Chương 9: Môn chủ vô địch (cửu)
Cơm tối qua đi, đầu Tả Tư Văn lại bắt đầu đau. Bởi vì Kỷ Vô Địch kiên trì muốn ở chung một phòng với Viên Ngạo Sách.
“Môn chủ.” Thượng Thước thấy Tả Tư Văn đỡ trán ra vẻ đau đầu, chủ động giải vây nói, “Bên trong trang không thiếu phòng, cho dù Viên tiên sinh lúc ngủ thích một canh giờ đổi một gian, cũng là dư dả.”
Viên Ngạo Sách quay đầu nhìn hắn, “Ngươi từ nơi nào nghĩ ta thích ngủ một canh giờ đổi một gian phòng?” Cái đầu phải điên tới trình độ nào mới có thể làm ra chuyện đó chứ?
Thượng Thước mỉm cười nói: “Hay là Viên tiên sinh cũng thích cùng môn chủ ngủ chung một phòng?”
“. . .” Viên Ngạo Sách quay đầu lại đối Kỷ Vô Địch nói, “Ngủ một canh giờ lại đổi một gian phòng cũng rất mới mẻ.”
“Thế nhưng ta muốn cùng ngươi ngủ.” Kỷ Vô Địch đôi mắt trông mong nhìn hắn, “Nếu như ngươi thích ngủ một canh giờ đổi một gian phòng, ta cũng có thể cùng ngươi đổi mà.”
Tả Tư Văn chen vào nói: “Môn chủ trước giờ không phải đều quen giường sao?”
Kỷ Vô Địch chớp mắt, thâm tình nhìn Viên Ngạo Sách nói: “Từ giờ trở đi, ta sẽ quen người.”
Viên Ngạo Sách đem thân thể hướng bên kia né né.
Kỷ Vô Địch nói: “Hay là, A Sách thích gian phòng trước đây của mình hơn?”
Đây là uy hϊế͙p͙? Viên Ngạo Sách mắt lạnh liếc nhìn y, đã thấy y phiền muộn nhìn ngón tay nói: “Thế nhưng cửa nơi đó chính là đánh không ra. Ra ra vào vào rất không thuận lợi a.”
. . .
Đây là uy hϊế͙p͙.
Viên Ngạo Sách nheo mắt quan sát khuôn mặt trông rất chân thành của Kỷ Vô Địch.
Tả Tư Văn một cái kéo Kỷ Vô Địch qua, dùng thanh âm không cao không thấp nói vào tai y: “Môn chủ vừa rồi hẳn là nghe được chiến tích vẻ vang của Viên tiên sinh rồi. Giống như ở bên con sư tử đang ngủ say, môn chủ không sợ buổi tối ngủ sẽ không ngon sao?” Kỷ Vô Địch rốt cuộc nên tính là to gan lớn mật, hay là thiếu tâm nhãn? Vừa mới nói quá Viên Ngạo Sách một đêm giết tám mươi sáu người, hắn cư nhiên còn dám vô tâm vô phế dính vào như thế.
Vậy mà Kỷ Vô Địch Cư nhiên gật đầu nói, “Ừ, có đạo lý.”
. . .
Môn chủ thông suốt rồi sao?
Bọn người Thượng Thước đều làm một dáng không dám tin tưởng. Nhìn thế nào, môn chủ cũng không giống như người sẽ bị Tả Tư Văn thuyết động a.
Cả Tả Tư Văn cũng có loại ảo giác giống như vàng từ trên trời rơi xuống.
Kỷ Vô Địch ôm mặt, ngượng ngùng nói: “A Sách đẹp như thế, nếu như ngủ cùng một chỗ, ta nhất định sẽ vì nhìn hắn mà không nỡ ngủ.”
. . .
Thượng Thước cúi đầu sờ sờ bàn.
Chung Vũ nhìn Thượng Thước cúi đầu sờ bàn.
Hạ Hối muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Hữu Khổng Vũ thuận lợi điểm á huyệt, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi một bên.
Tả Tư Văn đang nhìn Viên Ngạo Sách, Viên Ngạo Sách đã nhìn Tả Tư Văn.
