Chương 119: Bảo bối, về nhà đi! (3)
Phó Khương nôn nóng nhẹ nhàng lắc lắc Hùng Cách Cách, dùng một loại giọng điệu gần như làm nũng, nói: “Hiểu lầm cũng đã giải thích rõ rồi, tại sao em còn chưa chịu tha thứ cho anh? Em nhìn anh đi, râu ria lởm chởm, mắt thâm đen xì, tế bào ch.ết cả một lớp dày nè, sao em có thể nhẫn tâm không tha thứ cho anh đây? Sai lầm lớn nhất anh là không nhanh chóng giải thích với em nhưng em phải biết là vì anh bảo vệ em thái quá, không muốn cho em biết những chuyện này, không muốn làm cho em lo lắng.”
Hùng Cách Cách lại dùng mũi chân đá đá con báo tuyết kia, lạnh nhạt nói: “Cuối cùng em vẫn không hiểu rõ anh, điều này làm cho em không có cảm giác an toàn. Em đang suy nghĩ, rốt cuộc chúng ta có thích hợp ở cùng nhau hay không?”
Lần này Phó Khương nôn nóng thật sự. Anh lập tức ôm chặt Hùng Cách Cách, lớn tiếng nói: “Anh không cho phép em nghĩ như vậy, em nói đi, em nói xem em không hiểu anh ở chỗ nào? Anh sẽ mổ ngực ra cho em xem! Chẳng lẽ em không biết, ở trước mặt em anh luôn luôn không che giấu sao?”
Hùng Cách Cách cúi đầu xuống, không có đáp lời.
Phó Khương vùi đầu vào cổ Hùng Cách Cách, cọ xát, giọng nói khàn khàn: “Cầu xin em, đừng giày vò anh nữa.”
Người Hùng Cách Cách hơi run lên, trong nháy mắt trong lòng tràn ngập mùi vị khổ sở.
Cô đang hành hạ anh sao? Chắc có lẽ vậy...!
Trong hơn một tháng này, cô trải qua một đoạn thời gian chẳng vui vẻ gì, anh cũng không khá hơn chút nào. Chẳng qua cô còn tức giận. Cô cảm thấy nếu như Phó Khương nói rõ mọi chuyện sớm một chút thì làm sao giữa bọn họ còn có thể tồn tại những thứ quanh co, vòng vèo này?
Phải biết từ lúc tách ra đến nay đã hơn một tháng, không có ngày nào cô không sống thống khổ cả.
Cô dặn mình phải cứng rắn lên, phải cho Phó Khương một bài học, cũng cho mình một bài học. Cô muốn cho Phó Khương biết được tầm quan trọng của chia sẻ, muốn cho mình biết bất luận là hiểu lầm như thế nào thì cũng phải cho Phó Khương một cơ hội để giải thích. Nhưng vào giờ phút này, cô lại mềm lòng.
Một người đàn ông kiêu ngạo như thế mà lại nói ra lời này thì bảo cô phải tiếp tục cứng rắn như thế nào?
Hùng Cách Cách trợn mắt nhìn Phó Khương một cái, lên án: “Là anh hành hạ em!”
Phó Khương lập tức ngẩng đầu, hôn gò má Hùng Cách Cách, dụ dỗ: “Sao anh nhẫn tâm hành hạ em được? Hồ ly ngốc của anh.”
Tay Hùng Cách Cách nắm chặt thành quả đấm: “Anh mới là hồ ly ngốc!”
Phó Khương hôn quả đấm nhỏ của Hùng Cách Cách: “Anh là chồng của hồ ly ngốc.”
Vi Cù ho nhẹ một tiếng, nói xen vào: “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới Khương cũng có thể nói ra những lời ngu ngốc, buồn nôn đến như vậy.”
Phó Khương mắng trả lại: “Ông ngồi tiếp đi, còn có thể nghe được những lời buồn nôn hơn đấy.”
Vi Cù nói: “Xem ra cậu nhất quyết muốn kết hôn với cô ấy sao?”
Phó Khương gật đầu, ôm chặt Hùng Cách Cách: “Chắc chắn.”
