Chương 62: Dưỡng thai
Đoạn thời gian kế tiếp chính là chuỗi ngày dưỡng thai cực kì nhàm chán của Hứa Nhan.
Phỉ Ngạo sợ cô không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện nên cho người đem tất cả những thứ có góc nhọn như cạnh bàn, cạnh ghế và đầu tủ đều bọc vải cẩn thận, thậm chí cách mấy bước lại trải một cái thảm dày. Nếu không phải Hứa Nhan cật lực phản đối thì chỉ sợ cả biệt thự đều đã biến thành một cái ổ chăn khổng lồ rồi! Nam nhân này sao có thể ngây thơ như vậy chứ!
Lại nói, ai cũng bảo phụ nữ khi mang thai tính khí sẽ trở nên rất thất thường và dễ nóng nảy, Hứa Nhan lại nằm trong những trường hợp ngoại lệ, một chút khác thường cũng không có. Mỗi ngày cô đều ăn uống no say, chơi đùa với Tiểu Vũ sau đó lại đi dạo xung quanh, cuộc sống vô cùng an nhàn.
Công việc ở công ty của Hứa Nhan tạm thời đều giao lại cho trợ lý, gần nhất mấy hạng mục khó giải quyết cũng ném lên trên người lão công nhà mình. Tuy Phỉ gia chuyên kinh doanh đá quý nhưng với kiến thức và kinh nghiệm của Phỉ Ngạo thì lấn sân sang bất động sản cũng không làm anh có chút luống cuống nào, ngược lại càng giúp sản nghiệp của cô phát triển thêm.
Thời điểm Thiên Vũ biết mình sắp có em, cả khuôn mặt nhỏ đều trở nên đỏ bừng vì phấn khích, sau đó như một ông cụ non suốt ngày chu miệng nhắc nhở cô không được làm cái này không được làm cái kia, thật sự rất đáng yêu.
Hứa Nhan tùy ý để con trai ghé vào trên bụng mình, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ của thằng bé.
"Mama, em gái vẫn chưa biết nói chuyện." Tiểu Vũ cọ cọ bụng cô, rầm rì.
"Hửm? Con thích em gái sao?" Cô còn chưa biết đứa trẻ trong bụng là trai hay gái đây.
Tiểu Vũ ngẩng khuôn mặt trắng mềm đáng yêu lên, phồng má.
"Ba nói nếu sinh em trai thì em trai sẽ giành mama với con, nên con muốn em gái cơ!"
Nói xong vội bổ sung: "Nhưng mà em trai con cũng thích, con sẽ dạy em học!"
Hứa Nhan buồn cười hôn lên gò má con trai một cái thật kêu, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào. Tiểu Vũ mới bốn tuổi đã hiểu chuyện như vậy, tương lai nhất định sẽ rất sáng lạn. Bất quá cô cũng có chút lo lắng, bởi vì cô hi vọng thằng bé có một tuổi thơ thật tốt đẹp, không cần quá gò bó và áp lực.
Đang lúc Hứa Nhan tập trung suy nghĩ, cánh tay bị người lay nhẹ:
"Mẹ, chú Trì biết mẹ có em bé hay không?"
Một câu hỏi này của Tiểu Vũ liền nhắc Hứa Nhan nhớ đến nam nhân mỉm cười ấm áp như gió xuân trong ký ức. Cô cầm lấy điện thoại bấm một dãy số, sau đó cười nói:
"Mẹ quên mất, nhưng mà việc có em bé không nên nói với chú quá sớm, con hỏi thăm chú ấy một chút là được rồi."
"Dạ."
Tiểu Vũ đưa hai tay xòe ra trước mặt cô, đợi cô đặt điện thoại xuống thì đưa lại gần lỗ tai mình.
Âm thanh tít tít kéo dài một lúc lâu mới dừng lại, giọng nói mang theo chút ý cười của Bạch Hạo Trì liền vang lên:
[Lâu rồi mới thấy em gọi tới, thật là diễm phúc mà.]
