Chương 53: Liên thủ vô địch (bát)
Nghe nói đại môn Tĩnh Hương am bị Kỷ Vô Địch một cước đá văng, y cùng Viên Ngạo Sách chắp tay vào cửa.
Người của Lam Diễm Minh đang mai phục trong Tĩnh Hương am chuẩn bị chờ bọn hắn đi xong, hảo hảo đánh một cái ngáp, không nghĩ tới người của bạch đạo trước giờ đều hết lòng vì việc chung, phát huy đầy đủ tinh thần đại vũ đã phá cửa xông tới rồi, cho nên nghe thấy thanh âm thì, không khỏi một trận luống cuống tay chân.
“A Sách, chúng ta làm bộ chạy vào, sau đó kiếm một chỗ xem trò hay đi.” Kỷ Vô Địch như thế đề nghị.
Viên Ngạo Sách yên lặng tán thành.
Chờ ở cửa, người có thể chạy đến trước tiên đều là đám đệ tử hạ đẳng nhất của Lam Diễm Minh. Khi bọn hắn cầm vũ khí, hùng hổ lao tới, lại chỉ thấy trước mắt hai đạo khói nhẹ nhàng bay qua, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã biến mất. Cao thủ hơi có chút thân phận địa vị đều trốn ở trong phòng lười biếng ngủ say, bởi thế chờ lúc bọn hắn đánh ra, Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch đã sớm tìm một chỗ mát mẻ rồi, chỉ có thể gặp được đại đội của bạch đạo mà thôi.
Hai bên gặp nhau, con mắt đỏ rực, rất nhanh thì đánh giết thành một mảnh.
Tuy rằng đám người Hoa Hoài Tú, Trình Trừng Thành lúc đầu là đi tìm hành tung của Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách, thế nhưng vừa hướng trong dò xét vài bước đã bị ngăn chặn lại, chỉ cho rằng hai người bọn họ võ công cao cường, không người địch nổi, đã vào phía trong, giải cứu Lăng Vân đạo trưởng.
Thượng Thước và Chung Vũ biết Kỷ Vô Địch vốn thế nào, nhưng với tính tình của y và võ công của Viên Ngạo Sách, cũng không cần phải quá lo lắng.
Kỳ thực hai người bọn họ đích xác là không cần lo lắng.
Bởi vì hai người kia lúc này đang làm ổ trong trù phòng.
“A Sách, ngươi xem xem, ngươi xem xem, bọn họ dám ăn thịt.” Kỷ Vô Địch rất oán giận, “Nơi này là Phật môn thanh tịnh a. Bọn họ thực sự rất quá đáng.”
“Vậy hành vi bỏ thịt vào trong miệng nhai nhai của ngươi lúc này thì tính là cái gì?” Viên Ngạo Sách khoanh tay liếc y.
“Ta đang thay bọn họ hủy thi diệt tích.” Kỷ Vô Địch nói, “Cũng coi như giúp mấy miếng thịt này siêu thoát luôn.”
Viên Ngạo Sách không nói gì đi tới bên cửa sổ.
Bên ngoài tiếng chém giết vang trời, mặc dù trù phòng cách cửa hai bức tường, vẫn như cũ nghe được thanh thanh sở sở.
“A Sách, ngươi không ăn sao?” Kỷ Vô Địch ɭϊếʍƈ lại lếm ngón tay, đem đĩa đưa tới trước mặt hắn.
Viên Ngạo Sách quay đầu, mắt nhìn thịt trong đĩa, lại nhìn một chút bụng của y.
Mỗi lần ngắm trăng xong, Kỷ Vô Địch đều sẽ tìm chưởng quỹ nhà trọ thân mật trò chuyện. Chưởng quỹ tránh hai ba lần không có kết quả xong, rất thức thời mà ở lúc bọn họ ra ngoài ngắm trăng, chuẩn bị các loại điểm tâm ăn vặt.
Từ đó về sau, cái bụng nhỏ của Kỷ Vô Địch càng ngày càng không chút kiêng nể mà phì ra ngoài.
“Ngươi ở Huy Hoàng Môn cũng ăn nhiều như vậy?”
Kỷ Vô Địch gật đầu.
“Nhưng lần đầu lúc ta gặp ngươi, bụng của ngươi chính là rất. . . Nhỏ nhắn.” Viên Ngạo Sách sợ đả kích tự tin của y, vẫn đặc biệt tìm một từ tương đối khó hiểu.
