Chương 10: Châm chọc

Black Sesame là một nhà hàng truyền thống nổi tiếng, đứng top 6 trong danh sách những địa điểm được yêu thích nhất. Muốn đặt trước chỗ ở nơi này không những phải giàu, còn phải có chút mối quan hệ. Chồng hiện tại của Hân Dư đã vì cô mà chọn được một vị trí cực kì tốt bên trong nhà hàng, cho nên cô không khỏi ngẩng cao đầu lên nhìn Hứa Nhan, lắc hông đi vào.


Hứa Nhan thực biết điều đi chậm lại, nhường đường cho cặp đôi bên cạnh mình. Lúc cô vào trong thì chỉ còn duy nhất một chỗ ngồi bên cạnh Lâm Dương, cho nên chỉ đành đứng ôm túi xách không biết phải làm sao. Tình huống này cũng quá là ngượng ngùng! Nhớ lại tin nhắn cuối cùng mà hắn nhắn cho cô, tim không khỏi đập thình thịch.


"Hứa Nhan! Nửa năm không gặp mà cậu đã xinh đẹp thế này là sao?"


Điền Lộ Lộ kinh ngạc mở to mắt, quả thật không nhận ra người bạn sáu tháng trước mặt mày luôn luôn thiếu sức sống lại thay đổi nhiều như vậy. Trước kia đều chỉ thấy cô mặc quần bò hoặc quần jean và áo thun, rất ít khi ăn diện, hôm nay phá lệ mặc váy không biết có phải vì đã kết hôn rồi nên chăm chút bản thân hơn hay không?


"Lại đây ngồi cùng tớ, tâm sự một chút nào!" Điền Lộ Lộ cười toe toét, sau khi đẩy tên ngồi bên cạnh mình qua chỗ Lâm Dương thì nhiệt tình kéo tay Hứa Nhan.


Cho dù trước kia không quá thân thiết với Điền Lộ Lộ, nhưng Hứa Nhan cũng thầm cảm ơn vì hành động của cô ấy vừa vặn cứu cô thoát khỏi tình cảnh khó xử phải ngồi cạnh Lâm Dương, vội vàng cười chào từng người.


available on google playdownload on app store


"Tớ nói này, không hiểu sao mới mấy tháng mà các cậu đã kết hôn hết rồi, vội quá đó! Hân Dư thì không nói, người ta có bạn trai từ năm ngoái rồi, còn cậu thì làm bọn tớ sốc lắm luôn! Chồng cậu không đến cùng cậu sao?"


Vừa mới ngồi xuống chưa lâu đã bị công kích là thế nào? Hứa Nhan dở khóc dở cười, nhớ đến Phỉ Ngạo gần đây hay bị mất ngủ liền dùng khuỷu tay đẩy nhẹ người Điền Lộ Lộ:
"Thôi đừng nhắc, anh ấy bận lắm!"


Cho dù Phỉ Ngạo không bận thì cũng chẳng muốn cùng cô đến đây, chỉ sợ những nơi tầm thường này làm chướng mắt anh ta.


Hân Dư vẫn luôn giữ nụ cười nửa miệng của mình, im lặng lắng nghe, sau đó nâng ly rượu hảo hạng trên bàn lên nhấp môi một cái, thấy Hứa Nhan được mọi người quan tâm thì thích thú nhếch lông mày, càng như vậy, một lát nữa càng dễ khiến cô ta mất mặt. Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, phát hiện người đàn ông trung niên đi cùng Hứa Nhan đang đứng tựa cửa xe gọi điện thoại, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía này. Bởi vì nhà hàng Sesame được bao bọc toàn bộ bằng kính thủy tinh nên rất dễ để quan sát quang cảnh bên kia đường.


"Hứa Nhan, chồng cậu làm gì vậy?" Hân Dư thu lại ánh nhìn, đặt ly rượu trên tay xuống, đang lúc mọi người cũng tò mò nên im lặng đánh mắt sang phía Hứa Nhan.
Hứa Nhan không được tự nhiên nghiêng đầu tránh né, nhìn về phía Chu quản gia rồi trả lời qua loa:
"Hình như là làm ở công ty..."


