Quyển 2: Một giấc chiêm bao. - Chương 57: Xuất khiếu. (2)
Trên mí mắt của Vương Thủ Nghĩa cũng được bôi thuốc nên có thể thấy âm hồn, giờ phút này cũng kinh ngạc vạn phần.
Trong lòng Hồ Khắc nổi lên sắc tâm vì thế không khỏi hối hận để cho Vương Thủ Nghĩa bên cạnh thấy được Phan Ngọc. Quả nhiên Vương Thủ Nghĩa thèm nhỏ nước dãi, hỏi Hồ Khắc:
- Ngươi không phải có phương pháp chạm đến hồn phách sao?
Hồ Khắc do dự nói:
- Người cùng quỷ khác nhau, âm khí nhập vào cơ thể chỉ sợ sẽ có tổn hại.
Vương Thủ Nghĩa trừng mắt nhìn hắn:
- Đừng có mà hù ta.
Phan Ngọc khủng hoảng mà vô lực nhìn hết thảy mọi chuyện chuẩn bị diễn ra.
Đột nhiên Hồ Khắc lại nhìn bầu trời, trên mặt hồ yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một luồng kim quang bay tới. Chỉ trong chớp mắt đã đứng trước mũi tàu,bên cạnh Phan Ngọc. Trong kim quang có một bóng người, đúng là Hứa Tiên đã từng uống rượu cùng bàn với bọn hắn. Giờ phút này Hứa Tiên vẫn giống ngày thường, nhưng trong mắt phát ra quang mang thản nhiên, hắn quét mắt nhìn một vòng. Tuy rằng nhìn về phía hai người Hồ Khắc nhưng hết lần này tới lần khác lại coi như không thấy, mà thời điểm khi nhìn tới Phan Ngọc mới hơi rung động một chút. Tướng mạo của Hứa Tiên rất bình thường, vậy mà trong kim quang lại uy nghiêm như thần minh.
Hồ Khắc cảm thấy hoảng sợ, Hứa Tiên này làm sao có đạo hạnh cao như thế. Nhưng hắn dù sao cũng tu hành từ nhỏ đi theo Đại Sư hàng đầu ở Nam Dương, vì thế cũng có chút bản lãnh. Giờ phút này mặc dù cả kinh nhưng bất loạn, hắn vội vàng tế ra đầu tiểu nhi bên trong Ti La Bình ra cắn hướng Hứa Tiên. Bên cạnh Vương Thủ Nghĩa cũng biết việc này đã thất bại, vô luận là người hay quỷ, nếu như không thể diệt khẩu thì chuyện Phan gia trả thù không phải nói đùa. Vương Thủ Nghĩa rút ra trường kiếm bên hông, đánh về phía Hứa Tiên. Hồ Khắc tế chú cần thời gian, vì vậy kiếm của Vương Thủ Nghĩa phải nhanh một chút.
Một đạo kiếm quang lóe lên.
Kiếm trong tay Vương Thủ Nghĩa cùng một cánh tay cầm kiếm của hắn bay ra ngoài. Hứa Tiên dùng là Viên Công Kiếm Pháp chỉ nhìn một lần rồi cất trong tủ quần áo, giờ phút này tâm ý của hắn tương thông, chỉ tiện tay sử xuất thì Vương Thủ Nghĩa chỉ biết vài món võ mèo cào làm sao địch lại. Vương Thủ Nghĩa nắm cổ tay nằm rạp trên mặt đất rú thảm, kế hoạch của hắn, mưu lược vĩ đại của hắn, nghiệp lớn của hắn đã đi theo một kiếm này.
Mà đầu tiểu nhi cực kì phối hợp gào thét bay về phía Hứa Tiên, thanh âm kia cực kỳ ác độc có thể đả thương hồn phách của con người, đồng thời bảy tám đầu Quỷ Hồn giương nanh múa vuốt đánh tới. Trên thuyền nhỏ hẹp, Hứa Tiên lại đứng ở đầu thuyền, mà phía sau hắn chính là Phan Ngọc. Còn Hồ Khắc điều khiển hết thảy mọi chuyện lại tự bay đầu của minh lên cao, khống chế đầu tiểu nhi hợp với bụng của nó.
Phi Đầu Thuật là phương pháp bảo vệ tánh mạng của hàng đầu sư. Đầu Hồ Khắc bay lên, nếu một kích này có thể thành, hắn tự nhiên tới thu thập tàn cuộc, nếu là thất bại thì bay cao viễn độn, ngay cả Hứa Tiên cũng truy hắn không kịp.
Ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Tiên lại quăng kiếm giơ hai tay lên không trung. Rõ ràng chỉ là hai bàn tay bình thường, nhưng lại phảng phất muốn đem hết thảy phía trước bao phủ.
Mặt nước Hắc Ám đột nhiên bộc phát ra một mảng lớn ánh lửa màu hoàng kim chiếu sáng bốn phía.