"Chú Trì, Tiểu Vũ rất nhớ chú."
Tiểu Vũ ngây ngô nói chuyện làm trái tim nhỏ của Hứa Nhan cũng muốn tan chảy, Bạch Hạo Trì cười ha ha:
[Chú cũng nhớ Tiểu Vũ lắm, tuần sau chú về thăm con có được không?]
"Dạ được, chú ăn cơm chưa ạ?"
Mấy đứa nhóc khi cầm điện thoại lên liền theo thói quen hỏi người lớn đã ăn cơm chưa, chủ đề không mới mẻ gì nhưng vẫn khiến Bạch Hạo Trì mỉm cười:
[Chú vừa ăn cơm xong, lần tới về chú sẽ đưa con đi ăn thứ con thích. Bây giờ con đưa điện thoại cho mẹ một lát, chú có chuyện quan trọng cần nói với mẹ con.]
Thiên Vũ chớp chớp đôi mắt, nhanh tay đưa điện thoại cho Hứa Nhan rồi tiếp tục nằm xuống gối đầu lên đùi cô, dùng tay sờ soạng vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của cô mà thì thầm:
"Em bé ngoan mau lớn lên, anh hai đang chờ em đó."
Hứa Nhan sờ sờ đầu Tiểu Vũ, sau đó cầm lấy điện thoại hỏi thăm Bạch Hạo Trì một phen, thế này mới biết anh vừa hoàn thành những việc quan trọng nhất trong công ty, đang chuẩn bị về nước.
Cô nghe xong im lặng một lúc, không biết phải tiếp tục nói cái gì cho tốt. Nam nhân này mặc dù biết rõ cô có chồng con rồi nhưng vẫn một mực thích cô, hiện tại nói chuyện cũng đầy sủng nịch, báo hại cô có cảm giác như đang vụng trộm vậy.
[Em không cần lo lắng cho anh, cuộc sống của anh không có em tựa như một bức tranh thủy mặc thiếu mất màu trắng vậy, không nghiêm trọng đâu.] Bạch Hạo Trì cười trêu.
"Tranh thủy mặc không có màu trắng? Vậy chẳng phải ý anh là cuộc sống của anh toàn màu đen sao? Anh đang an ủi tâm hồn tôi hay cố tình khiến tôi cảm thấy áy náy vậy hả?" Hứa Nhan cũng không nhịn được giả vờ giận dỗi.
Nếu Bạch Hạo Trì đã không để ý, vậy cô cần gì phải suy nghĩ quá nhiều. Lại nói thêm mấy câu, Phỉ Ngạo cuối cùng cũng về, thấy cô ngồi trên sofa vừa ăn trái cây vừa nhàn nhã nói chuyện điện thoại thì đi tới nhìn một chút, cũng không hỏi là cô đang trò chuyện với ai, chỉ nói:
"Bữa tối em muốn ăn cái gì?"
Hứa Nhan vội chào tạm biệt Bạch Hạo Trì rồi đem điện thoại ném qua một bên, ánh mắt long lanh nhìn anh:
"Thịt xiên nướng, vịt quay Bắc Kinh, sủi cảo, bánh kếp hành, tôm càng cay, đậu phụ Tứ Xuyên, mì xào hải sản... ừm, còn có chân gà và..."
"Chỉ được chọn ba món." Thấy cô bày ra bộ dáng tham ăn, Phỉ Ngạo vội vàng cắt đứt ý nghĩ của cô, cúi người hôn lên đôi môi đang khép mở liên tục của cô rồi nói. "Buổi tối ăn nhiều sẽ không tốt, những món khác để ngày mai ăn được không?"
Người nào đó bất mãn liếc mắt nhìn anh, không vui nhăn nhăn mày, tay chọt chọt vào mông con trai:
"Nhưng là bây giờ em muốn ăn rất nhiều thứ. Tiểu Vũ cũng muốn ăn giống mama có phải không?"