Công ty gì ấy nhỉ? Hứa Nhan có chút ngập ngừng, sau đó nhìn xuống chiếc nhẫn cưới tinh xảo trên tay mình, mới sực nhớ hôm trước Chu quản gia có nói qua về lai lịch của nó.
"Công ty DINOZ? Chắc vậy."
"Thật sao? Công ty đá quý DINOZ? Cậu có nói đùa không chứ?"


"Này này, nhân viên bình thường ở đấy tiền lương một tháng cũng nhiều hơn tớ đi làm thêm một năm đó!" Một cậu chàng vội vàng nhăn mày đau khổ.


"Vậy à? Trùng hợp quá, Lưu Vũ cùng làm ở đó, không biết chồng cậu làm chức vụ gì?" Hân Dư đúng lúc chen vào câu chuyện, cả người yếu ớt dựa vào vai người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt, cặp ngực cao ngất cũng vì động tác di chuyển của cô mà hơi lắc lư, tạo ra một độ cung quyến rũ.


"Chà chà, Hân Dư, chồng cậu làm ở DINOZ sao? Cậu nhặt được anh chàng vừa đẹp trai vừa giỏi giang này ở đâu đấy? Mau giới thiệu cho tớ với!"


Trên bàn ăn lại một trận ồn ào, Hứa Nhan không nghĩ tới chồng của cô ta cũng làm ở DINOZ, cầm ly rượu trên bàn lên uống để che đi khóe môi đang giần giật: "Chồng tớ chỉ là nhân viên bình thường thôi."


Gọi cô đến để họp lớp hay để tr.a khảo? Chẳng lẽ ngoài việc đào sâu vào chuyện tình cảm của cô ra thì họ chẳng quan tâm thứ gì khác sao?


Lâm Dương nãy giờ vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Hứa Nhan, hiển nhiên cũng cảm nhận được sự khó chịu của cô. Hắn đưa tay gọi phục vụ bưng thức ăn lên, sau đó cười bảo:
"Mọi người chắc cũng đói rồi phải không? Ăn trước hãy nói!"


"Đúng rồi ~ Tớ đã nhịn đói để đến đây đó! Hôm nay Lưu Vũ mời, nên tớ sẽ không khách sao đâu!" Điền Lộ Lộ cười tít mắt, hai tay cầm chặt dao nĩa, dáng vẻ giống như chuẩn bị ra trận vậy.


Lưu Vũ nghe nhắc tên mình thì cũng lên tiếng: "Mọi người cứ tự nhiên, xem như hôm nay tôi vì Hân Dư mà mời mọi người một bữa!"


Dáng vẻ của Lưu Vũ rất chững chạc, dựa trên sự nhiệp của anh ta mà so ra thì hẳn là không ít hơn ba mươi tuổi, vậy mà khuôn mặt không có chút dấu vết của thời gian, rất trẻ trung, lại còn tương đối đẹp trai. Tất nhiên nếu đem so với Lâm Dương tầm năm, sáu năm nữa thì sẽ không bằng, nhưng lúc này vẫn toát ra một loại sức hút kì lạ.


Đám phụ nữ cùng bàn chưa chồng không khỏi xuýt xoa trước Lưu Vũ, đặc biệt là cô nàng năng động Điền Lộ Lộ, trực tiếp nói: "Tớ mà có một ông chồng giàu như vậy, già chút cũng không sao!"


Câu này vừa nói ra đều khiến mọi người bật cười, Lâm Dương cũng tỏ vẻ rất bất lực trước suy nghĩ ngây thơ của cô nàng. Hân Dư chỉ chờ có thế, lập tức cười nói:


"Mấy cậu cũng đừng cười, tớ nghe nói dạo gần đây đang thịnh hành việc bán thân ấy chứ! Tìm một ông chồng lớn tuổi nhưng có tiền cũng tốt mà, đúng không, Hứa Nhan?"


