Chương 44: Sâu Trong Rừng Cấm
"Lily, mang con trốn đi."
"Con trai của mẹ, có lẽ mẹ không thể ở bên con nữa rồi.
Hãy giữ vững niềm tin và luôn luôn mạnh mẽ nhé.
Mẹ yêu con."
"Đừng nhúc nhích Harry, xin đừng mà, mang tôi đi đi, giết tôi được rồi..."
"Con đàn bà ch.ết tiệt...!Avada Kedavra"
"Aaaaaaaa"
Lily giật mình bật dậy khỏi giường, tiếng thét thất thanh dường như vẫn còn văng vẳng quanh tai.
Cô hổn hển hít từng ngụm không khí, trời thu tháng 10 se lạnh nhưng người Lily đổ một thân mồ hôi ướt đẫm.
"Lily, em làm sao vậy?" James bị đánh thức ngồi dậy lo lắng hỏi.
"Em muốn gặp con..." Lily hất tung chăn muốn bước xuống giường nhưng bị James cản lại, cô dường như đã hét lên, "Em phải gặp Harry, ngay bây giờ"
"Lily, bình tĩnh đã nào.
Bây giờ là 2 giờ sáng, ký túc xá Gryffindor không mở cửa đâu." James ôm chặt cố trấn an vợ mình.
"James, em thực sự cần thấy con..." Lily nắm lấy áo James nức nở.
"Chúng ta sẽ đi tìm Harry ngay khi trời sáng.
Anh hứa, đừng khóc, đừng khóc" Anh đau lòng vu.ốt ve mái tóc cô.
Một lúc lâu sau, Lily mới có thể thoát khỏi cảm giác đau đớn đến tê dại vừa rồi.
"Em mơ thấy ác mộng."
"Đừng lo ác mộng đều ngược với thực tế.
Em đã mơ thấy gì thế?" James vỗ về nhẹ nhàng lên lưng Lily.
"Em...!cũng không nhớ nữa." Lily khó hiểu.
"Không nhớ lại càng tốt.
Đừng cố gắng nghĩ về nó làm gì, nghỉ ngơi thêm một chút nữa em sẽ được gặp Harry thôi." Anh đỡ cô nằm xuống để cô tựa vào lồng ng.ực mình.
"Anh nói đúng, là do em quá lo nghĩ thôi.
Không cần phải đánh thức thằng bé sớm vậy đâu, đừng làm con lo lắng." Cô mệt mỏi ôm lấy chồng.
"Được" James đồng ý nhưng trong lòng đã dự định trời vừa sáng sẽ lôi cổ thằng con đến cho vợ ngay lập tức.
Cuối cùng ý tưởng của James cũng không thể thực hiện vì bị Lily ngăn cản.
Sau bữa sáng cô tự mình đi tìm con trai.
"Mẹ, bạn con đang nhìn kìa." Harry xấu hổ giãy dụa né tránh những cái hôn của mẹ nó.
"Nhìn thì làm sao? Mẹ là mẹ của con chứ có phải ai khác đâu?" Lily nhéo nhéo đôi má phúng phính của nó.
"Con lớn rồi mà." Harry trừng mắt nhìn Ron và mấy đứa Gryffindor đang cười trộm.
"Mới mười ba tuổi đã học đòi làm người lớn." Lily ôm lấy nó thì thầm, "Dù cho con hai mươi ba hay là năm mươi ba thì vẫn là đứa con bé bỏng của mẹ.
Để mẹ ôm tý nào.
Mẹ yêu con lắm, Harry."
Mặt Harry đỏ hồng nhưng không giãy dụa nữa để mặc cho Lily ôm thật lâu.
"Được rồi" Lily buông nó ra, xo.a xo.a cái đầu bông xù giống hệt James của nó, "Mấy đứa định đi Hogsmeade phải không? Đi sớm về sớm nhé."
Lily vẫy tay nhìn Harry chạy tới chỗ đám bạn cùng quàng vai bá cổ đi thật xa mới thu lại nụ cười.