Cuối cùng chính Tả Tư Văn mở miệng trước nói: “Không sai không sai. Viên tiên sinh. . . ngọc thụ lâm phong như vậy, phong độ cử chỉ anh hùng, đích thực, đích thực, khiến kẻ khác. . . tán thưởng.” Hắn nỗ lực thật lâu, cũng nói không ra được hai chữ ‘tơ tưởng’.
Kỷ Vô Địch hưng phấn nắm lấy tay hắn, “A Tả cũng nghĩ như thế?”
Tả Tư Văn trước mắt bao người, gian nan gật đầu.
“Thế nhưng,” Kỷ Vô Địch thu hồi dáng tươi cười, chần chờ nhìn về phía Hữu Khổng Vũ, “Ngươi nói như vậy, A Hữu sẽ ăn giấm.”
Hữu Khổng Vũ vội vàng nói: “Không ăn giấm không ăn giấm.”
Kỷ Vô Địch cười nói: “A Hữu đối với A Tả thực sự là rất tín nhiệm a, khiến người ta ước ao.”
. . .
A Hữu quay về phía Hạ Hối chỉ chỉ á huyệt của mình.
Hạ Hối rất lý giải cũng điểm trụ á huyệt của hắn.
Tả Tư Văn cố nén trụ xung động muốn phản bác, dùng lý trí còn sót lại kéo khóe miệng lên, khô cằn nói: “Nếu môn chủ cũng nghĩ như thế, vậy Viên tiên sinh chính là đến Tương Phi Lâu ở đi.”
Lông mày Viên Ngạo Sách run lên, “Không có nơi khác sao?”
Kỷ Vô Địch liều mạng gật đầu nói: “Tương Phi Lâu cách Vô Địch Cư của ta quá xa. Không bằng cùng ta ở một chỗ đi? Chúng ta có thể cách nhau phòng trong gian ngoài.”
. . .
Viên Ngạo Sách thỏa hiệp nói: “Tương Phi Lâu ở nơi nào?”
Giờ tý.
Trăng sáng nhô lên cao.
Ánh sao thưa thớt trong ánh trăng vằng vặc, mờ ảo như có như không.
Viên Ngạo Sách nghiêng người ngồi trên bệ cửa sổ.
Gió mát như tơ bông, tinh tế lướt qua gò má hắn.
Hắn không khỏi có chút say.
Tại Thập Ác lao ở đã tròn tám năm, lâu đến mức khiến hắn suýt nữa quên mất bầu trời nguyên lai là vô cùng vô tận như thế.
Ngoài chân tường của Tương Phi Lâu đột nhiên truyền đến tiếng tấc tấc tác tác rất nhỏ.
Viên Ngạo Sách không để ý liếc mắt một cái.
Nghe thanh âm, thân thủ người này quả thực chỉ có thể dùng từ quá kém để hình dung. Huy Hoàng Môn dù thế nào, cũng tuyệt sẽ không để cho ngoại nhân vào mà không hề hay biết. Bởi vậy, người tới là người trong Huy Hoàng Môn không cần nghi ngờ.
Hắn ung dung ngồi yên, muốn nhìn một chút xem người đến cuối cùng là có mục đích gì.
Thế nhưng lúc thân ảnh đó từ ngoài bờ tường bò vào bên trong thì, hắn thở dài.
Cái tên ăn mặc một thân y phục dạ hành, phong thái lúc nào cũng tự nhiên chuyên làm khách không mời mà tới đều không phải Kỷ môn chủ thì là ai?
Kỷ Vô Địch thấy Viên Ngạo Sách dựa vào song linh (song cửa sổ), con mắt nhất thời sáng ngời, rón ra rón rén tiến lại gần.
Viên Ngạo Sách không đợi y đi tới trước mặt, đã mở miệng hỏi: “Ta nên coi như không thấy ngươi? Hay là không thấy được ngươi?”
Kỷ Vô Địch kéo khăn che mặt xuống, “Có khác nhau sao?”
“Không có.” Viên Ngạo Sách chuẩn bị nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ.
“Chờ một chút, A Sách.” Kỷ Vô Địch nhảy qua muốn kéo tay hắn, lại bị hắn nhanh hơn né tránh. “A Sách, ngươi sao lại biết là ta?”
