Chương 80: Thỏa Thuận
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì tôi?" Rita Skeeter hét lên thất thanh.
Harry vẫn tiếp tục kẹp kẹp gỡ gỡ mớ dây sắt trên bàn, cậu lên tiếng với chất giọng đều đều.
"Bình tĩnh bà Skeeter, ngồi xuống uống chút trà đi."
Trước mặt bà ta lập tức hiện ra một chiếc ghế tựa và bàn trà thấp.
Trên bàn bày biện một tách trà còn đang bốc khói nghi ngút cùng vài đĩa bánh ngọt nho nhỏ.
Rita Skeeter thận trọng đứng lên dựa sát vào tường cảnh giác nhìn người ngồi quay lưng về phía bà ta, khi xác nhận cậu sẽ không dự định làm hại mình mới run run rẩy rẩy ngồi xuống ghế.
Tuy rằng chiếc ghế có lót nệm mềm mại thoải mái nhưng Rita Skeeter cứ nhấp nhổm như ngồi trên bàn đinh.
"Cậu đây là bắt cóc trái pháp luật.
Bộ pháp thuật mà biết thì cậu sẽ phải vào Azkaban." Bà ta gân cổ cố gắng chống chế.
"Tôi thật không hiểu.
Bà đi rình mò người khác như thế lại không lường trước một ngày bị phát hiện sẽ có kết cục thế nào à?" Harry chậm rãi thì thầm như thể đang tự nói chuyện với bản thân.
Ở trên bàn Harry đã dần tháo rời được búi kim loại.
Tách...!Cậu chạm phải chỗ nào đó, một sợi thép bắ.n ra từ trong viên cầu phóng thẳng vào mặt cậu.
Harry hơi né đi, bàn tay như điện xẹt bắt lấy nó.
Đưa sợi dây kim loại đang giãy dụa thậm chí còn muốn đâm vào tay cậu lên cao nhìn cho kỹ, cuối cùng Harry cũng biết đây là gì rồi.
"Dây rối." Cậu lẩm bẩm.
Với độ mẫn cảm cao với thông tin, Rita Skeeter ngay lập tức liên hệ với sự kiện con rối người của Rabastan Lestrange hai năm trước.
Bà ta sợ hãi nhìn sợi dây mảnh hơn như sợi tóc trên tay người ngồi phía trước.
Dường như nó nhận ra sẽ không thể làm gì cậu liền rút về lại, búi cầu rung lên những sợi tơ sắt cuốn vào nhau tỏa ra ngoài uốn éo như những xúc tu bạch tuộc.
Căn phòng mờ tối chỉ có ánh sáng duy nhất phát ra từ ngọn đèn trên giá đỡ kính phóng đại, bóng búi sắt hắt lên tường giương nanh múa vuốt trông như một con quái thú dữ tợn.
Rita Skeeter run lên, cuối cùng bà ta cũng nhận ra bản thân đã trêu chọc phải một tồn tại khủ.ng bố thế nào.
Lò sưởi trong phòng cháy đượm nhưng Rita Skeeter chỉ thấy tay chân mình đông cứng, mấy cái suy nghĩ trả thù ngây thơ trong đầu cũng không cánh mà bay.
"Tôi xin lỗi.
Tôi biết lỗi rồi.
Tôi sẽ không nhìn lén cậu nữa đâu.
Tôi thề." Rita Skeeter vội vàng đứt quãng cầu xin.
"Nếu như không phải tôi muốn cắt đứt khả năng quay lại nơi đó của ông ấy thì bà nghĩ bà có thể làm những chuyện lén lút đó sau lưng tôi sao?" Harry vô cảm nói.
Cậu nhìn búi sắt đang bò loạn trên bàn hừ lạnh, xem ra cố gắng của cậu đã trở nên vô dụng rồi.
Voldemort không định ngồi yên chờ thuộc hạ cũ của gã trở về tuyên thệ trung thành mà còn muốn biến họ thành con rối để dễ dàng điều khiển.