Tại sao? Cô đặt tay lên ng.ực tự hỏi, tại sao cho dù đã ôm con trong vòng tay nhưng cảm giác muốn gặp con vẫn không về vơi bớt?
Lily thở dài dự định quay về bệnh thất, khi đi qua hành lang cô chợt thấy hai bóng dáng một cao một thấp đang dạo bước trên bãi cỏ.
Là Severus và...!Harry, Lily ghé vào cửa sổ trông xuống dưới.
Nhìn hai người đi thẳng vào rừng cấm, Lily có hơi do dự nhưng trong đầu cứ có giọng nói không ngừng thôi thúc.
Cô mím môi rồi dứt khoát xo.ay người đổi hướng xuống lầu cũng đi về phía rừng cấm.
Snape và Harry bước đi qua những hàng cây sắp bắt đầu rụng lá.
Cuối thu chính là lúc động vật béo tốt nhất để chuẩn bị cho mùa đông giá lạnh.
Một con thỏ xám tròn vo lăn lộn đến cạnh chân Harry, cậu thích thú bế nó lên vu.ốt ve bộ lông mềm mịn.
"Trông có vẻ ngon đấy, mang nó đến nhà bếp đi." Snape liếc mắt nhìn cái bản mặt hưởng thụ của con thỏ.
Tay Harry khựng lại thừa dịp Snape không để ý thả con thỏ xuống vỗ vỗ cái mông núc ních của nó thì thào, "Đi đi"
Snape vờ như không nhìn thấy hành động lén lút của Harry cúi đầu thu hoạch thảo dược trên mặt đất.
Bỗng nhiên một bóng đen lóe lên, hắn nhanh tay chụp lấy thứ vừa phóng đến.
"Giáo sư Snape, thầy không sao chứ?" Harry vội chạy đến nhìn con rắn sặc sỡ đang giãy dụa trong tay Snape.
"Không, kì quái bây giờ không phải là mùa động d.ục của rắn." Snape nhíu mày quan sát con rắn vẫn còn đang kích động vặn xoắn không ngừng.
Hắn hóa đá nó rồi nhét vào túi vải, mà thôi nghĩ nhiều làm gì vừa lúc hắn đang cần nọc rắn làm thí nghiệm.
Lộc cộc...!tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, một con ngựa có bộ lông màu ngọc trai với bốn chân cường tráng tung vó chạy đến chỗ Harry.
Cậu mỉm cười vươn tay đón lấy con bạch kỳ mã nhiệt tình cọ đến.
"Xin chào, lâu quá không gặp."
Sinh vật xinh đẹp ấy cúi đầu dúi dúi vầng trán vào người cậu khoe khoang khối sừng nhỏ mới nhú.
"Bắt đầu mọc sừng rồi sao? Đẹp lắm." Harry sờ sờ cái sừng nhỏ tròn vo chứng tỏ con bạch kỳ mã này tuy hình dáng cao lớn nhưng vẫn còn là con non.
"Hí hí" Được khen ngợi nó kêu lên vài tiếng vui vẻ.
"Mới mọc có một chút như vậy thôi sao?" Snape nhíu mày ghé vào nhìn.
"Giáo sư Snape." Cậu bất đắc dĩ hô lên một tiếng, con bạch kỳ mã sắp dựng hết cả người lên rồi kìa.
"Bạch kỳ mã 4 tuổi mới bắt đầu mọc sừng mà."
"Hừ" Snape hừ lạnh quay đi, "Ta đi hái dược liệu.
Đừng chạy loạn."
"Vâng" Harry gật đầu rồi leo lên lưng con bạch kỳ mã cưỡi nó chạy xung quanh.
Ngồi trên mặt đất thỉnh thoảng Snape lại ngẩng đầu ngắm nhìn thiếu niên vui vẻ ngồi trên lưng bạch kỳ mã phía đằng xa.
Hắn những tưởng đang chiêm ngưỡng những sinh vật đẹp đẽ nhất thế gian.
