Chương 40: Khi gian tình được tiến hành (bảy)
Bên ngoài hội quán Xương kỳ đứng ở cửa bày ra bộ dáng quyến rũ cười tủm tỉm nhìn Phó Bạc Yến. Cô ta cố ý dò xét địa vị của Hùng Cách Cách trong lòng Phó Bạc Yến, bèn mở miệng trêu ghẹo: “Bạc Yến, anh muốn làm hộ hoa sứ giả em mặc kệ, nhưng dẫu gì anh cũng nên bảo vệ một bông hoa chứ.”
Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách, rồi cười đáp, "Sao cô biết cô ấy không phải là nụ hoa sắp nở chứ?"
Tô Hàng thẳng thắn hơn, trực tiếp nổ súng về phía Xương Kỳ, "Nếu như cô là hoa, thì bò cũng không dám ỉa phân!"
Phó Bạc Yến không trách cứ Tô Hàng, mà đạp chân ga lái xe đi.
Xương Kỳ đứng ở cửa hội quán, sắc mặt biến đổi! Đổi đi đổi lại! Trong mắt cô ta hiện lên sự sắc bén lạnh thấu xương, đó là một loại sắc thái trộn lẫn giữa thù hận và đố kị.
Cô ta hít sâu một hơi, tự nói với mình phải tỉnh táo. Không ai có thể đấu lại cô ta! Lúc xoay người đi về thì lại bị một người đang đứng sau lưng cô làm giật mình.
Cô ta hít một hơi khí lạnh, chợt lui về phía sau một bước, thở hổn hển nói: "Phó....Phó Khương?"
Phó Khương híp mắt, vẻ mặt ôn hoà nói: "Xương Kỳ, cô bé không có lễ phép như con. Chú không thích."
Xương Kỳ vội sửa lời nói: "Chú Phó."
Phó Khương hài lòng gật đầu, móc một cây kẹo que từ trong túi quần ra đưa cho Xương Kỳ, "Xương Kỳ ngoan, chú mời con ăn kẹo."
Xương Kỳ cầm kẹo tức thì rối rắm. Mọi người đều biết Phó Khương có tiền sử bệnh thần kinh gián đoạn, ai biết trong chiếc kẹo này có thứ gì cổ quái không chứ?
Con ngươi Phó Khương lạnh lẽo trầm giọng nói: "Sao nào? Ghét bỏ đồ của chú?"
Ánh mắt kia quá mức kinh người!
Xương Kỳ vội bóc vỏ kẹo ra, đưa kẹo que vào trong miệng. ɭϊếʍƈ thử không có mùi là lạ, lúc này mới yên tâm ăn.
Mắt Phó Khương chớp chớp, dựa người vào bên cửa vẻ mặt chân thành nói: "Xương Kỳ, quần áo của cháu hôm nay đẹp thật đấy."
Đối mặt với một Phó Khương lịch sự, quân tử bất phàm, nói năng nhẹ nhàng thì chẳng có cô gái nào có sức kháng cự cả.
Nhất là khi anh ấy khen ngợi bạn, nụ cười trong mắt đó như bầu trời đầy sao làm người ta không nhịn được khát khao hướng ra bên ngoài, ao ước mình có thể dừng chân trong chòm sao lấp lánh đó.
Xương Kỳ hơi thất thần.
Lòng cô ta đang rối như tơ vò. Vì Phó Khương là một người bệnh thần kinh gián đoạn mà rối bời; rối bời vì ban đầu mình không yêu Phó Khương; rối bời vì sau khi yêu Phó Bạc Yến lại phát hiện ra Phó Khương mê người như vậy!
Xương Kỳ thầm than trong lòng, khi hồi hồn thì hơi ngượng ngừng nhẹ nhàng nói, "Cám ơn."
Phó Khương ra vẻ thâm tình chân thành nhìn chằm chằm Xương Kỳ, rồi nói tiếp: "Cháu làm chú liên tưởng đến một loài cá rất hấp dẫn. Cá chạch, cháu biết không? Đúng, chính là loài cá chạch đầu đen, trơn tuột tròn vo.”
Nụ cười trên mặt Xương Kỳ cứng ngắc.
Phó Khương ngưng mắt nhìn Xương Kỳ, tỏ vẻ áy náy nói: "Cháu biết đấy, chú không biết khen con gái nhiều."
Ánh mắt đó khiến Xương Kỳ quyết định tha thứ cho lời nói không biết cách biểu đạt của anh.
Phó Khương lại nói: "Nhưng chú nói đều là lời từ tận đáy lòng."
Gân xanh trên đầu Xương Kỳ nổi lên. Cô ta kéo cây kẹo que trong miệng ra, bất ngờ phát hiện cây kẹo que kia là màu xanh lá cây!
Cô ta lập tức móc gương ra lè lưỡi soi.
"Á...." Tiếng thét phát ra từ trong miệng cô ta.
Đầu lưỡi của cô ta biến thành....Màu xanh lá cây!
Phó Khương cười ha ha nói: "Ăn nói độc địa thì phải có cái lưỡi độc, như vậy mới được.” Anh nói xong thì nhét hai tay vào túi đứng thẳng người từ từ rời khỏi.
Trò cười hôm nay không phải anh không muốn ra tay bảo vệ Hùng Cách Cách, mà là đợi khi anh xuất hiện vừa khéo đánh trận cuối. Thật may là, động tác của anh khá nhanh còn trừng phạt được Trương Huy và Xương Kỳ, nếu không đâu còn mặt mũi đi gặp Hùng Cách Cách nữa chứ?
Đáng tiếc, khi nào Hùng Cách Cách mới có thể hiểu được tấm lòng son của anh đây? Hỏi thế gian tình là gì mà làm người ta đầu đầy sương mù! Haiz....