Chương 75: Sợ
Vũ hội Giáng sinh chính là truyền thống tốt đẹp của cuộc thi Tam pháp thuật.
Là người nhảy dẫn đầu, mọi sự chú ý hiện giờ đều đổ dồn vào tin tức ai sẽ là bạn nhảy của 4 nhà vô địch.
Nhưng như thế không có nghĩa là các giáo sư lơ là tác phong của phần học trò còn lại.
Vũ hội Giáng sinh còn thể hiện mặt mũi của Hogwarts nên đám động vật nhỏ trong trường lại có thêm một lớp học nữa vào buổi chiều sau giờ học chính thức – lớp khiêu vũ.
Đương nhiên nó không bắt buộc đối với ai đã biết khiêu vũ rồi.
Vào một buổi chiều diễn ra lớp khiêu vũ, giáo sư McGonagall đau đầu nhìn màn trình diễn thảm hoạ của đám nhóc trước mặt.
Nhân số của lớp phần nhiều là Gryffindor và Hufflepuff mà đám con trai của hai nhà này có kiên nhẫn gì cho cam.
Ở phía sau là những thành phần đã biết khiêu vũ vào đây vui vẻ xem lũ bạn mình bị làm cho xấu mặt trong đó có Hermione.
Cô gái nhỏ này đi đâu cũng phải cầm theo một quyển sách, còn giống Ravenclaw hơn cả Ravenclaw đang ngồi cạnh cô.
"Ha ha ha trông cái dáng đứng chu mông của Ron kìa.
Cậu ta không dám nắm chặt tay bạn nhảy thì làm sao mà di chuyển được." Hermione cười phá lên.
"Đừng cười nữa nếu không Ron sẽ ngã chổng vó ra đấy." Harry cũng rất vất vả nín cười nhưng vẫn khuyên cô bé một câu.
Và thế là Ron ngã thật làm cả hai phì cười đến đau cả bụng.
"Anh biết không mọi người đang đánh cược xem ai là bạn nhảy của anh đấy, hoàng tử vĩ cầm." Hermione gạt đi nước mắt nghiêng người về phía Harry nói.
"Đừng gọi anh bằng cái danh xưng đó, anh cũng đang rầu chuyện này đây.
Hay là..." Cậu quay sang nhìn Hermione.
"Không, em cũng không muốn bị đám con gái xé xác đâu." Cô dứt khoát lắc đầu.
"Em không giống như sẽ sợ bọn họ." Harry bĩu môi.
"Em đúng là không sợ nhưng mà em biết người anh muốn mời làm bạn nhảy không phải là em." Cô nhún vai.
"Anh xin em có thể bớt thông minh đi một chút được không?" Harry thở dài nhìn trời.
"Không thể." Hermione hừ một tiếng.
Lúc bấy giờ, Harry và Ron đang xoa mông nhăn nhó đi tới.
"Khiêu vũ khó quá đi.
Ai mà muốn học cái này chứ." Ron chu miệng hậm hực nói.
"Khiêu vũ là một loại hình nghệ thuật nơi người ta thể hiện cảm xúc và ý nghĩ thông qua ngôn ngữ cơ thể." Hermione giải thích.
"Thôi được rồi, Hermione.
Chúng mình không muốn nghe đâu." Harry cắt ngang.
"Thật là, ai lại phát mình ra cái loại hình nghệ thuật làm khổ người ta vậy cơ chứ."
"Chỉ vì cậu không phối hợp được tay chân không có nghĩa là ai cũng vậy đâu." Hermione lườm nó.
"Nói như cậu rành lắm vậy." Harry chống chế.
Đôi mày Hermione nhướng cao khép lại quyển sách trên tay, "Harry, anh có vui lòng nhảy với em một điệu nhạc không?"
"Đương nhiên." Harry đứng dậy thân sĩ vươn tay.