Thế nhưng hắn rõ ràng đã đánh giá thấp da mặt của Kỷ Vô Địch. Đối với bụng của mình, Kỷ Vô Địch gần như không hề quan tâm, “Đó là vì ta khi đó bụng đầy tâm sự a.”
. . .
Viên Ngạo Sách cố hồi tưởng lại lúc mới vừa nhận thức Kỷ Vô Địch, y là vẻ mặt không vui cùng dáng vẻ bụng đầy tâm sự. Nhưng bất kể hắn vắt óc thế nào, bức họa trong đầu kia vẫn là khoảng trống. Hắn trực tiếp hỏi: “Ngươi lúc đó có tâm sự gì?”
Kỷ Vô Địch rất nghiêm túc nhìn hắn, “Chung thân đại sự của ta.”
Viên Ngạo Sách: “. . .”
Kỷ Vô Địch cầm tay hắn, hạnh phúc nói: “Giờ ta đã gặp A Sách, cho nên mới tâm khoan thể béo đó.”
“. . . Ngươi tâm khoan thể béo quá sớm rồi.” Viên Ngạo Sách chậm rãi rút tay về.
“A Sách, lẽ nào ngươi muốn xuất tường?” Kỷ Vô Địch nhãn thần rất u buồn.
Viên Ngạo Sách nói: “Xuất tường so với cùng heo ngủ chung quy vẫn tốt hơn?”
. . .
Kỷ Vô Địch ôm cổ tay hắn, lại chuẩn bị đi ra ngoài, “Vậy nhanh nhanh trước khi ta biến thành heo, gạo nấu thành cơm đi.”
Viên Ngạo Sách: “. . .”
Gạo sống vẫn là gạo sống.
Bởi vì có người đem đường nấu cơm lấp mất rồi.
Kỷ Vô Địch nhìn trước mắt một nam một nữ một đỏ một xanh, hiếu kỳ nói: “Các ngươi sẽ không phải là hồng hoa lục diệp trong truyền thuyết chứ?”
Hồng y nữ mở lớn hai mắt, “Hồng hoa lục diệp trong truyền thuyết? Kể như thế nào?”
Kỷ Vô Địch hắng giọng một cái nói: “Hồng hoa lục diệp vừa tương phùng, đã hù ch.ết nhân gian vô số.”
. . .
Viên Ngạo Sách yên lặng đem Kỷ Vô Địch giấu sau lưng.
Hồng y nữ sắc mặt cứng lại, phấn trát ở trên mặt xoát cái rụng xuống.
Lục y nam trước khi nàng bão nổi nói: “Viên Ngạo Sách, ta trước kia cùng với sư phụ ngươi coi như có vài phần giao tình. Ta nể tình ngươi là ma giáo môn hạ, không cùng ngươi so đo, ngươi tốt nhất nhanh đi đi.”
Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Ngươi đã cùng sư phụ ta có giao tình, sao không đi tìm hắn uống trà?”
Lục y nam nhíu mày nói: “Sư phụ ngươi không phải đã ch.ết rồi sao?”
Viên Ngạo Sách cười mà không nói.
Lục y nam nhất thời lĩnh ngộ được ngụ ý của hắn, giận dữ nói: “Vô tri tiểu nhi, ngươi cũng dám trêu chọc ta!”
Kỷ Vô Địch từ sau Viên Ngạo Sách ló ra, nhìn hắn lắc đầu nói: “Nếu ta là ngươi, nhất định sẽ không thừa nhận mình bị trêu chọc đâu.”
Lục y nam nói: “Vì sao?”
Kỷ Vô Địch cùng với hồng y nữ đồng thanh nói: “Vì đó chứng tỏ ngươi rất xuẩn!”
Hồng y nữ nói xong, vẻ mặt vẫn có chút đắc ý, hướng Kỷ Vô Địch hất hất cằm.
Kỷ Vô Địch hướng nàng dựng thẳng ngón cái: “Không hổ là Hồng thập nhất nương, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Hồng thập nhất nương sắc mặt thoạt nhìn tốt hơn, “Nga, ngươi biết ta là ai?”
“Như sấm bên tai.” Nửa tháng nay bạch đạo rảnh rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày đều lấy tên của mấy người bọn họ cùng mấy lão ma đầu của Lam Diễm Minh ra luyện miệng, mộ phần mười tám đời tổ tông đều bị đào lên sạch sẽ cả, sao có thể không như sấm bên tai chứ.