Vi Cù hỏi: “Cậu thật sự cảm thấy cô ấy là cô gái thích hợp với cậu sao?”
Không đợi Phó Khương trả lời, Hùng Cách Cách đã nhìn chằm chằm ông ta bằng ánh mắt quyến rũ của mình, hỏi: “Ông hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ là ông nhìn trúng Phó Khương, muốn giành người đàn ông của tôi hả?”
Một câu nói làm cho Vi Cù nghẹn họng.
Vi Hồ Nhi cau mày, mở miệng nói: “Khương, anh có biết Vi Điệp Nhi sẽ không từ bỏ ý đồ. Cô ấy yêu anh, yêu rất điên cuồng. Nếu để cho cô ấy biết anh và Hùng Cách Cách ở cùng một chỗ thì có lẽ cô ấy sẽ làm ra chuyện mất lí trí.”
Hùng Cách Cách từ trên người Phó Khương nhảy xuống đất, đi đến trước mặt Vi Hồ Nhi, hít sâu một hơi rồi đập vỡ cái bàn trước mặt Vi Hồ Nhi, sau đó trong lúc Vi Hồ Nhi đang trợn mắt há hốc mồm thì cô hất cằm lên, nói: “Nếu như cô ta không sợ bị đánh thành cái bánh thịt thì có thể tới tìm tôi gây phiền phức! Nhà họ Hùng chúng tôi chính là thế gia võ thuật nổi tiếng mười dặm tám thôn đấy!” Sau đó Hùng Cách Cách xoay người, trở về bên cạnh Phó Khương, nhấc chân đá con báo tuyết một cước: “Nếu như cô ta còn muốn bắt người đàn ông của tôi đi thì tôi sẽ cho cô ta biết quả đấm của tôi cứng như thế nào, bị đánh sẽ đau ra sao!” Đừng tưởng rằng cô không biết, Vi Hồ Nhi thích Phó Khương, mà Vi Điệp Nhi chỉ là cái cớ mà thôi! Nhưng chỉ cần Phó Khương yêu cô thì cô sẽ đứng ở trước mặt anh, không cho bất kỳ người phụ nữ nào đến gần anh!
Phó Khương cười nghiêng ngã trên ghế. Ánh mắt anh nhìn Hùng Cách Cách quả thực là sầu triền miên.
Sắc mặt của Vi Hồ Nhi trở nên không tốt. Cô ta dứt khoát đứng lên, đi ra ngoài, không nhìn đôi tình nhân khiến cô ta cảm thấy chói mắt nữa!
Vi Cù lắc đầu một cái, đứng lên nói với Phó Khương: “Chúc cậu hạnh phúc.”
Phó Khương ôm lấy Hùng Cách Cách, nhếch môi cười với Vi Cù: “Tôi sẽ hạnh phúc.” Sau đó xoay người, đi ra ngoài.
Trên máy bay trực thăng, Phó Khương thâm tình hôn cánh môi Hùng Cách Cách, Hùng Cách Cách thì lại sờ đông sờ tây, quả thực là yêu thích không buông tay đối với máy bay trực thăng này.
Phó Khương bắt đầu ghen. Anh nói: “Một đống đồng nát sắt vụn thôi mà, thích sờ hơn anh sao?”
Hùng Cách Cách kích động nói: “Lần đầu tiên em ngồi máy bay trực thăng đấy!”
Phó Khương kéo tay Hùng Cách Cách, ôm vào cô vào lòng: “Đây là máy bay trực thăng của chúng ta, sau này em muốn ngồi lúc nào cũng được.”
Hùng Cách Cách trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Anh... Sao anh có nhiều tiền như vậy?” Trong Phó Khương lộ ra vẻ đắc ý thì Hùng Cách Cách nói tiếp: “Làm sao anh kiếm được nhiều tiền như vậy? Có phải là mỗi năm anh ở chung với Vi Điệp Nhi một tháng nên cô ta đưa cho anh hay không?”
Phó Khương cố gắng khống chế thái độ của mình, rối rắm nói: “Anh giống loại đàn ông được phụ nữ bao nuôi sao?”