Mọi người nghe xong đều dừng cười, mặt mày có chút cứng ngắc, trong thoáng chốc liền yên tĩnh đi rất nhiều. Đã nghe nói qua hai người này vốn không hợp nhau, dạo này cũng có tin đồn Hứa Nhan lấy chồng nhà giàu trả nợ cho bố mình, nhưng không nghĩ tới Hân Dư lại thẳng thắn như vậy.


Lâm Dương cau mày, khuôn mặt vẫn luôn tươi cười thân thiện lúc này cũng trầm xuống.


Nếu là người khác, ắt hẳn đã nhảy dựng lên hoặc tức giận ra mặt, nhưng Hứa Nhan lại chỉ cười yếu ớt không phản bác gì. Dù Phỉ Ngạo không phải là một ông chồng lớn tuổi như trong lời đồn, nhưng đúng là cô bị bố mình xem như một món hàng bán cho anh ta, lòng tự trọng cũng tổn thương ít nhiều. Lúc này nghĩ lại hoàn cảnh của mình liền thấy khó chịu, cầm ly rượu lên uống một ngụm lớn.


Điện thoại trong túi xách đột nhiên run lên, Hứa Nhan cúi đầu giấu đi ánh mắt buồn bã của mình, nhìn qua, thì ra là Chu quản gia xin lỗi cô vì hiện tại ông có việc cần phải rời khỏi, lát nữa không thể đưa cô về được.


Mọi người đều thức thời không hỏi về vấn đề của Hứa Nhan nữa, im lặng bắt đầu cấu xé đồ ăn trên bàn, không phải lúc nào họ cũng có cơ hội được ngồi trong Black Sesame.


Hân Dư đạt được mục đích vẫn còn chưa bỏ cuộc, không ngừng khoe khoang về chồng mình. Nào là tài giỏi, cưng chiều vợ, nào là giàu có, trẻ tuổi, gần như câu nào nói ra cũng là đâm chọc Hứa Nhan, khiến cô càng uống càng nhiều.


Không phải cô tức giận vì những lời nói của Hân Dư, chỉ là tâm trạng đột nhiên không tốt mà thôi. Người đàn ông kia rốt cuộc cưới cô về làm gì chứ? Ngoài việc lăn giường ra, bọn họ chẳng có chút tình cảm hay rung động nào, còn gọi là vợ chồng sao? Cô muốn có một cuộc sống bình thường! Muốn được chụp ảnh cưới với người mình yêu, sau đó cùng nhau sinh con đẻ cái!


Hân Dư thấy dáng vẻ của Hứa Nhan, khẽ hừ một tiếng:
"Tôi thật ra lại rất ngưỡng mộ loại người vì tiền mà bán rẻ thân mình!"


Lâm Dương vốn nghĩ hôm nay có mặt nhiều người như vậy nên muốn giữ hòa khí, nhưng hiện tại cũng không nhịn nổi nữa, hắn đập mạnh ly rượu xuống bàn khiến chất lỏng màu đỏ sậm bên trong bắn ra xung quanh. Hân Dư cũng bị hành động đột ngột của hắn dọa sợ, giật mình liếc mắt sang.
"Dơ bẩn!"


Cũng chẳng biết là Lâm Dương đang nói đến Hân Dư hay rượu đổ trên bàn, hắn đứng lên, đi vòng qua bên người Hứa Nhan.
"Hứa Nhan, đừng uống nữa, tớ đưa cậu về!"


Lâm Dương giật lấy ly rượu trong tay Hứa Nhan, mắt cô đã bắt đầu mờ mờ, đầu cũng choáng váng không tỉnh táo, theo bản năng muốn giành lại thứ của mình, nhưng vừa động, cơ thể liền mất thăng bằng ngã về phía trước.






Truyện liên quan