laurent ra vẻ có chút thất vọng.
“Không, chỉ là tính cách có chút trẻ con.” Carlisle cười cười, lại bắt đầu vòng đấu mới.
Esme bất đắc dĩ nhìn hướng Harry rời đi, bọn họ sau đó đương nhiên không thể rời khỏi nơi này, mấy vampire này có chút nguy hiểm.
oOo
“Harry.” Carlisle đẩy cửa, chỉ nhìn thấy trên giường có một chỗ nổi lên.
Harry cuộn thân thể của mình nằm trên giường, chăn ở trên người, núi nhỏ trên giường ngoại trừ cái cổ lòi ra thì gì cũng không thấy.
“Harry.” Carlisle đi qua, thấp giọng gọi Harry.
Harry tránh ở dưới chăn cau mày, không để ý đến Carlisle. Carlisle là đồ khốn, tinh thần trọng nghĩa của Harry không thể cho phép cậu tha thứ Carlisle.
Carlisle không nói gì, y lấy quần áo ra từ tủ, đi đến phòng tắm, không bao lâu, trong phòng tắm vang lên tiếng bọt nước rơi xuống đất.
Harry thật sâu hít vào một hơi, sau đó nghẹn ủy khuất trong lòng, siết chặt chăn trong tay, cậu khổ sở, cậu không thích Carlisle như vậy, thậm chí chán ghét.Nhưng cậu càng không chịu nỗi Carlisle không để ý đến cậu.
Carlisle tắm xong, tóc còn dính nước, “Harry, đứng lên. Chúng ta nói chuyện.” Thanh âm y có chút trầm thấp, Harry giấu trong chăn nhẹ run thân thể.
Harry chui đầu càng sâu, nếu cậu còn cần hô hấp, cậu đã nghẹn chết bản thân.
Carlisle xốc chăn Harry lên, “Đứng lên.” Y nắm lấy áo ngủ cậu đem cậu đứng dậy, làm cho cậu ngồi trên giường đối mặt mình.
Hai người mặt đối mặt ngồi ở trên giường, Harry cúi đầu, thủy chung không chịu nói.
“Harry. Vì sao lại nghịch như thế?” Carlisle cau mày, cùng Harry ở chung hai năm, Harry cơ hồ cũng không như vậy. Cho dù đôi khi tức giận, cũng sẽ không không nghe lời. Carlisle trong lòng ẩn ẩn biết đáp án, nhưng y muốn nghe Harry nói ra.
“Nói chuyện. Harry.” Carlisle nhìn chằm chằm Harry.
“Không.” Harry nhỏ giọng phản kháng, cậu biết bản thân hôm nay làm Carlisle khó xử, nhưng cậu tuyệt đối không muốn chơi với người đã giết ông chủ nhà hàng nhỏ.
“Vì sao lại nghịch như thế? Harry.” Carlisle lặp lại lần nữa.
Harry như trước cúi đầu, hai tay nhỏ bé dây dưa góc áo ngủ, “Em không thích bọn họ.” Thanh âm cúi đầu nho nhỏ, nức nở.
Carlisle khẳng định Harry giờ phút này muốn khóc, nhưng mà rốt cuộc không thể phân bố dịch nước mắt ra, làm cho cậu giờ phút này chỉ có thể nức nở. Carlisle nhăn lông mi, “Harry. Anh biết. Nhưng mà, anh biết đây không phải lý do. Em không muốn nói cho anh biết?” Carlisle khuyên dụ dỗ.
“Carlisle. Anh, ” Harry ngẩng đầu nhìn Carlisle, ” Họ giết ông chủ nhà hàng nhỏ. Anh sao có thể làm bạn với họ.”
Carlisle nhìn ánh mắt mang theo hoảng sợ thậm chí là cừu hận của Harry, “Harry. Họ chỉ là đi ngang qua. Chúng ta không nên khơi mào tranh chấp.” Carlisle không biết nên giải thích như thế nào, đây là chuyện kẻ nào cũng có thể lý giải.
“Không. Anh không thể như vậy.” Harry lớn tiếng gào to.