Chương 84: Thanh Thành khuynh thành (tam)

Bởi vì vụ câu cá, Lục Thanh Y cả đêm đều rất ủ rũ.
Để kéo gần quan hệ của hai người, Trình Trừng Thành đặc biệt hạ sơn mua một bầu rượu, chạy đi tìm Lục Thanh Y đối ẩm.


Có cái gọi là rượu hậu thổ chân ngôn (uống rượu xong sẽ nói lời thật lòng). Chỉ cần hai người có ngôn ngữ chung, còn sợ quan hệ Thanh Thành cùng Thái Sơn không yên sao?


Nói đến cũng khéo, bình thường vào giờ này, Lục Thanh Y thường đã ngủ mất, riêng hôm nay vì chuyện câu cá mà tổn thương lòng tự trọng, y ở trên giường trằn trọc nửa ngày vẫn không chút buồn ngủ. Vì vậy Trình Trừng Thành đến mời y uống rượu, y không nói hai lời liền đáp ứng rồi.


Phái Thái Sơn nhiều đá ít đình.
Cho nên địa điểm uống rượu là ở trên một khối núi đá tương đối trơn nhẵn.
“Ta hôm nay vận khí không tốt.” Lục Thanh Y tiếp nhận bầu rượu Trình Trừng Thành đưa tới, uống một ngụm.


Trình Trừng Thành không vạch trần y, trái lại an ủi: “Phong thủy luân chuyển, nói không chừng qua ngày mai vận may của Lục chưởng môn sẽ tốt hơn.”
Lục Thanh Y phiêu mắt liếc hắn, “Ngươi sống đúng là không dễ dàng.”
Tay Trình Trừng Thành nắm bầu rượu hơi giật một chút.


Lục Thanh Y nói xong, cũng không giải thích, chỉ tiếp tục uống rượu.
Trình Trừng Thành nói: “Nghe nói Lục chưởng môn trước kia đã từng đơn đao phó hội, khiêu chiến Hoa Bắc ngũ hùng?”
Lục Thanh Y nói: “Ngô.”


available on google playdownload on app store


“Ta nghe sư phụ nói qua, Hoa Bắc ngũ hùng trước kia cũng là ma đầu thành danh. Võ công không thua Thúy Vũ Khách cùng với Hồng thập nhất nương. Lục chưởng môn lấy một địch năm, khiến người khâm phục.”
Lục Thanh Y lạnh nhạt nói: “Không có gì.”


“Lục chưởng môn quá khiêm nhường rồi.” Trình Trừng Thành để quan hệ của mình với y tốt đẹp hơn, tiếp tục cổ vũ, “Trước kia Lục chưởng môn bất quá chỉ mới hai mươi. . .”
“Chờ chút.” Lục Thanh Y khoát tay nói, “Ai hai mươi?”


“Lục chưởng môn chẳng lẽ không phải là hai. . .” Trình Trừng Thành mê hoặc rồi.
Lục Thanh Y chỉ vào chính mình hỏi: “Ngươi đoán ta năm nay bao nhiêu tuổi?”
. . .


Trình Trừng Thành châm chước thật lâu, mới thử nói: “Bốn mươi?” Hắn nhớ kỹ Hoa Bắc ngũ hùng là hai mươi năm trước mai danh ẩn tích, cho nên dù có tính thế nào thì Lục Thanh Y cũng phải bốn mươi tuổi rồi.


“. . .” Lục Thanh Y nhảy xuống khỏi núi đá, vội vã chạy đến bên ao, sau đó mượn ánh trăng, nhìn bóng chính mình trong ao.
“Lục chưởng môn?” Trình Trừng Thành theo sát mà đến.
Lục Thanh Y dừng thật lâu, mới rầu rĩ nói: “Ta mới đầu ba mươi mà.”


“. . .” Cho nên Hoa Bắc ngũ hùng là bị một thiếu niên mới hơn mười tuổi đánh bại sao? Trình Trừng Thành cảm thấy đoạn huyền thoại này càng thêm huyền thoại rồi.
Lục Thanh Y đặt mông ngồi dưới đất, một ngụm một ngụm buồn bực uống rượu.
Trình Trừng Thành yên lặng ngồi bên cạnh y.