Hồng thập nhất nương đương nhiên không nghĩ tới trong lời nói có chỗ cong chỗ ngoặc, chỉ nghĩ bản thân mình thoái ẩn nhiều năm, vậy mà danh vẫn còn nổi, không khỏi vui vẻ nói: “Coi như tiểu oa nhi nhà ngươi cũng có chút kiến thức.”
Lục y khó đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, hướng nàng đánh một chưởng.
Hồng thập nhất nương dường như sớm có sở liệu, cũng không quay đầu lại mà nghiêng người tránh ra.
“Ngươi cái bà nương này, cư nhiên liên hợp với người ngoài tới chọc giận ta!” Lục y nam giận đến cả người run run, công kích một chiêu tiếp nối một chiêu.
Hồng thập nhất nương một bên đấu với hắn, một bên khí định thần nhàn nói: “Ai là ngoại nhân, ai là nội nhân? Thúy Vũ Khách, ngươi ít thiếp vàng lên mặt mình đi!”
Thúy Vũ Khách lửa giận càng lớn, ra tay càng không lưu tình, “Ta nhận thức ngươi mấy chục năm, vậy mà so ra vẫn kém tên tiểu bạch kiểm mới gặp mặt kia! Hồng thập nhất nương, ngươi tốt, ngươi tốt lắm!”
Hồng thập nhất nương gặp chiêu đỡ chiêu, “Ta tốt, ta đương nhiên tốt, ta không có đến kỹ viện tầm hoa vấn liễu, khiến người tinh bì lực tẫn (kiệt sức) bị ném ra ngoài, ta sao có thể không tốt chứ?”
Thúy Vũ Khách mặt đỏ lên, kết hợp với áo choàng gấm màu xanh trông đặc biệt chói mắt, “Ngươi, ngươi. . . Đã là chuyện của mấy chục năm, ngươi còn đề cập đến.”
Hồng thập nhất nương đột nhiên ra sức hạ sát thủ, “Ai bảo ta là nữ nhân!”
. . .
Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch không có việc gì làm đứng ở một bên.
Kỷ Vô Địch nói: “Chúng ta có cần khuyên can không?”
Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi chuẩn bị khuyên thế nào?”
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: “Hai ngươi võ công đều kém thế, đánh tới đánh lui đều là tiểu đánh tiểu nháo, người này cũng không làm gì được người kia. Nếu đã không có kết quả, hay là quên đi, về nhà tắm rửa đi ngủ.”
Viên Ngạo Sách trầm mặc nhìn thế công hai người giữa sân đột nhiên sắc bén, nói: “Lần này chắc có kết quả rồi.”
Thúy Vũ Khách và Hồng thập nhất nương đánh một lát nữa, mắt hai người càng đánh càng hồng. Mắt thấy nắm tay Thúy Vũ Khách sắp đụng tới khuôn mặt Hồng thập nhất nương, hắn lại đột nhiên ngạnh sinh sinh đem tay tránh ra, còn dùng thân thể đỡ lấy một chưởng của Hồng thập nhất nương.
Nhìn thấy Thúy Vũ Khách rút lui ba bước, phun ra một ngụm máu tươi, Hồng thập nhất nương cả kinh kêu lên: “Ngươi sao không né?”
Thúy Vũ Khách nói: “Không kịp.”
“Ngươi thật là ngu nha!” Hồng thập nhất nương giận đến giậm chân.
Càng thêm tức giận chính là Thúy Vũ Khách, “Lẽ nào ngươi nhìn không ra, ta vì không nỡ tổn thương ngươi, mới bị thương sao? !”
Hồng thập nhất nương mí mắt khẽ phiên, “Ai hiếm lạ!”
“Bạch nhãn lang (vô lương tâm), ngươi một cái mẫu bạch nhãn lang!” Thúy Vũ Khách giận đến mức tóc cũng muốn chổng ngược lên.
“Các ngươi cũng không nên ầm ĩ nữa.” Kỷ Vô Địch nhịn không được xen vào nói.
Thúy Vũ Khách không thèm liếc mắt, “Hừ. Một tên hậu sinh vãn bối như ngươi mà cũng muốn tới khuyên can?”
