Quyển 1: Ký Ức Thiểu Niên Du - Chương 41: Hiệp khách hành. (1)

Hơn nữa, y đoán đại khái hai người kia câu dẫn nữ quyến phụ cận, sợ có ngoại nhân làm lộ chuyện nên mới lừa mình đi. Nếu quả thật là vậy, y không thể không kiếm một chén canh.


Buổi tối, hai người Hứa Tiên trở về Lan Nhược tự, mới biết được thư sinh đã chết rồi. Hứa Tiên nghe được tin tức đó cũng sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng, mình chung quy lại vẫn không cứu được hắn. Nhưng đường cũng là do bản thân đi, những điều người khác có thể làm cũng chỉ là nhắc nhở giúp đỡ, mà không thể chọn lựa thay cho người đó.


Hai người cũng là can đảm hơn người thường, đến đông sương phòng xem thi thể, trên thi thể không có chút thương tích nào. Tên thư sinh đã chết còn mang theo nụ cười mê say trên mặt, chỉ có lòng bàn chân có một lỗ nhỏ, mơ hồ có máu chảy ra. Hiện trường quỷ dị như vậy, may là hai người đảm khí bất phàm, cũng hít vào một hơi lãnh khí.


Thư đồng kia còn đang khóc lóc với thi thể, chẳng qua là khóc than chính mình, chủ nhân chết đi không thể nào giải thích được, cho dù có thể làm rõ quan hệ, hắn cũng không thể đi tới đâu, tiếng khóc tỉ tê càng làm bầu không khí thêm âm lãnh.


Hứa Tiên cùng Ninh Thái Thần đốt một đống lửa trong Phật điện, càng lúc trời càng lạnh, hôm nay hai người mua một chút đồ định tối mời Yên Xích Hà cùng uống chung, coi như là đáp lại ơn chiêu đãi tối qua. Rượu đã hâm nóng trên lửa, thức ăn chín được bọc giấy để một bên, hai người đều có chút trầm mặc. Vốn là cũng muốn bảo thư đồng kia tới đây, nhưng hắn lại nói muốn thu thập chút đồ đạc rồi tới.


Hồi lâu sau, cũng vẫn không thấy tên thư đồng kia tới, Hứa Tiên không nhịn nữa đi tìm hắn, cũng lại phát hiện thi thể của tên thư đồng trong bụi cỏ giữa sân, trên ngực có một lỗ thủng, tim cũng chẳng biết đã đi đâu. Bên cạnh là một cái túi có chút bạc, nghĩ là tên thư đồng này muốn ôm tiền chạy trốn, lại không biết tà niệm nhất thanh, ác quỷ lâm môn.


available on google playdownload on app store


Đống lửa hừng hực, phía sau chính là bức tượng Phật tổ trang nghiêm, là Phật pháp vô biên cũng không có cách nào khống chế lòng người? Hay ác quỷ giết người này cũng chính là một phần của Phật pháp? Nếu không thì vì sao lại có lục đạo luân hồi? Vì sao lại có Âm ti Địa ngục?


Hứa Tiên đang ngồi, suy nghĩ, hai người này chết đi vốn là tình tiết có trong sách, hắn đã tận tâm rồi, cũng tự không hổ thẹn với lương tâm. Đối với hành vi tham tiền háo sắc của bọn hắn cũng chẳng có chút thương cảm gì, nhưng luôn luôn có chút phiền nhiễu dây dưa tới hắn. Người đang yên lành, cứ như vậy liền chết đi sao? Tham tiền cũng được, háo sắc cũng được, chẳng qua cũng là nhân thế thường tình, tựa như con người đi câu, thả mồi xuống, con cá tham ăn cắn vào, cũng là đáng đời sao?


Yến Xích Hà trở lại mới làm cho chút không khí vốn đang lắng đọng lại lay chuyển, hắn vung tay đi vào trong điện, ha ha cười nói:
- Ta mới vào cửa chùa đã ngửi được hương vị của rượu rồi.
Rồi lại chú ý tới thần sắc khác thường của hai người:


- Sao thế? Sao cả hai đều mặt như đưa đám thế?
Hứa Tiên nhìn hán tử hào phòng, cảm thấy cũng có thêm chút an toàn, kể lại chuyện ngày hôm nay.
Yến Xích Hà cau mày, hai hàng lông mày rậm ríu chặt lại cùng với nhau:


- Sợ là dùng yêu mỵ hại người sao! Nhưng mà lòng người nếu không dời, thì yêu mỵ sao có thể xâm hại.
Trong giọng nói có vẻ khinh miệt, nhưng không biết là khinh miệt người hay quỷ, cũng có lẽ là cả hai!
Ninh Thái Thần cao giọng nói:


- Chính là đạo lý này, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gọi cửa. Yến huynh, vì những lời nay của huynh, ta mời huynh một chén.