“Hoa Bắc ngũ hùng không phải do ta giết.” Lục Thanh Y đột nhiên toát ra một câu.
Trình Trừng Thành quay đầu lại.
Ánh trăng rơi trên ngũ quan bình thường của y, hai gò má khẽ hồng ở trong bạch quang như nở ra.
“Là sư phụ ta giết.”


Trình Trừng Thành trong lòng khẽ động. Y uống say rồi? Cho nên, giờ hắn đang được nghe bí sự của phái Thái Sơn?
Suy nghĩ này khiến nội tâm hắn một trận kích động.
Chỉ cần có bí mật chung, hắn càng không phải sợ quan hệ của phái Thái Sơn cùng phái Thanh Thành không tốt!
Lục Thanh Y đột nhiên đứng lên.


“Lục chưởng môn?” Trình Trừng Thành cũng đứng lên theo.
“Có chút buồn ngủ rồi. Ta muốn đi ngủ.” Y đánh một cái rượu cách, chậm rãi hướng trở về.


Trình Trừng Thành đuổi theo vài bước, muốn hộ tống y trở về phòng, đột nhiên không trung bay tới một vật, hắn không chút nghĩ ngợi tiếp lấy, kết quả ——
“Bầu rượu trả lại cho ngươi.” Thanh âm của Lục Thanh Y từ xa xa phía trước truyền lại.


Trình Trừng Thành cúi đầu nhìn cả người bị hất đầy rượu, không nói gì.
Sáng sớm hôm sau.
Trình Trừng Thành ở trước cửa phòng Lục Thanh Y luyện công.
Đương nhiên, luyện đều là những kiến thức cơ bản không sợ người khác xem được.


Lục Thanh Y khoảng chừng giữa trưa mới xuất môn, Trình Trừng Thành đã bắt đầu luyện tọa công rồi.
Thấy y ra, Trình Trừng Thành lập tức đi qua nghênh đón, “Lục chưởng môn tối qua ngủ có ngon giấc không?”
“Nơi này là nhà ta, ta đương nhiên ngủ ngon.” Lục Thanh Y vẻ mặt rất khó hiểu.


Trình Trừng Thành vội ho một tiếng, “Không biết Lục chưởng môn còn nhớ chuyện tối qua chúng ta bả tửu ngôn hoan (uống rượu nói chuyện vui vẻ) không?”
“Có sao?” Lục Thanh Y liếc mắt nhìn hắn.


“Đương nhiên.” Để chứng minh mình không nói xạo, Trình Trừng Thành còn đặc biệt dùng một chuyện để nhắc cho y, “Lục chưởng môn còn nói, trước kia Hoa Bắc ngũ hùng không phải do Lục chưởng môn tự tay giết ch.ết.”
“Nha.” Lục chưởng môn gật đầu.


Trình Trừng Thành thấy y không có phản ứng gì, trong lòng không khỏi hồ nghi. Người thường thấy được bí mật của mình bị người khác biết được, hơn phân nửa là kinh nghi một phen, đâu có chuyện trấn định như y? Hắn nhịn không được thử nói: “Chỉ là Lục chưởng môn tối qua nói cũng không rõ ràng lắm, cho nên, ta nhịn không được hiếu kỳ, lại tới hỏi tiếp.”


Vừa lúc Vương Đại Đạt từ cửa đi tới, lập tức bị Lục Thanh Y gọi qua, nói: “Uy. Ngươi đem chuyện trước đây sư phụ ta giết Hoa Bắc ngũ hùng rõ ràng rành mạch kể lại cho hắn nghe đi.” Nói xong, tự mình phất tay áo hướng tiền viện đi.
Trình Trừng Thành: “. . .”


Vương Đại Đạt nói: “Nguyên lai Trình thiếu hiệp muốn biết chuyện tích lão chưởng môn đại chiến Hoa Bắc ngũ hùng sao, đến đây đến đây, chúng ta vừa đi vừa nói. Ta vừa lúc muốn đến trù phòng làm cơm trưa cho chưởng môn.”
. . .


Sau nửa canh giờ, Trình Trừng Thành cố gắng giữ vững mí mắt không ngừng rũ xuống, tổng kết nói: “Cho nên nói, trước đây lão chưởng môn là vì muốn Lục chưởng môn kế thừa chức vị chưởng môn, mới đem chuyện này cường đặt lên đầu hắn?”


