Chương 20: Tên đàn ông cặn bã không phải chỉ có trong truyền thuyết (hai)

Hùng Cách Cách ngồi lại trên ghế của mình cảm thấy vô cùng tủi thân. Nếu như không phải tên bệnh tâm thần đó đột nhiên xuất hiện thì đâu cô có đến nỗi thê thảm như vậy! Mỗi lần gặp tên thần kinh đó là đều rước họa vào thân! Nếu như cô còn để ý tới tên thần kinh đó, thì cô....cô....cô sẽ không xem sách manga một tuần!


Buổi trưa, Tô Hàng đầu tóc bù xù bò dậy khỏi giường. Anh kêu Hùng Cách Cách mấy tiếng cũng không có ai trả lời. Tâm tình có chút khó chịu. Sau khi xuống lầu, nhìn thấy trên bàn cơm có tờ giấy, nói là thức ăn đã đặt ở trong lò vi ba. Tâm trạng Tô Hàng mới tốt lên.


Tô Hàng lái xe đi tới công ty, trong nháy mắt nhìn thấy Hùng Cách Cách, anh ta cười tới nỗi xém chút là quay về. Anh ta nói: "Hùng Cách Cách ơi Hùng Cách Cách, cô làm sao vậy? Biết bản thân mình mất mặt rồi cũng không cần nhóm lửa đốt tóc chứ. Ha ha....Ha ha ha...."


Khi Tô Hàng đang cười ngặt nghẽo, bỗng có tiếng “xoẹt” vang lên, quần anh ta rạn đường chỉ rồi!
Cùng lúc đó, cửa phòng làm việc của Phó Bạc Yến mở ra, năm sáu quản lý bộ phận đi ra.


Hùng Cách Cách nhìn chằm chằm Tô Hàng không chớp mắt, dùng mắt ghi chép khoảnh khắc lịch sử rất có ý nghĩa này.


Sáng sớm hôm nay, cô len lén chạy vào phòng của Tô Hàng, nhìn thấy quần áo anh ta ném trên ghế, âm thầm suy đoán bộ quần áo đó có thể là bộ anh ta muốn mặc , cho nên.... bàn tay tội lỗi đã hạ thủ với nó.


available on google playdownload on app store


Căn cứ vào truyền thống làm chuyện xấu không để lại tên của nhà họ Hùng, Hùng Cách Cách quyết định giữ kín như bưng, vĩnh viễn không nói cho Tô Hàng, đường chỉ quần của anh ta là bị cô khều ra. Ai bảo anh ta mắng cô, nhục nhã cô, giày vò cô, cười nhạo cô? ! Cô cũng tức giận chứ!


Chỉ là....Chỉ là....Cô thật sự không ngờ rằng, Tô Hàng lại....lại.... lại không mặc qυầи ɭót .
Chuyến này toi đời rồi.
May mà, may mà người toi đời không phải cô.
Mặt Tô Hàng xanh mét. Anh ta kẹp mông lại, gấp rút chạy vào trong văn phòng, đồng thời bụp một tiếng đóng cửa lại.


Quản lý bộ phận rối rít cúi đầu, nén cười trở về chỗ làm việc của mình.


Hùng Cách Cách vọt vào trong phòng vệ sinh, ngửa mặt lên trời cười to. Sau khi cười khoảng một phút, cô vuốt cơ mặt đã hơi cứng ngắc, đi ra khỏi phòng vệ sinh. Không ngờ lại gặp Tô Hàng đang đứng bên cạnh cửa nhà vệ sinh! Hùng Cách Cách hít vào một hơi!


Tô Hàng quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, môi đỏ chậm rãi mở ra, lạnh lùng nói: "Là cô cười to không ngừng ở bên trong? Cười cái gì thế, nói ra đi chúng ta cùng chia sẻ?"


Mắt Hùng Cách Cách nhìn lướt qua quần Tô Hàng, thấy nó đã đổi từ quần jean thành quần tây, không khỏi thầm than tốc độ thay quần của anh ta. Hùng Cách Cách cười gượng đáp: "Không có....Không có gì, chỉ là nghĩ tới một truyện cười thôi."
Tô Hàng nhíu mày, "Nói nghe thử xem.”