Hứa Tiên tại nhà của Ninh Thái Thần lĩnh ngộ phương pháp thu nạp dẫn phát, giờ phút này 100% vận dụng. Không giống với đem thái dương chi lực thu nạp vào trong cơ thể lại phóng xuất ra, mà là quy tụ thái dương chi lực chung quanh tạo thành một khu vực nhỏ sau đó dẫn phát. Hỏa diễm màu vàng tuy rằng không bằng uy lực của Thái Dương Chân Hỏa chân chính, nhưng hỏa vân cũng có thể thiêu đốt một khu vực rộng lớn.
Quỷ Hồn trong nháy mắt đã bị bốc hơi, đầu tiểu nhi ở trung tâm hỏa diễm cũng chỉ giữ được một cái chớp mắt, còn đầu Hồ Khắc ở giữa không trung đều bị cháy đen, một cái đầu lâu rơi lên trên thuyền, bị Hứa Tiên tiến lên một cước đạp lên.
Lời nói thì dài nhưng từ lúc Hứa Tiên bay tới, trảm tay, phóng hỏa cũng không quá vài cái nháy mắt.
Đầu của Hồ Khắc dưới chân Hứa Tiên vẫn còn rung động, miệng mở rộng muốn cắn người. Hứa Tiên một tay nhặt lên Thanh Hồng kiếm trên mặt đất nhẹ nhàng dùng một kiếm xuyên qua đỉnh đầu dính cứng trên boong thuyền. Đầu người mới rốt cục yên tĩnh lại. Hứa Tiên lại bổ hai kiếm một cước đá nó xuống nước. Trong màn đem đen phát ra thanh âm tõm tõm.
Lúc này Vương Thủ Nghĩa chịu đựng kịch liệt đau nhức miễn cưỡng đứng lên, vừa rồi hỏa diễm chủ yếu đốt giữa không trung vì thế hắn vẫn bình an vô sự. Hắn đã làm tỏ tường cục diện, cố tự trấn định nói:
- Phan Ngọc đã ch.ết, ngươi chỉ cần buông tha ta, ta bảo vệ ngươi nửa đời không lo, Kim Ngân cần thiết tu luyện ta cũng có thể cung cấp. Chuyện hôm nay ta quyết không đề cập với bất kì ai.
Hắn tự nhận chí ít có năm thành nắm chắc có thể thuyết phục Hứa Tiên, nhưng hắn không có chú ý tới, từ đầu tới đuôi trong mắt của Hứa Tiên đều có thần sắc thản nhiên. Không có phẫn nộ, không có sát ý, thậm chí không có vì sát nhân mà đắc ý. Đôi mắt đôi mắt hắn yên tĩnh đồng dạng như trời xanh nhìn chăm chú lên đại địa, coi vạn vật như sô cẩu mà thôi.
Kiếm quang lóe lên, đầu lâu bay. Hứa Tiên quay đầu nhìn chăm chú Phan Ngọc, trong mắt hắn rốt cục nhiều hơn một tia tình cảm, chỉ là thoáng có chút mê mang. Không biết là mê mang do cảnh sắc hữu tình hay do thời khắc vô tình này tạo ra?
Phan Ngọc co rúm lại há miệng muốn nói. Nhưng Hứa Tiên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đem nàng ôm lấy, hướng về thư viện bay đi.
Không giống với lúc đến đần độn u mê, Phan Ngọc lúc này là thời gian thanh tỉnh nhất. Mắt nàng nhìn thấy nhiều tràng cảnh lướt qua dưới chân, nàng ngẩng lên nhìn nam tử đang ôm mình. Trong gió đêm, mái tóc dài của hắn tung bay, có đôi khi cùng tóc của nàng cuốn lấy nhau rồi tách ra.
Trên người Hứa Tiên kim quang sáng lạn nhưng phàm nhân không thể trông thấy, chỉ là trong màn đêm hắc ám có vô số ánh mắt đang nhìn dấu vết hắn để lại trên trời mà lộ ra thần sắc suy tư.
- Vị tiên trưởng này xin dừng bước.
Một đầu ác quỷ mặt xanh nanh vàng, thân cao gần trượng đột nhiên bay lên bầu trời cản trước mặt Hứa Tiên.
Hứa Tiên mặt không biểu tình, đưa tay đặt lên Thanh Hồng kiếm ở bên hông, quang mang trên người bắt đầu đại thịnh.
Quỷ tốt cảm thấy vô vùng khó chịu, vội vàng nói:
- Đại nhân nhà ta mời tiên trưởng tới phủ gặp mặt.
Hắn thấy Hứa Tiên vẫn không nhúc nhích thì bổ sung:
- Nếu như muốn cứu nữ tử trong lòng ngươi thì còn cần gặp đại nhân nhà ta hỗ trợ.
Hứa Tiên thản nhiên nói:
- Dẫn đường!
Quỷ tốt vội vàng ở phía trước dẫn đường, hai người đều phi hành, chỉ qua trong giây lát là đến nơi. Phan Ngọc từ trong ngực Hứa Tiên lộ ra đầu nhìn, thì ra là miếu thành hoàng của Hàng Châu. Cẩn thận suy nghĩ một chút, quỷ tốt dẫn đường chính là một con tò he (nặn bằng đất sét) trong tứ quỷ ở miếu thành hoàng.
Tiến vào miếu thành hoàng, quả nhiên có ba cái quỷ tốt khác đứng hầu, trên công đường đúng là Thành Hoàng Quân.