Snape cúi đầu giấu đi đôi mắt ám trầm, nhưng những điều tốt đẹp lại thường không dành cho hắn.
...
Lily một mình mò mẫm giữa những bụi cây trong rừng cấm, cô mất dấu Snape và Harry ngay từ bìa rừng.
Càng đi vào sâu ánh sáng càng mờ tối, Lily có chút hối hận vì sự xúc động của mình, cô muốn trở về nhưng lại đi lạc càng xa.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, Lily cầm chắc đũa phép dò xét xung quanh mà không biết rằng trong bóng tối có hàng trăm con mắt kép đang nhìn chằm chằm cô một cách thèm thuồng.
Loạt xoạt...
Lily quay phắt lại hoảng sợ hét lên khi trông thấy đàn nhện khổng lồ to như con chó lớn đang tiến về phía mình.
"Arania Examail" Lily tung vài câu thần chú đuổi nhện nhưng không ăn thua, bọn chúng quá đông.
Cô chỉ có thể quay người bỏ chạy khỏi đó, đám nhện đuổi theo sát nút.
Lily vừa chạy vừa quay đầu nhìn lũ nhện không để ý dưới chân có một khúc rễ cây nhô lên.
Lily vấp chân ngã nhào xuống đất, đũa phép cũng văng ra xa.
Cô xo.ay người muốn đứng lên nhưng cơn đau bén nhọn dâng lên từ cổ chân đã ngăn cản cô làm điều đó.
Trong lúc Lily chật vật lê lết dưới đất lũ nhện đã tiến lại gần, những cái răng sắc nhọn của chúng va vào nhau cành cạnh nghe thực rợn người.
Một con trong số đó không đợi được nữa nhào lên.
Lily giơ tay chắn trước mặt nhắm chặt mắt.
"Expelliarmus"
Lily thở hổn hển hí mắt nhìn con nhện bị đánh văng ra xa rồi nhìn về hướng câu thần chú phát ra chợt ngẩn ngơ.
Nam sinh cưỡi con ngựa trắng cao lớn đứng ngược sáng, những tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên gương mặt kiên nghị của cậu, đôi mắt vàng kim tuyệt đẹp như phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đám nhện phẫn nộ tru lên khi bị phá đám, chúng đồng loạt nhảy lên hướng về phía Harry và Lily.
"Protego"
"Depulso"
"Incendio"
Harry không hề nao núng cho Lily một lá chắn bảo vệ rồi phóng thần chú hất văng tất cả đám nhện lên trời, cuối cùng phóng hỏa đốt bọn chúng cháy thành tro.
"Phu nhân Potter, cô không sao chứ?" Harry xuống ngựa tiến lại gần Lily ngồi xổm xuống hỏi han.
"Cô không...!Á" Lily vội trả lời mà quên mất cái chân của mình đang sưng to.
"Tôi xin phép", Harry nhẹ nhàng nâng bàn chân phải của Lily lên tháo giày ra, cẩn thận xo.a nắn.
"Chỉ là trật khớp thôi.
Cô không sao đâu." Lily có chút đỏ mặt nhìn chàng trai trẻ đang cầm nắm chân của mình.
"Sao cô lại vào rừng cấm?" Harry hỏi.
"Cô...!à...!ừm...!Cô muốn hái chút lá dạ cẩm làm thuốc dạ dày cho James." Lily liếc thấy bụi cây thấp thoáng phía xa vội tìm cớ.
"Ngài Potter bị đau dạ dày?" Harry ngẩng đầu lên.
"Ừ, cháu biết đấy làm thần sáng nhiều lúc không được ăn uống tử tế...A" Lily đang nói chợt cảm thấy cổ chân đau nhói.
"Được rồi, cháu sẽ băng nó lại.
Trở về bà Pomfrey sẽ chữa lành cổ chân cho cô." Harry mạnh tay nắn khớp cổ chân của Lily về đúng vị trí rồi lấy cuộn vải trong túi cẩn thận băng bó cố định cho cô.