Giỏi, giỏi lắm! Trong mắt Harry bốc lên ngọn lửa phẫn nộ ngút trời.
Tuy rằng không biết cậu nói về cái gì nhưng bà ta hiểu được kể từ khi bước chân vào ngôi trường này mỗi một việc bà ta làm đều đứng dưới sự giám sát của thiếu niên trước mắt.
Điều đó làm Rita Skeeter lạnh gáy.
"Như vậy...!cậu muốn tôi làm cái gì?" Bà ta run giọng hỏi.
"Tin tức.
Tôi biết giữa Bộ và các cơ quan truyền thông như Nhật báo tiên tri có liên hệ rất chặt chẽ." Harry đáp.
"Đúng vậy.
Đúng vậy, Bộ trưởng thường xuyên bắt chúng tôi đưa ra các tin tức giả để dắt mũi dư luận." Rita Skeeter vội vàng nói.
"Tôi muốn bà cung cấp cho tôi hướng gió trong Bộ, cả tin thật lẫn tin giả Bộ muốn tuyên bố ra ngoài." Harry dừng lại suy nghĩ một chút rồi nói thêm.
"Và...!bà để ý xem gần đây có ai hành động khác thường không?"
Rita Skeeter nhìn đống bùi nhùi đang nhúc nhích mà Harry nắm trong tay dường như phát hiện một chuyện động trời, mắt bà ta trợn to.
"Ý cậu là nói, có người trong Bộ bị...!bị..."
"Chỉ là phỏng đoán mà thôi." Harry lắc đầu.
"Yên tâm, bà không phải làm việc không công đâu.
Đổi lại tôi sẽ cho bà những tin tức ngay cả bộ cũng không biết."
Tim của Rita Skeeter đập mạnh dồn dập như trống đánh, bản năng điều tr.a của một phóng viên trỗi dậy chạy rần rần trong huyết quản.
Bà ta đang có cơ hội tiếp xúc với vụ tai tiếng chấn động nhất trong sự nghiệp của mình.
Sự hưng phấn lấn át nỗi sợ làm mặt của Rita Skeeter đỏ ửng.
"Thành giao" Rita Skeeter gật mạnh đầu.
"Ở trên bàn có gương hai mặt.
Chúng ta sẽ liên lạc với nhau qua đó.
Bây giờ bà có thể đi rồi." Harry tiếp tục vân vê đám sợi thép vừa chỉ tay về phía cửa sổ.
Rita Skeeter cầm lấy chiếc gương bên cạnh tách trà bỏ vào túi rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Vươn tay cẩn thận thăm dò một chút, sau khi xác nhận thứ chặn đường bà ta vừa nãy đã không còn nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi sẽ lên bài báo đính chính tin tức về cậu." Trước khi đi Rita Skeeter còn quay đầu buông câu nịnh nọt.
"Không cần.
Tôi không quan tâm bà viết gì về tôi, đừng làm cho người ta chú ý.
Nhưng đừng đặt điều về ông ấy nữa." Cậu không hề ngẩng đầu lên nói.
"Tôi biết rồi." Bà ta hiểu cậu đang nói về ai, thầm cảm thán gã đàn ông xấu xí ấy vậy mà thật may mắn sau đó Rita Skeeter hóa thành bọ cánh cứng bay ra ngoài.
Đến gần sáng, sau khi ếm hàng tá bùa lẫn lộn cao cấp Harry đã nắm được quyền điều khiển bó tơ rối này.
Đám sợi sắt giờ ủ rũ hợp thành hình dáng trông như con nhện với tám cái chân vươn ra thật dài.
"Trở về với chủ nhân của mày." Harry ra lệnh.
Mặt trời lúc này đã dần lộ diện, những tia sáng đầu tiên nhuộm một màu đỏ quỷ dị như máu lên những đám mây trên bầu trời.