Lời vô ích. Cái trán sáng thế kia, ánh mắt như kẻ trộm nhìn nhìn, ai gặp qua ngươi đều nhận ra được. Trong lòng nghĩ như thế, nhưng nét mặt Viên Ngạo Sách vẫn không gợn chút kinh hoảng nói: “Không, ta không biết.”
“Nga. Không quan hệ, ta hiện tại nói cho ngươi. Ta là Kỷ Vô Địch.”
Viên Ngạo Sách tức giận nói: “Ta có thể hay không tiếp tục giả không biết?”
“A Sách.” Kỷ Vô Địch ủy khuất nói, “Ngươi thay đổi. Lúc còn ở Thập Ác lao, ngươi đối ta thật tốt, rất nhiệt tình.”
. . .
Hắn có nhiệt tình quá sao?
Viên Ngạo Sách cau mày nghĩ lại.
“Bất quá không quan hệ. Một ngày nào đó, A Sách ngươi sẽ hiểu rõ được dụng tâm của ta.” Kỷ Vô Địch rất tin tưởng.
Viên Ngạo Sách hướng y liếc mắt, “Nghe nói ở đây cách nơi ngươi ở rất xa mà?”
“Ân ân.” Kỷ Vô Địch giương mắt to nhìn hắn, phảng phất như đang kể lại chính mình đã rất không dễ dàng.
“Cho nên dù mã dũng (bồn cầu) trong phòng ngươi có không dùng được, cũng không nên tới chỗ ta mượn chứ?”
“A Sách, ta không phải vì mã dũng mà đến, ta là vì ngươi mà đến.” Kỷ Vô Địch cúi đầu, hai tay ở trên bệ cửa sổ vô thức sờ tới sờ lui, nửa ngày mới thấp giọng nói, “Ta nhớ ngươi mà.”
Viên Ngạo Sách nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, trực tiếp hướng phía giường đi tới.
“A Sách!” Kỷ Vô Địch ba chân bốn cẳng từ bệ cửa sổ leo vào phòng gian.
Viên Ngạo Sách bỗng nhiên xoay người lại nói: “Ngươi tiến tới làm cái gì?”
Kỷ Vô Địch ngượng ngùng nhìn hắn, “Muốn nhìn thêm chút nữa.”
Viên Ngạo Sách một chưởng chém đôi đại môn đang đóng, “Biến!”
Kỷ Vô Địch ngây người.
. . .
Viên Ngạo Sách nhìn mặt y dại ra, lặng lẽ nghĩ: cách diễn đạt mới nãy của hắn có phải kịch liệt quá hay không?
“A Sách.” Kỷ Vô Địch nhẹ giọng gọi.
“Ân.” Viên Ngạo Sách tận lực phóng hoãn ngữ khí.
“Ngươi thật là lợi hại!” Kỷ Vô Địch hưng phấn nhảy dựng lên, “Võ công của ngươi thật là tốt! Ta nghĩ A Tả A Hữu dù có cùng lên cũng không lợi hại bằng phân nửa của ngươi!”
. . .
Hay là hắn phải diễn đạt mạnh mẽ thêm chút nữa.
Viên Ngạo Sách tiếp tục suy nghĩ.
“Môn chủ!” Tiếng Tả Tư Văn vừa thở hồng hộc vừa hét to và tiếng bước chân gấp gáp của hắn cùng nhau từ ngoại lâu phóng tới. Mặc Hiên mà hắn ở ngay sát vách của Tương Phi Lâu, sở dĩ hắn vừa nghe được tiếng phá cửa lập tức liền khoác một kiện ngoại y rồi chạy tới.
Kỷ Vô Địch mỉm cười chào hỏi, “A Tả.”
“Môn chủ, ngươi có muốn giải thích một chút, ngươi vì cái gì nửa đêm canh ba còn không ngủ, lại xuất hiện trong phòng Viên tiên sinh không?”
“Ta không muốn.”
“. . .” Tả Tư Văn trừng mắt nhìn Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách lần đầu được nếm thử cảm giác ‘vô tội’, “Là tự hắn chạy tới đây.”