“Ta không phải muốn khuyên can.” Kỷ Vô Địch vội vã thanh minh cho mình, “Ta chỉ muốn biết các ngươi định nghỉ ngơi bao lâu mới động thủ lại?”
Thúy Vũ Khách cùng với Hồng thập nhất nương đồng thời dùng ánh mắt không thể tin được trừng trừng nhìn y.
Kỷ Vô Địch nhún vai nói: “Ta với A Sách cá cược, đánh cuộc thắng thua của các ngươi, nếu các ngươi không tiếp tục, chúng ta thật sẽ rất khó khăn.”
Thúy Vũ Khách giọng căm hận nói: “Các ngươi cư nhiên đem chúng ta ra đặt cược?”
Kỷ Vô Địch nói: “Giống như đấu khúc khúc vậy nha. Ta xem trọng ngươi đó! Không được để ta thất vọng.”
Hồng thập nhất nương mất hứng, “Vì sao ngươi xem trọng hắn, không xem trọng ta?”
Kỷ Vô Địch nói: “Bởi vì ta thích nam nhân.”
. . .
Hồng thập nhất nương nhổ một ngụm, “Ngươi cái tên tử đoạn tụ!”
Viên Ngạo Sách chậm rãi đứng lên, thần tình lạnh như ánh trăng đang đầy trên mặt đất.
“A Sách.” Kỷ Vô Địch nắm lấy ngón tay hắn.
Viên Ngạo Sách cúi đầu, lãnh ý trên mặt mới hơi chút tan đi, “Ngồi chỗ này chờ ta, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Thúy Vũ Khách và Hồng thập nhất nương đồng thời ngưng trọng hẳn lên.
Viên Ngạo Sách xoay người tiến vào trù phòng, một lát sau đi ra, trên tay có thêm một cái chày cán bột.
Thúy Vũ Khách cả giận nói: “Ngươi chuẩn bị dùng thứ này làm vũ khí?”
Viên Ngạo Sách nói: “Nếu nơi này có cây liễu, ta thích dùng cành liễu hơn.” Hắn thích cành liễu vì cành liễu có tính dai cùng với lực đàn hồi, lại càng thích hợp với chiêu thức võ công của hắn. Thế nhưng những lời này rơi vào tai Thúy Vũ Khách và Hồng thập nhất nương thì hoàn toàn không phải ý này nữa. Thần thái đó tư thế đó nụ cười đó của hắn cứ như đang nói: đối phó các ngươi, dùng cành liễu cũng đủ. Dùng chày cán bột coi như là đã cất nhắc rồi.
Hồng thập nhất nương che trước mặt Thúy Vũ Khách, “Ngươi bị thương, ta tới.”
Thúy Vũ Khách nhướng mày, vừa muốn nói, đã nghe Viên Ngạo Sách chậm rãi nói: “Cùng lên đi. Trời sắp sáng rồi.”
. . .
Đừng nói đối với Thúy Vũ Khách và Hồng thập nhất nương, Viên Ngạo Sách chỉ là một hậu sinh vãn bối. Dù có không phải là hậu sinh vãn bối, bọn họ cũng chưa từng gặp qua người nào dám kiêu ngạo như thế hướng bọn họ khiêu chiến. Giận đến cực độ, bọn họ ngược lại nở nụ cười.
Thúy Vũ Khách liên tiếp nói ba từ được, cùng với Hồng thập nhất nương sóng vai mà đứng, “Đã như vậy, để chúng ta xem một chút cuồng vọng của ngươi từ đâu mà tới!”
. . .
Rất nhanh, Viên Ngạo Sách đã để cho bọn họ xem rõ rồi.
Kỷ Vô Địch nhìn thấy Thúy Vũ Khách và Hồng thập nhất nương lần thứ ba bị chày cán bột đánh lăn trên mặt đất, buồn chán ngáp một cái.
Ánh mắt Thúy Vũ Khách và Hồng thập nhất nương vẫn như cũ đầy phẫn hận, thế nhưng nhuệ khí đã hao hết.
Bị đánh ngã lần đầu có thể nói là may mắn, lần hai có thể nói là do vận khí, nhưng tới lần thứ ba. . . nói sao cũng tới phiên thực lực rồi.
Viên Ngạo Sách ngắm chày cán bột, lạnh nhạt nói: “Sự bất quá tam, ta chỉ có thể chơi với các ngươi thêm lần cuối này nữa thôi.”