Vương Đại Đạt gật đầu nói: “Đúng vậy. Lão chưởng môn muốn từ bỏ chức chưởng môn lâu rồi, nhưng chưởng môn lúc nào cũng mượn cớ công tích còn thiếu để từ chối, lão chưởng môn trong lúc nóng giận, trực tiếp giúp hắn làm rất nhiều chuyện tốt.”


“Rất nhiều người biết chuyện này sao?”


“Đương nhiên. Phái Thái Sơn trên dưới cũng biết, thôn dân dưới núi hầu như cũng đều biết. Lão chưởng môn mỗi lần trở về đều hướng bọn họ kể chuyện bản thân mình trước đây đã bẫy chưởng môn thế nào, bức hắn không thể không kế nhiệm ra sao.”
Trình Trừng Thành: “. . .”


“Bất quá chưởng môn trước giờ đều xem đây là chuyện vô cùng nhục nhã, không nghĩ ra hắn lại chủ động nhắc tới với Trình thiếu hiệp.”
“Vậy sao?” Trình Trừng Thành từ trong thất lạc sống lại, “Hắn trước giờ đều xem chuyện này là vô cùng nhục nhã? Không nhắc tới với người khác?”


Vương Đại Đạt nghi hoặc hỏi: “Trình thiếu hiệp vì sao lại hưng phấn như thế?”
“Bởi vì ta đột nhiên phát hiện, Lục chưởng môn đối ta có chút biệt đãi.”


Vương Đại Đạt cười nói: “Muốn chưởng môn chúng ta đối ngươi biệt đãi rất đơn giản, chỉ cần ngươi phụng bồi hắn đi chơi hết đại giang Nam Bắc, hắn sẽ đem ngươi xem như tri kỷ.”


Trình Trừng Thành nhãn tình sáng lên, rồi lại thở dài nói: “Đáng tiếc, muốn đi hết đại giang Nam Bắc không chỉ cần mấy tháng là được a.”
“Chưởng môn cũng thường xuyên nói vậy, cho nên giờ hắn vẫn chưa thành thân.”


Trình Trừng Thành nói: “Chẳng lẽ Lục chưởng môn sợ kiều thê cô đơn?”


“Nói vậy cũng được.” Vương Đại Đạt là một người miệng rộng, trọng tâm câu chuyện vừa mở ra thì không thu lại được, cái gì cũng đều đổ hết ra bên ngoài, “Kỳ thực chưởng môn sợ làm lỡ thời gian du sơn ngoạn thủy của chính mình.”


Trình Trừng Thành giả vờ chợt gật đầu, “Thì ra là thế. Trách không được Lục chưởng môn đến giờ vẫn một mình cô đơn.”
Đang nói, một thân ảnh vội vã xông vào, thấy bọn họ, cũng không quay đầu lại mà xoay người hướng một phía khác chạy đi.


Vương Đại Đạt vỗ tay một cái nói: “Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì.”
“Chuyện gì?”
“Ta cũng không biết. Hắn hơn phân nửa là đi tìm chưởng môn rồi, ta đi xem.” Vương Đại Đạt là người hấp tấp, nói đi liền đi.


Thế nhưng khinh công của Thái Sơn không so được với Thanh Thành, cho nên Trình Trừng Thành dùng Thanh Vân tung dễ dàng theo sát phía sau hắn.
Vừa rồi người nọ là tập trung tinh thần hướng bên ao chạy đi, Trình Trừng Thành cùng Vương Đại Đạt đến, người nọ đang hướng Lục Thanh Y nói đến nước miếng tung bay.


Vương Đại Đạt bước nhanh đến phía sau người nọ, nói: “Có phải Hoa Đại cương (đồi Hoa Đại) lại xảy ra chuyện gì rồi không?”
Trình Trừng Thành bất động thanh sắc đứng ở bên cạnh.


Người nọ gật đầu nói: “Chính là Hoa Đại cương. Cuồng Phong trại mới đến chỗ bọn họ cướp sạch một trận.”
Tuy rằng nghe được không nhiều lắm, thế nhưng Trình Trừng Thành đã đại thể biết được chuyện gì xảy ra.


Phái Thái Sơn không giống như Võ Đương tự cấp tự túc, cũng không kinh doanh làm ăn như Huy Hoàng Môn, bọn họ là dựa vào tiền cho thuê đất mà sống. Hoa Đại cương kia chính là địa bàn phái Thái Sơn cho thuê. Mà Cuồng Phong trại là hắc đạo môn phái mới phất lên gần đây.


