Quyển 1 - Chương 29: Huyền cơ. (2)
óm dịch: Sói Già »-(¯"v´¯)-»
Phan Ngọc cười nói:
- Nhà ngươi là đạo quán sao? Ngày nào cũng có đạo sĩ đi ngang qua, hơn nữa ai nấy đều giỏi thơ tài văn, tinh thông đủ loại sách.
Hai người cười đùa đi theo tiểu cô nương vào trong đạo quan, cô bé xoay người đóng cửa, trong nháy mắt tất cả tiếng ồn ào đều bị nhốt ở ngoài, trong đình viện nho nhỏ thanh u yên tĩnh như trong núi sâu. Trúc xanh rừng sâu, đá lớn núi giả, một bầu không khí mát lành lan tỏa, khiến cho Hứa Tiên loáng thoáng có cảm giác đã từng quen biết, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
Đi qua một đôi giả sơn, dọc theo đường đá xuyên qua một phiến rừng trúc, tiểu cô nương hăng hái đi trước, miệng ngâm nga một bài đồng dao không biết tên, hòa chung vơi tiếng gió vi vu trong rừng trúc, phảng phất như sóng biển dập dìu.
Phan Ngọc khẽ nhíu mày nói với Hứa Tiên:
- Sân này không thể lớn như vậy.
Vừa rồi ở ngoài cửa nhìn vào có thể thấy góc tường rào, chỉ là một đạo quan nho nhỏ thôi. Nhưng hai người đi khoảng một chén trà thời gian rồi, vẫn chưa tới nơi.
Hứa Tiên vẫn chìm trong cảm nhận thường ngày, đáp theo bản năng:
- Không thật tức là ảo!
Khi hắn mơ hồ nói câu kia không biết xúc động cái gì, trong nháy mắt, ánh mặt trời trong hồi phách đột nhiên sáng rực lên, vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cô bé dẫn đường kêu lên vui mừng:
- Đến rồi, đến rồi!
Tiếng hô thanh thúy của co bé cắt đứt dòng suy tư của hai người, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đã đến chính sảnh.
- Sư phụ, sư phụ, bọn họ tới rồi.
Tiểu đạo sĩ chạy chậm chậm vào trong thông truyền, trước khi vào quay đầu cẩn thận nhìn Hứa Tiên một cái.
Hứa Tiên cùng Phan Ngọc nhìn nhau cười một tiếng, cảm giác chuyến đi này không tệ.
Bước vào trong nhà, không có lão thần tiên hạc phát đồng nhan gì, ngược lại chỉ có một nữ đạo nhân chừng trên dưới hai mươi tuổi, chân mang giày vải, mặc áo màu vàng hơi đỏ, dùng tơ xanh búi tóc, cắm một cây trâm gỗ mộc, trang phục đơn giản lại có khí thế xuất trần, lại thêm dung nhan tuyệt mỹ, thật có mấy phần phong phạm tiên tử hạ phàm.
Hứa Tiên thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đây là Tiểu Bí trong truyền thuyết?
Nữ đạo nhân mỉm cười ôn hòa hành lễ:
- Bần đạo Ngư Huyền Cơ, chào hai vị đạo hữu. Đạo hiệu của ta là Thiên Cơ tử.
Không biết có phải Hứa Tiên cảm thấy nhầm không, hắn cảm thấy Ngư Huyền Cơ kia mặc dù hành lễ với hai người, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn mình. Nhưng lại tự cười mình, có tuyệt thế mỹ nam tử Phan Ngọc trước mắt, nữ nhân kia sẽ chú ý tới nam nhân khác sao?
Ngư Huyền Cơ báo ra đạo hiệu của mình, cũng không thấy Hứa Tiên phản ứng gì, chỉ là nhếch mép cười cười, lại cảm thấy hắn thêm bí hiểm.
- Đạo trưởng đây là quan chủ nơi này sao?
Phan Ngọc hỏi.
Hứa Tiên kỳ quái hỏi:
- Không phải lão trượng kia nói chủ nhân nơi này là một lão giả sao?
Ngư Huyền Cơ tán thán:
- Nhãn lực của Phan công tử thật tốt.
Rồi nói với Hứa Tiên:
- Hứa công tử, không phải ngài vừa nói “không phải thật tức là ảo” đó sao? Thực thực ảo ảo này, ai có thể nói là mình hiểu được.
Một đôi mắt như nước hồ thu cười ôn hòa nhìn Hứa Tiên, khiến cho hắn cảm thấy như gió xuân đang vờn trên mặt, nhưng trong cảm giác ôn hòa còn có chút gì đó khiến cho người ta cảm giác thân cận hơn. Chút gì đó này không phải là sự cao ngạo lạnh lùng, cũng không phải thâm trầm khó đoán, chỉ là tư thái kỳ diệu hạc giữa bầy gà.
Hứa Tiên đã từng có cảm giác đó từ trên người Phan Ngọc, nhưng tuyệt không giống nhau, đôi mắt của Phan Ngọc phảng phất như một hồ nước sâu, rõ ràng trong vắt, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy được thứ gì trong hồ.