Cậu đứng dậy lại gần con bạch kỳ mã thì thầm vài câu, nó lúc lắc đầu có chút bất mãn nhưng rồi cũng đồng ý.
"Bé ngoan" Harry xo.a xo.a cổ nó tán thưởng.
"Phu nhân Potter, cô có muốn ngồi lên lưng bạch kỳ mã không?"
"A? Được sao?" Lily giật mình hỏi.
"Được chứ." Harry dùng phép trôi nổi nâng Lily lên lưng ngựa.
Harry dắt bạch kỳ mã chậm rãi đi ra khỏi rừng cấm, trên đường về còn hội họp với Snape đang tìm cậu.
"Bà Potter? Bà vào đây làm gì?" Snape thật ngạc nhiên khi nhìn thấy Lily.
"Mình...!mình muốn hái ít thảo dược làm thuốc." Lily cúi đầu nói giọng càng ngày càng nhỏ.
"Là loại thảo dược quý giá nào trong kho thảo dược của Hogwarts không có để khiến bà phải đích thân đi hái hả?" Snape tức giận răn dạy.
"Mình..." Lily có chút muốn khóc, oa! Severus nghiêm khắc quá đi.
"Giáo sư Snape, chúng ta về trước.
Phu nhân Potter đang bị thương." Harry lên tiếng giải vây cho Lily.
Snape liếc nhìn cổ chân của Lily lườm cô một cái rồi nhanh chóng dẹp đường trở về.
Ra tới bìa rừng bọn họ lại gặp James và Sirius cũng đang lo lắng tìm Lily.
"Lily, sao em lại vào rừng cấm?" James nhác thấy bóng vợ liền vọt lên.
"Em muốn hái chút thảo dược nhưng lại đi lạc.
Là Harry đã cứu em." Cô nhỏ giọng giải thích.
"Em không sao là tốt rồi.
Cám ơn cháu nhé." James vỗ vai Harry.
"Phu nhân Potter đang bị thương, chúng ta cần đưa cô ấy đến bệnh thất ngay." Harry lắc đầu tỏ vẻ không có gì.
"Sao cơ?" James khẩn trương xem xét liền thấy cổ chân bị băng lại của cô, anh tiến lên ẵm cô xuống khỏi lưng bạch kỳ mã rồi bế cô nhanh chóng trở về lâu đài.
Snape cũng đi theo.
Khi Harry định bước tới thì bị Sirius ngăn cản.
"Cậu có thấy là cậu xen vào chuyện NHÀ NGƯỜI KHÁC hơi nhiều rồi không?" Y lạnh giọng nhắc nhở.
Harry ngỡ ngàng ngẩng đầu đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Sirius, môi cậu run run muốn nói gì đó nhưng rồi lại thở hắt ra lùi xuống một bước.
"Ngài nói đúng, ngài Black.
Là tôi quá phận rồi." Cậu nghe bản thân rặn ra mấy lời không cảm xúc.
"Cậu hiểu được thì tốt." Sirius buông một câu rồi đi thẳng bỏ lại Harry đứng ch.ết trân tại bìa rừng.
Harry nhìn bóng lưng tuyệt tình của Sirius đầu ngón tay cậu có chút run rẩy, cậu hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại rồi nhắm mắt cười cay đắng.
Cái giá để quay trở lại không phải mày không biết, bày cái biểu tình này cho ai xem?
Harry mở mắt, gương mặt khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày, khóe môi treo nụ cười mỉm như không có gì quay người rẽ theo hướng khác đi tới bờ hồ đen.
...
Sâu trong rừng cấm, một con nhện to bằng cả căn nhà tru lên từng tiếng phẫn nộ, trước mặt nó là mấy cái xác cháy đen.
Nó mò mẫn tìm tòi xung quanh hòng truy tìm dấu vết của hung thủ giết hại những đứa con của nó.
Cuối cùng nó dừng lại, hai cái răng nanh cong vòng như vu.ốt sắt hướng mặt đất dò dẫm móc lên một sợi tóc đỏ mắc lại trên cành cây khô..