Hùng Cách Cách lắc đầu một cái, sau đó hết sức khẳng định nói: “Anh không giống loại đàn ông được phụ nữ bao nuôi nhưng mà lại giống loại đàn ông được đàn ông bao nuôi. Anh nói thẳng đi, có phải Vi Cù cho anh tiền hay không?”
Phó Khương mở tay ra, hỏi: “Em cảm thấy anh đáng tiền sao như vậy?”
Hùng Cách Cách bình luận đúng trọng tâm: “Cá nhân em cảm thấy anh cũng đáng tiền đấy.”
Phó Khương cười ha ha, véo má Hùng Cách Cách, nói: “Tiền của anh được thu vào từ rất nhiều nguồn, nhỏ thì như quán ăn vặt đầu đường, lớn thì là các công ty đã đưa ra thị trường, anh cũng không nhớ ra được là rốt cuộc mình có bao nhiêu sản nghiệp. Ngoại trừ những thứ này thì thỉnh thoảng anh còn viết một ít sách thuộc phương diện tâm lý học, sau đó lừa dối người có tiền nhưng tâm thần có vấn đề. Ha ha... Có lẽ là do tinh thần của anh không bình thường cho nên dễ dàng giao tiếp với mấy người bị bệnh tâm thần đó.”
Sau khi Hùng Cách Cách khiếp sợ xong thì chảy nước miếng nói: “Thật là tốt. Rốt cuộc em cũng tìm được một người cực kì giàu có! Bảo Nhi sẽ ghen tỵ ch.ết đấy! Oa hi hi... Oa ha ha ha... “
Phó Khương mở rộng vòng ôm: “Phú bà, mau tới lấy lòng chồng tương lai của em đi.”
Hùng Cách Cách đi đến gần, dùng sức hôn Phó Khương một cái làm cho anh sung sướng đến suýt chút nữa không phân rõ Đông Tây Nam Bắc.
Phó Khương ôm Hùng Cách Cách, dùng sức ngửi hương vị trên người cô, cảm khái nói: “Nếu như sau này còn có chuyện gì khiến em hiểu lầm thì em không được bỏ đi mà phải lớn tiếng chất vấn anh, có biết hay không?”
Hùng Cách Cách hít mũi một cái, nói: “Em có hỏi anh rồi, nhưng anh không nói gì cả.”
Phó Khương hôn chóp mũi Hùng Cách Cách một cái, dịu dàng nói: “Em là Hùng Cách Cách vui vẻ, anh không muốn làm cho em lo lắng vì những thứ có cũng được mà không có cũng không sao kia. Hơn nữa, Vi Điệp Nhi phiền toái này, lần trước anh gặp cô ta thì đã giải quyết xong cả rồi.”
Hùng Cách Cách kinh ngạc nói: “Anh giết cô ta hả?” Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy lời này không đúng. Dù sao, Vi Hồ Nhi và Vi Điệp Nhi là một người, nếu như Phó Khương giết Vi Điệp Nhi rồi thì làm sao Vi Hồ Nhi có thể đứng ở trước mặt cô được?
Phó Khương cười nói: “Anh giết cô ta nhưng mà thứ anh giết là suy nghĩ của cô ta. Mặc dù Vi Điệp Nhi điên cuồng nhưng người cố chấp thật sự là Vi Hồ Nhi. Anh chỉ động tay chân một chút khiến Uy Điệp Nhi tin tưởng rằng cô ta thích phụ nữ mà thôi.”
Miệng Hùng Cách Cách há to: “Chờ sau khi Vi Hồ Nhi phát hiện Vi Điệp Nhi thích phụ nữ thì sẽ không có lý do gì cạn tào ráo mán với anh nữa phải không?!”
Phó Khương thưởng Hùng Cách Cách bằng một nụ hôn nóng bỏng: “Thông minh!”
Hùng Cách Cách hàm hồ nói: “Anh không cảm thấy mình làm như vậy không được quang minh sao?”
Phó Khương nhíu mày: “Có sao?”