Harry đứng trước ô cửa sổ mặt vô biểu tình nhìn con nhện bò theo những bức tường đi xuống cho đến khi nó biến mất sau những viên gạch đá phong sương của tòa lâu đài mới quay người rời đi.
...
Gần đến ngày diễn ra trận thi đấu thứ hai, Harry và các nhà vô địch khác được thông báo nhiệm vụ mà mọi người nhận được trong quả trứng vàng sẽ có một chút thay đổi.
Cụ thể mỗi người sẽ phải tự chuẩn bị riêng cho mình một loại trân bảo đưa cho ban tổ chức.
Trước mặt các khán giả trân bảo của các nhà vô địch sẽ được giấu đi và họ có 1 giờ để tìm kiếm nó dưới đáy hồ Đen.
Harry khá bất ngờ với thay đổi này, nhưng Severus không cần phải ngâm mình cả tiếng dưới đáy hồ đúng là chuyện tốt.
Ngày 24 tháng 2, một cái đài lớn được dựng lên giữa hồ Đen.
Các dãy ghế hình vòng cung bao lấy một sân khấu lớn ở giữa, các tuyển thủ, khách mời và học trò được đưa đến đó bằng những con thuyền nhỏ thường được sử dụng để chở học sinh năm nhất.
Thuyền chỉ có 4 chỗ, Harry đi chung với Harry, Ron và Hermione.
Snape không đi cùng cậu, hắn và các giáo sư phải đến trước chuẩn bị cho buổi thi đấu.
"Harry, anh đã chuẩn bị chưa? Phải lặn xuống đáy hồ đấy." Nhóc Harry hưng phấn hỏi.
"Đó là bí mật." Cậu giảo hoạt nháy mắt với nó.
"Nói đi, nói đi mà." Nó kéo áo Harry.
"Này, ngồi yên đi.
Thuyền lật bây giờ." Hermione bám vào thành con thuyền chòng chành la lớn.
Đám nhóc náo loạn một trận cuối cùng thuyền cũng cập được đến bến tàu.
Snape đã đứng đợi sẵn vươn tay đỡ cậu đi lên.
Hắn liếc sang 3 con sư tử đang ngoan ngoãn im thin thít như chim cút bên cạnh.
"Đùa giỡn trên thuyền, Gryffindor trừ 10 điểm...!mỗi đứa." Snape hừ lạnh.
Hắn dắt Harry đi không để ý tới mấy tiếng than thở ở phía sau.
Cậu quay đầu lại áy náy nhìn ba đứa nhỏ đang méo xệch mặt vẫy tay chào tạm biệt chúng.
Hắn đưa cậu đến bên cạnh chỗ vắng sân khấu mới dừng lại.
"Mọi chuyện phải cẩn thận." Snape trầm giọng dặn dò.
"Em biết." Harry mỉm cười nói.
Ngắm gương mặt xinh đẹp của Harry trong gang tấc, Snape không kìm nổi cúi đầu đặt lên môi cậu một nụ hôn chóng vánh.
Nếu không bởi vì khế ước Tam pháp thuật thì hắn thật muốn giấu cậu đi không thi đấu gì hết nữa.
Snape lui lại nhìn cậu thật sâu mới buông tay để Harry đi lên trên sau đó hắn trở về vị trí của mình trên khán đài.
"Chào Cedric." Harry bình thản bước lên sân khấu chào hỏi với đàn anh đang trố mắt nhìn cậu.
"Harry, em thật là...!dũng cảm." Cedric cảm thán, hẹn hò với giáo sư Snape cơ mà.
"Thầy ấy không tệ như mọi người nghĩ đâu." Cậu nhướng mày cười khẽ.
"Với em thôi." Anh nhún vai.
Lúc này, Ludo Bagman xuất hiện trên sân khấu, sử dụng thần chú Sonorus để khuếch đại âm thanh pha trò làm nóng không khí.