Phỉ Ngạo đánh một cái ánh mắt cho con trai, Tiểu Vũ hiểu chuyện liền im lặng lắc lắc đầu, chọc Hứa Nhan giận tái mặt. Rốt cuộc ai là người đã nuôi lớn đứa nhỏ này chứ? Là cô đó! Vì cái gì lại đầu quân vào phe giặc chứ?
"Ngoan, ngày mai cho em ăn những món kia, buổi tối ăn nhiều rất dễ đau bụng, sẽ không thoải mái."
Nam nhân cởi áo ngoài vắt lên sofa mềm mại, vươn tay bóp bóp gò má của cô. Dạo gần đây bởi vì mang thai nên cô ăn rất nhiều, nảy nở hơn hẳn, lúc chạm vào xúc cảm rất tốt. Anh đương nhiên cực kì yêu thích, cũng muốn cưng chiều cô, hận không thể cho cô tất cả mọi thứ, nhưng là không thể để cô đối xử với bao tử của chính mình tùy tiện như vậy được.
Giọng của anh rất trầm, nghe vào bên tai đặc biệt có sức hấp dẫn, Hứa Nhan liền xìu xuống, miệng vẫn không nhịn được mà làu bàu đòi ăn năm phần chân gà cay.
Phỉ Ngạo thấy cô chịu thỏa hiệp thì quay sang nhìn Chu quản gia một cái, ông theo phục vụ anh đã lâu nên cũng hiểu rõ tâm tư anh, xoay người lui xuống. Để có thể tùy thời điểm phục vụ cho phụ nữ có thai là Hứa Nhan, anh đã tự mình chọn ra hai đầu bếp tay nghề tốt nhất, sắp xếp cho bọn họ ở lại biệt thự. Chu quản gia cũng thường xuyên đi qua đi lại trông chừng cô, hai đầu bếp không có việc gì làm thì ở phòng nghỉ lăn lộn, chờ người sai bảo, Trần Thụy càng không cần phải nói, tiếp tục lịch làm việc cũ, hai ngày đến kiểm tr.a một lần.
Một nhà ba người cùng Chu quản gia ăn xong cơm tối liền trở về phòng, Phỉ Ngạo nằm ở giữa giường, lo lắng khi ngủ Tiểu Vũ sẽ đạp trúng Hứa Nhan. Giường đặc biệt lớn, thằng bé lại nằm bên trong nên cũng không sợ sẽ lăn xuống đất.
Thời gian trôi qua trong êm đẹp, Bụng Hứa Nhan càng lúc càng lớn, đi đứng liền trở nên khó khăn, ngực cũng bị căng đau không thể tả nổi. Mà nghiêm trọng nhất chính là triệu chứng nôn mửa của cô, ăn một chút liền phun sạch, thiếu chút nữa nôn cả dạ dày của mình ra ngoài. Đối với cái này, Trần Thụy cũng thật hết cách, chỉ có thể cho cô chút thuốc bổ liều nhẹ mà dặn dò:
"Đợi qua nửa tháng nữa liền tốt, không cần lo lắng, nếu cần thiết thì uống trà gừng hoặc trà cam để giảm bớt cơn buồn nôn."
Phỉ Ngạo không phải bác sĩ nhưng cũng vì Hứa Nhan mà tìm hiểu một chút về những vấn đề phát sinh khi phụ nữ mang thai, xem phản ứng của cô dữ dội như vậy, sắc mặt cực kì kém liếc nhìn Trần Thụy:
"Cô ấy nói đau đầu, lưng cũng đau, trước kia mang thai Tiểu Vũ không như vậy, hiện tại là thế nào đây?"
Hứa Nhan chán nản tựa lên người Phỉ Ngạo, vừa rồi cũng mới nôn một trận, hiện tại mệt đến mức chẳng muốn nói chuyện nữa.