Hermione đặt tay lên tay cậu khi đi ngang qua thằng nhóc Harry còn hất tóc ngẩng cao đầu.
Harry đưa cô bé ra giữa sàn nhảy trước ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ của đám nữ sinh xung quanh.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Harry đặt tay lên eo Hermione bắt đầu xoay tròn theo điệu waltz vừa phải.
"Các em, chúng ta đang chứng kiến những động tác chính xác nhất cho điệu nhảy này.
Nhìn trò Potter và Granger học hỏi đi nào." Giáo sư McGonagall rất biết cách tận dụng tình hình trước mắt để giảng dạy.
"Anh nợ em một lần Hermione." Harry mỉm cười nói, có lẽ sắp tới cậu sẽ bớt bị chặn đường bởi các nữ sinh một thời gian cho đến khi họ phát hiện ra cậu thực sự chưa có bạn nhảy.
"Hì hì không có gì." Cô bé cũng cười lắc đầu.
Hình ảnh thiếu niên thiếu nữ nhìn nhau cùng cười rạng rỡ uyển chuyển lướt đi quanh căn phòng trong điệu nhạc thật khiến người ta vui tai vui mắt.
"Thật đáng yêu." Lily và James đi ngang qua đồng thanh cảm thán.
Ở đằng sau bọn họ Snape nhìn cảnh này không nói gì mà tiếp tục đi thẳng nhưng nếu chú ý một chút thì bước chân của hắn nhanh hơn bình thường vài phần, áo chùng phần phật cuồng loạn tung bay dù chẳng có lấy một ngọn gió.
Điệu nhảy khiến đám con trai thở phào còn con gái thì ghen tị cuối cùng cũng kết thúc.
Harry nhanh chóng buông tay Hermione bước về phía sau cúi đầu chào.
Phía xa có vài nam sinh Durmstrang đứng chỉ trỏ xì xào bàn tán, ở giữa nổi bật lên một thân ảnh cao lớn trầm mặc nhìn về phía hai người đứng giữa sàn nhảy không biết đang nghĩ gì.
Nhờ có Hermione cuộc sống của Harry trở nên dễ thở hơn vì các cô gái nghĩ rằng cậu đã có bạn nhảy thì sẽ đổi mục tiêu sang những chàng trai khác.
Ừ thì...!gần như tất cả...
Harry đau đầu nhìn cô gái Gryffindor nhiệt tình trước mặt, Lavender Brown.
Ấn tượng của cậu với Lavender Brown không nhiều lắm, cậu chỉ nhớ đây là một cô gái hoạt bát điên cuồng theo đuổi Ron vào đời trước.
Có vẻ như bây giờ cậu chính là mục tiêu của cô nàng.
"Em thích anh, Harry Potter." Lavender Brown hét to lần thứ ba, đám đông xung quanh cũng phải cảm thán độ dũng cảm của cô gái này.
"Anh xin lỗi, trò Brown.
Anh không thể nhận tình cảm của em." Harry dứt khoát từ chối.
"Tại sao? Em thích anh như vậy..." Cô nhỏ hoang mang hỏi.
"Anh thích con trai." Trước sự dây dưa của cô, Harry chỉ đành ném ra quả bom hạng nặng khiến đám người há hốc mồm.
"Em cũng vậy.
Chúng ta có thật nhiều điểm chung, mình lấy nhau đi anh." Lavender Brown nhào đến muốn ôm chầm lấy Harry nài nỉ.
Cậu né ra thật xa, vẻ thong dong bình tĩnh trên mặt xém chút không giữ được.
"Harry, để em." Hermione và Ginny từ trong đám đông đang xem kịch vui bước lên giữ chặt lấy Lavender lôi đi.
Harry thở phào ra hiệu cám ơn các cô lắm lắm, cậu quay đầu lại muốn rời khỏi đây thì lại đụng trúng một bức tường thịt làm mũi cậu đau điếng.