"Thưa các quý ông quý bà, các cô cậu trẻ tuổi, tôi mang đến cho các bạn-một thứ tuyệt vời nhất, hoành tráng nhất, giải đấu TAM PHÁP THUẬT độc nhất vô nhị."
Đám đông reo hò.
"Nếu các bạn đến từ Hogwarts, cho tôi một tràng pháo tay nào."
Đám đông như nổ tung
"Còn nếu ai đó đến từ Dumstrang, vỗ tay cái nào"
Đám đông lại quá khích
"Và nếu là thành viên của Beauxbatons vỗ tay xem"
Một tràng vỗ tay lẹp bẹp đầy miễn cưỡng.
"Thiệt là thiếu nhiệt tình quá đó các cô cậu người Pháp đằng kia." Ông ta bĩu môi.
"Bây giờ, tôi sẽ tiết lộ cho mọi người lý do chúng ta có mặt ở đây.
Nhiệm vụ thứ hai của giải đấu Tam pháp thuật, mỗi một nhà vô địch sẽ cho chúng ta thấy trân bảo mà họ cất giữ.
Những trân bảo quý giá sẽ được giấu tại một nơi bí mật dướiiiiiiiiiii..." Ludo Bagman kéo dài giọng giơ ngón tay vòng vèo chỉ xuống mặt nước.
"Đúng vậy, các vị không nhầm đâu.
Chính là dưới đáy hồ và các nhà vô địch của chúng ta sẽ phải giành giật từng giây cụ thể là 60 phút đồng hồ để lấy lại chúng.
Nếu không...! rất tiếc phải nói điều này nhưng chúng sẽ bị đánh mất mãi mãi."
Ludo Bagman nhảy nhót tới bên cạnh một cái bàn phía trên đang để 4 chiếc hộp được mở sẵn.
"Đầu tiên, ưu tiên cho phụ nữ chớ nhỉ?"
Fluer kéo dài mặt bước lên đặt vào trong hộp một chuỗi hạt đủ màu.
"Đây là vòng tay em gái tôi tự làm."
"Đúng là một cô bé khéo tay." Ludo Bagman qua loa nói rồi vẫy tay với Krum "Anh bạn cơ bắp trường Dumstrang đến đây nào, trân bảo của cậu ấy sẽ là gì đây?"
Krum do dự tiến lên lấy ra một quyển sổ bìa da đặt vào hộp.
"Đây là gì thế?" Ludo Bagman thiếu hứng thú hỏi.
"Sách...!er-mi-one tặng tôi." Krum cứng ngắc trả lời.
"Ồ~! Là món quà từ người thương nha.
Yên tâm nó sẽ không bị ướt đâu, nhưng nếu qua một giờ đồng hồ thì tôi không chắc." Ông ta phá lên cười nắc nẻ chẳng để ý đến gương mặt đen thui của Krum.
Cedric bước lên kế tiếp để vào hộp một sợi dây chuyền bạc xỉn màu.
"Đây là sợi dây chuyền mẹ tôi trước khi mất để lại."
"Ồ" Ludo Bagman thốt lên một tiếng cụt lủn rồi quay đầu hô hào "Và người còn lại, một nhân tố luôn khiến chúng ta giật mình, tuyển thủ trẻ tuổi nhất của chúng ta - HARRY POTTER."
Harry đặt vào hộp một chiếc chìa khóa bằng vàng nạm hồng ngọc và kim cương, "Chìa khóa Gringotts"
"Bây giờ mới thấy được một thứ quý giá" Ludo Bagman khoái chí reo lên vỗ thật mạnh vào vai Harry.
"Mong là cậu không làm mất nó ngày hôm nay nếu không cậu sẽ gặp rắc rối lớn với lũ yêu tinh đấy."
Bốn chiếc hộp được nhânviên niêm phong kỹ càng dán tên của từng người bên ngoài rồi đưa xuống nước, mộtchiếc đuôi bạc loáng thoáng xuất hiện đưa những chiếc hộp chìm sâu vào làn nướclạnh giá..