"Như vậy đi, chúng ta đến bệnh viện lại siêu âm một lần, tôi nghĩ..." Trần Thụy bí hiểm liếc nhìn phần bụng đang nhô cao của Hứa Nhan. "Cô ấy có khả năng mang thai đôi, cho nên mới nhạy cảm với mùi hương và xuất hiện nhiều triệu chứng như vậy."
Song thai? Hứa Nhan há hốc mồm, có chút khổ sở nghĩ đến lần đó sinh Tiểu Vũ suýt chút nữa ch.ết đi, hiện tại nếu thật phải sinh hai đứa, cô tình nguyện mình nằm một giấc mộng sau đó trở về những đêm trước, bắt Phỉ Ngạo "mặc áo hành sự"! Trời ạ! Băng huyết một lần suýt lấy mạng của cô, còn để lại chút di chứng, nếu chỉ sinh một đứa thì cũng không nguy hiểm, bất quá thật là song thai liền phải đẻ mổ!
Phỉ Ngạo không biết nỗi khổ của Hứa Nhan, vừa nghe là song thai thì lập tức lái xe đưa cô đi kiểm tra. Cầm lên tờ giấy siêu âm, nhìn hai đứa trẻ đang thành hình mà trái tim không nhịn được nhảy thình thịch, yêu thương hôn lên tóc cô:
"Là hai bé gái."
Hứa Nhan câm nín rồi. Lần này cho dù có thế nào đi nữa cô cũng muốn sinh mổ.... Thời đại kỹ thuật khoa học tiên tiến, sẽ ổn thôi!
"Em không vui sao?" Nam nhân nhận ra vẻ mặt thất thần của cô.
"Không phải... chỉ là đang nghĩ anh khỏe như vậy làm gì! Đều là con của em, tất nhiên em rất vui, nhưng mà hai đứa một lúc... có chút quá sức...."
Cô nhỏ giọng nói, bởi vì gần đây không ăn được gì nên tinh thần không tốt lắm, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ, hai mắt dính lại.
"Có anh ở đây, sẽ không sao."
Phỉ Ngạo đưa tay vuốt nhẹ lên lưng cô, đem cô ôm vào trong lòng. Lúc trước cô ở Mỹ mang thai rồi sinh hạ Tiểu Vũ, một thân một mình, chắc hẳn rất cô đơn và mệt mỏi. Anh thật không dám tưởng tượng đến tâm trạng của cô lúc đó là thế nào?
Hứa Nhan đưa tay đặt lên bụng mình, thở dài một hơi:
"Em có nghĩ đến tên của con, Thiên An và Thiên Ngọc. Anh thấy thế nào?"
"Em thích là được." Anh phát hiện cô thất thường, cuối cùng vẫn hỏi. "Tâm trạng không tốt?"
"Thật ra em..."
Hứa Nhan chần chờ, ánh mắt bắt đầu ngập nước, không biết phải làm sao:
"Lần trước em sinh Tiểu Vũ là khó sinh, sau đó bác sĩ có nói, do trong khoảng thời gian mang thai không chăm sóc tốt bản thân nên lần sau sinh con chỉ sợ có chút nguy hiểm..."
Phỉ Ngạo nghe xong tim như bị siết chặt một hơi, môi mỏng run lên:
"Vì sao thời gian trước không nói với anh?"
"Em cũng không nghĩ đến là song thai..."
Cô cúi thấp đầu, ngón tay đều trắng bệch. Cô sợ nhất chính là lúc sinh, bác sĩ bắt cô chọn một trong hai đứa nhỏ...
Phỉ Ngại nhíu mày, lúc này mới biết thời gian đó cô chịu nhiều ủy khuất như vậy, tâm thật sự đau. Anh vuốt tóc cô, chậm rãi nói:
"Anh sẽ nghĩ cách."