"Xin lỗi, cậu có sao không?" thiếu niên cao lớn nhìn Harry ôm mũi lo lắng hỏi.
"Không sao.
Anh đứng phía sau tôi làm gì thế, Krum?"
"À...!ừm...!Cậu thích con trai?" Krum ngập ngừng hỏi làm những kẻ hóng hớt chưa kịp đi hít ngược một hơi.
"Đúng." Harry gật đầu thừa nhận.
"Hiện tại...!cậu không bạn nhảy?" Anh dùng thứ tiếng Anh sứt sẹo cố gắng diễn đạt ý của mình.
Harry chợt hiểu ra, cậu mỉm cười dùng tiếng Bulgaria giao tiếp với anh.
Ánh mắt Krum sáng lên nói chuyện cũng lưu loát hơn.
Việc này cũng trực tiếp triệt luôn khả năng nghe lén của mấy đứa nhiều chuyện xung quanh.
Dù thế lại không thể dập tắt được tinh thần hóng chuyện dâng cao hừng hực cùng trí tưởng tượng phong phú của chúng về nội dung mà hai người đang trao đổi.
Ngay cả đám người lớn cũng nhảy vào góp vui.
"Chúng ta có tiền lệ nào mà hai nhà vô địch nhảy với nhau không?" Bà Maxime quan tâm hỏi.
"Quý bà, tiền lệ đều do chúng ta tạo nên." Grinderson nhếch môi đáp, "Hai đứa nhỏ hợp nhau đấy chứ, Al nhỉ?"
"Chúng ta nên tôn trọng quyết định của bọn nhỏ.
Không nên gán ghép khi chưa biết rõ sự thật như vậy." Dumbledore vuốt râu.
"Nhìn rõ thế cơ mà.
Nghe nói cậu bạn nhỏ đó chưa có quốc tịch ở Anh đúng chứ.
Nếu hai đứa đã có ý với nhau, Durmstrang rất hoan nghênh du học sinh đấy." Grinderson xoa cằm nói.
Dumbledore lườm gã một cái, biết ngay tên này mở miệng là không có chuyện gì tốt.
Ông khẽ liếc mắt sang người đàn ông áo đen bên cạnh.
Severus dạo này trầm mặc hơn trước rất nhiều, cũng không la mắng ông khi ông đòi thuốc sâu răng nữa.
Thật là không quen mà, Dumbledore lo lắng nghĩ.
Snape đứng đó với gương mặt không biểu cảm, đôi mắt đen trống rỗng bình tĩnh quan sát tất cả dường như chuyện trước mặt không hề ảnh hưởng đến hắn nhưng bàn tay giấu trong áo chùng đã siết thật chặt móng tay đâm sâu vào da thịt đến bật máu.
Nhìn Harry cười rạng rỡ gật đầu sau đó cùng rời đi chung với Krum khiến cho vô số con tim của các thiếu nữ vỡ vụn.
Hôm sau chuyện tình lâm li bi đát của hai nhà vô địch Hogwarts và Durmstrang đã được lên trang nhất Nhật báo tiên tri, giọng văn ướt át làm cho ai đọc cũng phải đỏ mặt.
Cứ thế đến sát ngày diễn ra Vũ hội không một ai nghĩ rằng Harry Potter, hoàng tử vĩ cầm của Hogwarts đến giờ vẫn chưa có bạn nhảy.
Sắp tới Giáng sinh, khắp nơi bên ngoài tòa lâu đài được phủ một tấm màn tuyết trắng xóa, tuyết bay lả tả trong không trung theo gió thổi đi khắp muôn nơi.
Khung cảnh tuyệt đối đẹp đẽ trữ tình nếu không tính đến cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông.
Lily thở ra từng làn khói trắng nhét tay vào túi áo khoác dày cộm chạy chậm đến bờ hồ Đen.
Cô nhìn thấy cái tên Harry Potter trên bản đồ đạo tặc dừng lại tại đây đã gần một giờ không biết có chuyện gì xảy ra không.