Có điều Hứa Tiên đã hiểu được, Ngư Huyền Cơ này tất sẽ có một chút chướng nhãn pháp, bất quá hắn vẫn có thể hiểu, dung nhan như thế ở nơi phố xá sầm uất này cũng chọc không biết bao nhiêu thị phi, chính là hồng nhan họa thủy, khuynh quốc khuynh thành.
Phan Ngọc lại một lần nữa nói rõ ý đến, Hứa Tiên thầm nghĩ: loại chuyện giao tiếp này nên giao cho người có mị lực. Còn hắn vẫn nhàn nhã ngồi một bên uống trà, vừa xem bày biện trong sảnh, bàn trà cũng không có gì đặc biệt, chỉ là sắp xếp rất trật tự, quả nhiên có phần tao nhã.
Trong sảnh tối, đập vào mắt là một chữ “Đạo” tật lớn, bình thường chỗ này nên thờ phụng mấy thần tiên đạo giáo tam thanh tứ ngự, hiện chỉ có một chữ, không biết có ý gì.
Phan Ngọc vẫn tiếp tục nói chuyện cùng Ngư Huyền Cơ, đã sớm chệch khỏi chủ đề, miên miên man man trời nam đất bắc không gì không nói, từ điển tịch Đạo gia đến đồ cổ tranh chữ. Từ khi chào đời tới giờ Phan Ngọc mới lần đầu tiên cảm thấy có người có thể phân cao thấp sở học với mình.
Không tự chủ được liếc mắt nhìn Hứa Tiên bên cạnh, có lẽ chỉ có người này là lạ. Rõ ràng chỉ là một người đọc sách rất bình thường, nhưng lại có thể nói ra một chút chuyện kỳ lạ.
Mà bây giờ hắn vẫn còn thiếu "nàng" một chuyện.
Ngư Huyền Cơ chú ý tới ánh mắt của Phan Ngọc, nhưng chỉ bất động khẽ nhấp một ngụm nước trà, cúi đầu lộ ra cái cổ trắng nõn như thiên nga, thái độ dịu dàng ưu nhã.
Hứa Tiên nhìn "hai" mỹ nhân cấp bậc họa thủy nói chuyện với nhau, người cười e lệ, người khen ngợi. Không biết còn tưởng tình chàng ý thiếp, hắn lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, phảng phất sau mỗi nụ cười đều là đao là kiếm, lắc lắc đầu một cái, chỉ là ảo giác.
Phan Ngọc dùng đủ đề tài dò xét, gợi mở nữ đạo nhân, “Quỷ cốc tử” nàng cực kỳ am hiểu, tất cả kỹ xảo đều được phát huy nguyên vẹn. Hoặc là tán dương gia tăng hảo cảm, hoặc là bác bỏ khiến cho người ta dao dộng, có lúc là thâm thúy nghiêm túc nói điều kinh nghĩa, có lúc lại phù hoa kể chuyện chim cá côn trùng.
Nhưng nàng thất vọng phát hiện không có chút tác dụng. Đôi mắt đối phương vẫn trong suốt, hơi thở vẫn trầm ổn, hiển nhiên không thể dùng lời mà đổi người.
Cho nên cuối cùng cũng thu liễm tâm tình, phục hồi tinh thần, thấy Hứa Tiên đã ăn hết một nửa số điểm tâm trên bàn, ngay cả nước trà cũng uống hết nửa bình.
Trong lòng thầm cười khổ, đây cũng không phải người có thể dùng lời nói mà thay dổi được đâu. Hơn nữa, còn thẳng thắn khiến cho người ta không tử chủ được mà bỏ đi tính toán, dùng hết thành ý mà kết giao với hắn.
Ngư Huyền Cơ dịu dàng nói:
- Xem ra Hứa công tử rất thích trà bánh ta làm?
Nàng tự xưng mình là “ta” chứ không phải là “bần đạo” như các đạo sĩ khác.
Hứa Tiên vội vàng nuốt xuống miếng điểm tâm trong miệng, khen một tiếng:
- Ăn thật ngon! Người nào cưới được nàng thì thật hạnh phúc!
Buổi trưa hắn chỉ lo nói chuyện với Lý Tư Minh, bụng đói cồn cào, điểm tâm trên bàn thơm ngát ăn không chán, thật vừa miệng, xứng danh với thanh hương đạm nhã, lại thêm trà hoa cúc, bát giác khẩu vị đại khai.
Nhưng một lời khen ở thời hiện đại thì cực kỳ bình thường này, lại để tán dương một cổ nhân, lại là một người xuất gia, là rất không nên. Hứa Tiên vừa nói ra miệng đã cảm thấy lỡ lời, nhưng may sao Ngư Huyền Cơ cũng không có vẻ tức giận, ngược lại còn nói:
- Vậy thì tốt rồi, nếu ngươi thích, có thể thường đến đây ngồi một chút.