Hứa Tiên âm thầm cau mày, vẫn không thể hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của cổ nhân, nhưng Yến Xích Hà lớn lên ở đây, mặc dù mỗi ngày đều đi sớm về trễ, vốn dĩ với năng lực của hắn, nên biết nơi này có quỷ mị, vì sao không quan tâm chứ?


Thử nghĩ tới phương pháp giết người của yêu mỵ, Hứa Tiên cảm thán. Vị này đại khái chính là cảm thấy người chết cũng là vì gieo gió gặt bão sao! Chẳng là tham tiền háo sắc coi như đang chết, cũng không nên chết trong cảnh bị bẫy như thế. Mạng do trời định, đường đi lại là của mình, Hứa Tiên không muốn chất vấn lựa chọn của người khác, nhưng quyết định loại trừ quỷ mị quỷ quái ở Lan Nhược tự này. Thanh Hồng kiếm vẫn nằm ở bên người, nhưng lại cần mượn lực lượng của một người.


Ba người uống rượu ăn thịt, ba người đều là hạng người chính trực hào sảng gặp nhau đúng thật là có cảm giác gặp tri kỷ ngàn chén còn thiếu, trong đại điện tối giăng giăng, đủ loại thiên địa hào khí, hiệp khí, chánh khí tràn ngập cả đền.


Bên ngoài đại điện trong bóng tối sâu thăm thẳm, vô số ánh mắt sâu kín nhìn trộm, nhưng lại bị khí thế này làm kinh sợ, nào dám nhích tới gần.
Rượu vào, Hứa Tiên cười hỏi mục đích trong đời của Yến Xích Hà.


Yến Xích Hà chẳng qua cũng chỉ lược lược nói qua, cũng không khoe khoang chút nào, Ninh Thái Thần thế mới biết nam tử trước mặt này là một kiếm hiệp, nhất thời hứng thú, cũng liên tục hỏi. Yến Xích Hà không có chỗ nào mơ hồ, nói mọi điều một cách thản nhiên. Cũng không ra vẻ khiêm nhường, cũng không khoe khoang quá lời.


Con đường giết chóc, giết những hạng người bất nghĩa, tứ cố sát nhân, mười bước không lưu nhân.


Đủ loại như thế, nghe thấy hai người cũng là tâm trí hòa hợp, hận bản thân mình không thể là người dùng kiếm, Ninh Thái Thần lập tức muốn bái thầy học đạo này.
Yến Xích Hà nói:


- Quân tính cương trực, có thể học được đạo này, nhưng ở nhà cao đường còn tại, có thể nào không lấy công danh phụng dưỡng mẹ già.
Ninh Thái Thần lập tức nghiêm mặt nói:


- Yến huynh nói có lý, là ta đường đột, trăm thiện hiếu làm đầu, vậy chưa nói tới cái gì hiệp nghĩa.


Nói chuyện, thịt cũng đã ăn hết, rượu lại vẫn còn, Hứa Tiên lại cảm thấy hai người này cần gì đồ nhắm rượu, tự nhiên nâng rượu lên uống. Nghe những chuyện kia của Yến Xích Hà, lại càng uống cạn một chén lớn không đủ thể hiện tấm lòng.


- Ta nghe một bài thơ, chính là vi quân sở tố.
Hứa Tiên nói xong liền cao giọng ngâm:
Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.
Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.


Nhàn quá tín lăng ẩm, thoát kiếm tất tiền hoành. Tương chích đạm chu hợi, trì thương khuyến hầu doanh.
Tam bôi thổ nhiên nặc, ngũ nhạc đảo vi khinh. Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu, ý khí tố nghê sinh.
Cứu triệu huy kim chuy, hàm đan tiên chấn kinh. Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách đại lương thành.


Túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh. Thùy năng thư các hạ, bạch thủ thái huyền kinh."
Yến Xích Hà lẩm bẩm:
- Túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh.
Ánh mắt càng ngày càng sáng, cười to nói:


- Ta tuy cũng là người trong giới tu hành, nhưng số tuổi cũng chưa được trăm năm, cũng chẳng khác gì thường nhân, sở cầu là gì, không cầu trường sinh bất lão, chỉ cần chết cũng không tiếc.


Uống rượu nóng trong lòng khó chịu, lại dâng cao ý chí trong lòng. Thế tục này mặc dù không phân rõ sáng tối, nhưng tự có một người trường kiếm độc hành.






Truyện liên quan