"Harry" Lily gọi to.
Cô lo lắng nhìn thiếu niên đang ngẩn người đứng cạnh bờ hồ, bờ vai và mái tóc cậu dính đầy tuyết gương mặt tái nhợt còn hơn cả tờ giấy.
"Lily, sao cô lại ở đây?" Harry ngay lập tức treo lên một nụ cười mỉm.
"Câu này để cô hỏi cháu mới đúng."
"Cháu chỉ đang ngắm tuyết thôi." Harry lại quay đầu về phía hồ Đen.
Mặt hồ đã hoàn toàn đóng băng, hơi lạnh bốc lên cùng với những cơn gió tạo thành từng lọn sương mù mỏng manh, mờ ảo như có như không bay múa trên không trung.
"À" Lily nhón nhón chân cố gắng tìm kiếm đề tài để nói chuyện cùng cậu.
Bỗng nhiên cô cảm giác cơ thể chợt ấm lên.
"Harry, cháu cứ để ý đến người khác mà chẳng chịu quan tâm đến bản thân mình gì cả." Lily vừa phàn nàn vừa rút đũa phép ếm cho Harry một bùa giữ ấm.
"Cảm ơn cô." Cậu mỉm cười.
"Nếu cháu không muốn cười thì đừng cười.
Đừng cố tỏ ra là mình ổn trong khi cháu thật sự không ổn chút nào." Lily nhìn Harry rồi nói.
Harry nghe thế chợt ngẩng đầu, nụ cười vui vẻ trên mặt trong nháy mắt biến mất.
"Thật xin lỗi chỉ là cháu đã quen rồi." Cậu vươn tay sờ lên gò má mình.
Mặt nạ nếu đeo quá lâu sẽ dính hẳn lên mặt, nhiều khi cậu không biết đâu là thực, đâu là hư nữa.
"Harry, cháu làm sao vậy?" Cô lo lắng hỏi.
"Cháu thích một người." Cậu trả lời.
"A?" Lily sửng sốt.
"Vậy thì tốt, cháu có mời người ta làm bạn nhảy của cháu chưa?"
"Chưa." Cậu thở dài.
"Cháu sợ."
"Sợ?" Cô thật hoang mang.
"Cháu sợ tình cảm này sẽ làm hại tới người đó." Cậu cụp mắt nói.
Nhìn cậu như vậy, trái tim Lily như muốn thắt lại.
"Người ta khi yêu thường hay lo được lo mất.
Để đạt được cái gọi là hạnh phúc con cần một chút can đảm, một chút lòng tin và cần nhiều hơn sự cố gắng.
Nhưng tất cả sẽ không có ý nghĩa khi nó đến từ một phía.
Harry, khi con không nói, khi con sợ chính là lúc con tước đoạt mất quyền được lựa chọn của người đó.
Lựa chọn có nên đồng hành cùng con qua những hiểm nguy hay không.
Và mẹ...!ờ...!cô nghĩ con không nên đánh giá thấp người mà con thích.
Bởi vì người đó chắc chắn có khả năng đương đầu với thử thách của con trong tương lai dù cho có khó khăn thế nào đi chăng nữa."
Harry sửng sốt quay đầu nhìn Lily, cậu nghiêng đầu nghĩ ngợi khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười chân thật đến tận đáy lòng.
"Như vậy mới đúng.
Sau này chỉ được cười giống như vậy thôi biết không?" Cô nhéo nhéo má cậu.
"Lily, cảm ơn cô.
Thật xin lỗi cháu phải đi chỗ này một lát." Harry lung tung chào tạm biệt rồi vội vàng bước đi như bay trở về lâu đài.
Lily trông theo bóng lưng Harry khuất sau màn tuyết nhẹ nhàng đưa tay ôm ngực thì thào, "Harry, Severus hai người nhất định phải hạnh phúc nhé.".