Trong mắt Tả Tư Văn lửa giận hừng hực thiêu đốt, phảng phất như đang nói, nếu như không phải bởi vì ngươi, y sao lại chạy tới?
Viên Ngạo Sách nhăn nhăn mày.
Kỷ Vô Địch đột nhiên ngăn ở trước người hắn, mặt đầy bi tráng nói: “A Tả. Ngươi muốn trách thì cứ trách ta đi! Không nên trách A Sách! Là ta dụ dỗ hắn!”
. . .
Viên Ngạo Sách nắm tay, các đốt ngón tay kẽo kẹt kẽo kẹt rung động.
Kỷ Vô Địch quay đầu lại, đối hắn nói: “A Sách ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để A Tả làm hại đến ngươi!”
“Làm hại ta chính là ngươi đó!” Viên Ngạo Sách nhịn không được gầm nhẹ nói.
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói, “Sẽ không a. Ta đối với ngươi là thật tâm mà. Cho nên ngươi cứ yên tâm mạnh dạn mà đem chính mình giao cho ta đi!”
. . .
Xem tình thế hiện nay thì, môn chủ nhà mình hẳn là sẽ không chịu thiệt đâu.
“Môn chủ, sắc trời không còn sớm, nhanh đi nghỉ đi.” Tả Tư Văn vội ho một tiếng, quay đầu hướng phía ngoài đi.
“Chờ một chút!” Viên Ngạo Sách ở phía sau hắn quát, “Vác hắn theo luôn.”
Cước bộ rời đi của Tả Tư Văn nhanh hơn.
Kỷ Vô Địch xoay người, lắc lắc ống tay áo của mình, nhỏ giọng nói: “A Sách, lại chỉ có hai người chúng ta rồi.”
Y vừa dứt lời thì phát hiện chính mình bị ôm lên, còn chưa kịp cảm nhận được ôn độ khi được ôm trong lòng, y lại phát hiện mình đã bị vứt bỏ ở cửa rồi.
Viên Ngạo Sách chỉ chỉ cánh cửa, “Thấy rõ không? Cửa hắn là ở chỗ này. Sở dĩ đừng tùy tiện xông tới.”
Kỷ Vô Địch giải thích: “Ta lúc nãy là từ cửa sổ leo vào.”
Ba!
Cửa sổ bị nặng nề đóng lại.
Một mình Kỷ Vô Địch ở bên ngoài ngồi rất lâu, mới nhẹ giọng hỏi: “A Sách, không có cửa, ngươi cũng không lạnh sao?”
. . .
“Ngáp!”
Ngày hôm sau.
Viên Ngạo Sách sau khi hắt xì liên tiếp ba cái mới nhận ra, khi còn bé sư phụ nói học giỏi võ công có thể bách bệnh bất xâm đều là gạt người hết.
Hắn bất quá chỉ là một đêm quấn chăn mỏng ngủ ở nơi bị gió thổi, đã bị cảm mạo rồi.
Bất quá ——
Hiện tại tốt xấu gì cũng là cuối mùa thu rồi, vì sao trên giường hắn chỉ có một tấm đệm mỏng?!
Viên Ngạo Sách nghĩ nghĩ, trong óc không khỏi hiện lên dáng cười âm hiểm của Tả Tư Văn.
“A Sách!” Tiếng của Kỷ Vô Địch truyền đến.
Viên Ngạo Sách khoanh tay nhìn y từ xa tiến tới.
“A Sách. Tối qua ta vẫn nghĩ ngươi sáng nay hẳn là cảm mạo, cho nên đặc biệt sai trù phòng chưng một bát canh gừng, nhân lúc còn nóng ngươi uống đi?” Kỷ Vô Địch đưa qua cái chén mà phân nửa trong đó đã bị đổ ra ngoài.
“Tối hôm qua vẫn nghĩ ta sáng nay hẳn là cảm mạo?” Viên Ngạo Sách thiêu mi nói, “Cho nên, ngươi từ đêm qua tới giờ, vẫn là đang chờ ta trúng cảm mạo?”
“Đúng vậy.” Kỷ Vô Địch không nhìn lãnh đao trong mắt hắn, thoải mái thừa nhận nói, “Như vậy ta mới có cơ hội xum xoe a.”