Hùng Cách Cách rủ thấp đầu xuống, "Tôi quên rồi."
Tô Hàng vô cùng tức giận mắng: "Đầu cô đựng toàn phân hóa học thôi à?"
Hùng Cách Cách ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Hàng nhỏ giọng nói: "Bây giờ trong đầu tôi đều là suy nghĩ về anh.”
Tô Hàng trừng mắt hỏi: "Cô nói cái gì?"


Hùng Cách Cách đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười, bắt đầu cười khúc khích.
Tô Hàng hừ lạnh, xoay người bỏ đi.
Hùng Cách Cách quệt quệt môi, bày tỏ sự khinh thường của mình.
Đến giờ nghỉ trưa, Hùng Cách Cách muốn ăn cơm.
Đến giờ nghỉ trưa, Phó Khương lại xuất hiện.


Phó Khương đứng đối diện Hùng Cách Cách ở cửa siêu thị nói: "Tốt nhất là cô nên đổi một bộ khác, cắt một kiểu tóc mới, sau đó đi ăn ‘ đồ ăn nếm thử’ mới không bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài ."
Hùng Cách Cách nắm chặt quả đấm, nghiêng đầu không nhìn Phó Khương một lần.


Phó Khương đến gần Hùng Cách Cách, "Sao hả, không để ý đến tôi ư?"
Hùng Cách Cách tiếp tục nghiêng đầu, vẫn không nhìn Phó Khương.


Phó Khương móc một túi trà từ trong túi quần ra, đưa tới trước mặt của Hùng Cách Cách, "Nghe nói mỗi buổi chiều là cô lại mệt rã rời, nên cố ý mang một túi trà tới cho cô."


Con ngươi Hùng Cách Cách đảo qua hai cái. Dường như tên này đối xử với cô coi như cũng không tệ. Chuyện cháy ban nãy nên trách bản thân cô tay chân vụng về chứ không nên trách anh ta.


Phó Khương móc từ trong túi quần ra một tuýp thuốc mỡ, "Nhìn tư thế đi bộ của cô không thoải mái cho lắm chắc là lòng bàn chân có vết thương. Đây là thuốc giảm đau tiêu viêm, thử một chút xem hiệu quả thế nào.”


Hùng Cách Cách mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn Phó Khương, hạ quyết tâm, thầm nói: chưa từng có người đàn ông nào từng quan tâm cô như vậy, cô nên cảm kích. Được rồi, thì một tuần không coi manga! Đưa tay nhận lấy túi trà và thuốc mỡ trong tay anh.
Phó Khương nheo mắt lại, cười như tẩm gió xuân.


Hùng Cách Cách cong khóe môi, cảm thấy trái tim ấm áp.
Phó Khương lại đút tay vào trong túi quần, ánh mắt Hùng Cách Cách lập tức nhìn theo, chờ đợi niềm kinh ngạc tiếp theo.
Phó Khương móc tờ hóa đơn trong túi ra, đưa cho Hùng Cách Cách, "Thuốc mỡ 26 tệ."
Hùng Cách Cách hỏi ngu: "Thế là sao?"


Phó Khương cười ôn nhu: "Cô bé ngốc, cô phải trả tiền."
Hùng Cách Cách thẫn thờ nhìn Phó Khương, qua một lúc lâu cô mới nhận ra câu đó rốt cuộc có ý gì!


Hùng Cách Cách hơi rũ mí mắt xuống, mở nắp thuốc mỡ ra sau đó dùng lực bóp, bôi thuốc mỡ màu sữa lên mặt Phó Khương, cũng học cách nói chuyện của Phó Khương cười tủm tỉm nói: “Nghe nói thuốc mỡ này có tác dụng giảm đau tiêu viêm, anh thử đi xem có thể chữa khỏi bệnh đần độn của anh không!” Nói xong liền xoay người đi. Cả ngày hôm nay cô đã chịu oan uổng đủ rồi! Nếu như còn tiếp tục nhẫn nhịn thì cô không gọi là Hùng Cách Cách nữa, mà phải đổi tên thành Ninja rùa!


Sau khi Phó Khương hết sững sờ, anh móc khăn giấy ra lau đi thuốc mỡ trên mặt. Anh chẳng những không tức ngược lại còn cười ha ha, bước nhanh đuổi theo Hùng Cách Cách có vẻ chân thành nói: "Cám ơn cô đã giúp tôi chữa bệnh."






Truyện liên quan