Từ sau khi Lam Diễm Minh bị diệt, đại đa hắc đạo môn phái đều sẵn sàng đến Bễ Nghễ sơn xin góp sức dưới cờ ma giáo, thế nhưng cũng có một số là tự lực cánh sinh, không muốn ăn nhờ ở đậu —— Cuồng Phong trại là một trong số đó.


“Chưởng môn, chúng ta có phải là nên giúp Hoa Đại cương đòi lại một cái công đạo không?” Vương Đại Đạt đối Lục Thanh Y nói.
Lục Thanh Y buông cần câu, đứng lên, phủi phủi y phục nói: “Từ đây đến Hoa Đại cương mất bao lâu?”


Người nọ vội vàng nói: “Khoảng chừng chưa đến một canh giờ.”
Lục Thanh Y nhìn sắc trời một chút, nhíu mày.
Vương Đại Đạt nói: “Chưa tới một canh giờ xem như đã là gần rồi. Chưởng môn mỗi lần xuất môn, lần nào không phải là năm ba tháng mới về lại một chuyến.”


Lục Thanh Y chần chừ nói: “Nhưng lúc nãy ta thấy một nồi vịt hầm trong trù phòng, ta sợ đối phương người nhiều quá, ta trở về muộn, không kịp giờ cơm tối.”
. . .
Vương Đại Đạt nói: “Không bằng ta đi cùng với chưởng môn?”


Lục Thanh Y nói: “Ngươi khinh công như rùa bò, cưỡi ngựa như rùa rụt đầu, đi với ngươi, một canh giờ sẽ biến thành hơn một tháng.”


Vương Đại Đạt bị nói xong mặt đỏ lên, thở dài nói: “Đáng tiếc các sư huynh đệ khác đều xuất môn lịch luyện, nếu không cố gắng cũng có thể giúp chưởng môn một tay.”


Trình Trừng Thành biết cơ hội thể hiện của mình tới rồi, liền nói ngay: “Nếu Lục chưởng môn không chê, không bằng để ta đi cùng Lục chưởng môn chuyến này.”
Đám người Lục Thanh Y nhìn qua.
Trình Trừng Thành cười rất thản nhiên.


“Ngươi bất quá là muốn ta không tính toán chuyện trước đây ngươi vô lễ.” Lục Thanh Y đạm nhiên phất tay áo nói, “Ta căn bản không để ở trong lòng.”


“Tuy Thanh Thành cùng Thái Sơn cách nhau khá xa, nhưng lúc diệt trừ Lam Diễm Minh thì cũng từng cùng xuất sinh nhập tử. Hôm nay có thể vì phái Thái Sơn ra sức, ta vô cùng vinh hạnh.” Trình Trừng Thành mở to mắt, thể hiện thành ý của bản thân.


Lục Thanh Y rất không cho là đúng. Đừng nói mình lúc diệt trừ Lam Diễm Minh chưa từng bỏ ra nửa phần lực, coi như từng xuất lực, cũng tuyệt đối không có chút quan hệ gì với phái Thanh Thành cả. “Ngươi thực sự quyết định muốn đi?”
“Xin Lục chưởng môn thành toàn.” Trình Trừng Thành ôm quyền.


“. . . Vậy đi thôi.” Lục Thanh Y trước giờ không thích cùng người tranh chấp, huống chi việc này đối với mình vô hại, “Bất quá trước khi đi, ngươi đem di thư viết hảo đã.”
Trình Trừng Thành: “. . .”


“Ngươi cũng không muốn Thanh Thành cùng với Thái Sơn vì ngươi ch.ết mà trở mặt thành thù chứ?” Lục Thanh Y liếc nhìn hắn.
Trình Trừng Thành cười khổ nói: “Bất quá là một cái Cuồng Phong trại, không đến mức phải viết di thư chứ?”
“Trước khi Bách Lý Thu bệnh ch.ết, ta cũng nghĩ như thế.”


Trình Trừng Thành thấy y đem Bách Lý Thu ra, tự giác mình đuối lý cũng không nói nữa, trái lại tìm giấy bút, viết xuống di thư: nếu bản thân tao ngộ bất trắc, là so tự chuốc vạ vào thân, cùng Thái Sơn không quan hệ.






Truyện liên quan