Hùng Cách Cách gật đầu: “Có.” Ngẩng đầu, nhếch miệng cười một tiếng: “Nhưng mà em thích!”
Phó Khương cười ha hả, ôm Hùng Cách Cách vào lòng, khích lệ nói: “Hùng Cách Cách, em thật sự là một bảo bối. Không nghĩ tới em rất dũng mãnh, chẳng những dám gào thét với Vi Hồ Nhi và Vi Điệp Nhi mà còn dám đá con báo tuyết kia!”
Hùng Cách Cách hơi run, mở to hai mắt, hỏi: “Cái con trắng như tuyết kia là báo tuyết hả? Không phải... chỉ là con mèo lớn thôi sao?”
Sau khi Phó Khương sững sờ thì không nhịn được nữa, ôm bụng cười lăn lộn.
Hùng Cách Cách bị anh cười đến có chút tức giận, oán giận nói: “Anh cũng không nhắc em. Nếu nó cắn em thì phải làm thế nào?”
Phó Khương ôm lấy Hùng Cách Cách, nói: “Yên tâm, nếu như nó dám cắn em thì anh sẽ cắn nó!”
Hùng Cách Cách cười ha ha, banh hàm răng Phó Khương ra: “Để em xem thử răng anh có đủ sắc hay không.”
Phó Khương nghiêm túc đảm bảo: “Yên tâm. Chẳng những răng của anh bén mà còn hết sức linh hoạt.” Sau đó nháy mắt một cái, cười mập mờ nói: “Chẳng những có thể cắn ch.ết báo tuyết, mà còn có thể... Cởi nút áo sơ mi. Em có muốn thử một chút hay không?” Rồi Phó Khương cúi đầu, ngậm nút áo của Hùng Cách Cách vào.
Hùng Cách Cách lui về phía sau, mắng: “Vô sỉ!”
Phó Khương cười lộ hàm răng trắng bóc: “Anh thích cái nick name này. Về sau, em gọi anh “Vô sỉ” còn anh sẽ gọi em là “Hạ lưu”.”
Hùng Cách Cách cười he he nói: “Em thích cái tên “Tổng công hoa lệ” hơn.”
Phó Khương thân mật nói: “Để phối hợp với tên của em, chẳng lẽ anh phải đổi tên thành “tiểu thụ tuyệt sắc” sao?”
Hùng Cách Cách hoan hô: “Hay quá! Em thích!”
Phó Khương nháy mắt nói: “Vậy cũng tốt, “tổng công hoa lệ”.”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu, hôn cằm Phó Khương: “ “Tiểu thụ tuyệt sắc”, ha ha... “
Phó Khương rù rì: “Xin chủ tử cưng chiều.”
Trong nháy mắt máu sói của Hùng Cách Cách sôi trào! Cô hú lên, nhào tới người Phó Khương, xé rách quần áo của anh: “Anh biết không, em vẫn luôn muốn làm một chuyện với anh.”
Khuôn mặt Phó Khương tràn đầy cưng chiều, nhìn Hùng Cách Cách, khàn giọng nói: “Anh thích em làm những chuyện không bằng cầm thú với anh.”
Ánh mắt của Hùng Cách Cách sáng lên, dựng ba ngón tay lên trước mặt Phó Khương.
Phó Khương dùng giọng nói mê hoặc lòng người, mập mờ nói: “A, làm em ba lần?”
Hùng Cách Cách lắc đầu, kích động nói: “Em muốn hỏi cái kia của anh chịu được mấy đầu ngón tay?!”
Cả người Phó Khương cứng ngắc.
Còn ánh mắt của Hùng Cách Cách thì lóe lên ánh sáng xanh.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng thân thể Phó Khương mềm nhũn, anh nghiêng người, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Anh nói: “Hùng Cách Cách, nếu như em đụng vào lỗ beep của anh thì sẽ phải phụ trách cả đời, không xa không rời.”
Ngón tay Hùng Cách Cách run lên, rồi hạ xuống, dứt khoát công thành đoạt đất!
Hạnh phúc không dễ tìm. Cần phải quyết định thật nhanh, không thể do dự!