Quyển 2: Một giấc chiêm bao. - Chương 92: Truy kích. (2)

Ngư Huyền Cơ cúi đầu nói:
- Sư đệ, tại đây thì giao cho vị đại ca kia đi!
Nàng đã nhìn ra chỗ bất phàm của Thân Đồ Trượng.


Mì hoành thánh trắng nõn tản ra hương khí của canh gà, hành thái rau thơm cắt nhỏ vụn ở trong đó, bên trên rải đều một lớp váng dầu. Muỗng nhỏ trắng tinh, hai người phối hợp bắt đầu ăn. Không phải đói bụng, mà là muốn tùy tiện làm chút gì đó. Nhưng mì hoành thánh này nhìn cực ngon, chỉ là đưa vào trong miệng lại không hề có mùi vị gì.


Hứa Tiên thấy bộ dáng nàng như mất hồn mất vía, lại nhìn Thân Đồ Trượng cũng hiểu được là người này tin được, tuy rằng hắn cũng không biết loại cảm giác này từ đâu mà đến.
Thân Đồ Trượng bỗng nhiên cao giọng nói:
- Đã đến rồi, sao còn chưa cút đi ra.


Sở Kiếm Hùng từ chỗ bóng tối đi tới, trong mọi người công phu của hắn cao nhất. Giờ phút này trong lòng của hắn cũng rất phiền não, một mũi tên trí mạng vốn nên bắn vào cạnh xe ngựa lại làm cho kỵ sĩ kia vọt ra, thật vất vả làm cho hắn ch.ết thì lại bị một tên thư sinh cầm đồ chạy như bay, hơn nữa tốc độ mau kinh người, châu báu giá trị 300 vạn thiếu chút nữa tới tay đã bay đi mất.


Nhưng hắn còn miễn cưỡng bảo trì khí độ của lục Lâm Minh Chủ đối với Hứa Tiên nói:


- Vị công tử này, đem hộp gấm cho ta, ta quyết không làm khó dễ ngươi. Ngươi hôm nay chính là đạt được hộp gấm, cũng không phải ngươi. Chúng ta cướp của người giàu chia cho người nghèo, ngươi cho ta, ta còn giúp đỡ ngươi một hai phần.


available on google playdownload on app store


Hứa Tiên vừa thấy thủ phạm, nộ khí bừng bừng phấn chấn, đứng dậy hỏi ngược lại:
- Lửa trong thành này có phải do các ngươi phóng?


Sở Kiếm Hùng nhất thời không biết như thế nào đáp lại, có một số việc làm được không thể nói trước, hắn cũng không thể giải thích, sẽ có người đi cứu hỏa...Lời nói như vậy chẳng phải là vô nghĩa sao, cũng là cho khí thế của hắn yếu đi.


- Cùng hắn nói lời vô dụng làm gì, yêu ca, làm thịt tiểu tử này đi. Chúng ta cầm hàng rồi chuồn thôi.


Thì ra là cung thủ được xưng thần tiễn, khinh công của hắn cũng không kém, võ nghệ cao cường chỉ so với Sở Kiếm Hùng kém một chút, nhưng từ lúc thấy mặt Ngư Huyền Cơ thì châu báu mà hắn nói chính là kể cả nàng và kim cương.


Giờ phút này trong ngõ nhỏ lại đi ra mấy người, chỉ là đều đứng trong bóng tối cách đèn lồng rất xa. Trong bóng tối lờ mờ không nhìn rõ lắm. Sở Kiếm Hùng trong lòng biết việc này không nên chậm trễ, hai câu khách khí cũng chỉ để đúng phép lịch sự mà thôi.. Đang muốn hạ lệnh công kích, lại nghe hung tăng cuối cùng đã đến cả kinh nói:


- Thân Đồ công? Ngươi, ngươi không phải đã ch.ết rồi sao?
Hắn không ngờ là nhận ra Thân Đồ Trượng.
Thân Đồ Trượng nghe tiếng cười nói:


- Thạch hòa thượng, không nghĩ tới còn có cơ hội gặp lại ngươi a. Ngươi nếu như nhu thuận một chút nhanh chóng rời đi, ta tha cho tính mệnh của ngươi, bằng không thì chính là Thiết Đầu cũng cho ngươi, ta cũng đập nát.


Thạch hòa thượng giận dữ, nhưng Thân Đồ Trượng đã cứu tánh mạng hắn, không tiện phát tác, chỉ đành khuyên nhủ:
- Hôm nay Giang Nam lục lâm đạo có bảy hảo thủ, cho dù ngươi là Thân Đồ Trượng cũng tuyệt đánh không lại, hòa thượng ta bảo vệ cho ngươi, ngươi hãy đi đi, đừng xem vào chuyện này.


Lại không nghĩ rằng Thân Đồ Trượng cười ha ha nói:
- Hôm nay các ngươi đều có tên trong sổ ghi chép sinh tử, cũng đừng trách Thân Đồ Trượng ta ra tay hung ác.


Đối mặt rất nhiều hảo thủ, hắn sinh thời cũng chỉ có một đường tránh lui. Nhưng từ lúc hóa quỷ đến nay hắn thực quỷ vô số, so với sinh thời mạnh đâu chỉ gấp 10 lần, làm sao lại để những người này vào mắt.


Sở Kiếm Hùng trong lòng giận dữ, cho dù ngươi là cao thủ thành danh làm sao có thể dùng ít địch nhiều, khinh thường chúng ta, hắn dùng âm thanh lạnh lùng nói:
- Giết!


Nói xong Sở Kiếm Hùng dẫn đầu cầm kiếm xông tới, mọi người bay từ trên xuống, binh khí trong tay hướng trên người Thân Đồ Trượng đánh tới, Sở Kiếm Hùng tự tin đối mặt với sự vây công như thế, cho dù là cao thủ cỡ nào cũng ôm hận tại chỗ. Ngay cả mình nếu bị vây công cũng lâm vào kết quả cửu tử nhất sinh.


Nhưng chỉ thấy kết quả cười lạnh vẫn ngồi ở chỗ cũ, không có ý tứ tránh né. Trong lòng chắc chắc rồi lại tuôn ra một tia bất an. Sở Kiếm Hùng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên bóng đen Thân Đồ Trượng đã biến mất không thấy gì nữa.


Tất cả người công kích trong lòng không hẹn mà cùng hiện ra một câu.
- Làm sao có thể?
Có một con hổ cho là mình là vua của rừng rậm, nhưng chính nó lại không biết đây là kỷ Ju ra.


"Thần Vũ Tiễn" bắn ra một mũi tên thì đưa ánh mắt chuyển đến Ngư Huyền Cơ ngồi bên cạnh, suy nghĩ làm thế nào để có thể đoạt được nữ tử tuyệt sắc bình sinh chưa từng thấy này vào tay. Về phần Thân Đồ Trượng, hắn đã coi như người ch.ết đến nơi rồi.


- Khá lắm tiểu nhân bắn lén!


Một tiếng gầm vang lên bên tai Thần Vũ Tiễn như tiếng sấm nổ. Trong ánh mắt sợ hãi của hắn, bàn tay lớn của Thân Đồ Trượng chụp một cái vào đầu hắn rồi ném mạnh xuống đất. Sau đó liền xoay người lại quyền đấm cước đá, cái đám được gọi là hảo thủ nhất lưu giang hồ kia lập tức bị đánh cho tan tác.


Sở Kiếm Hùng chỉ cảm thấy sau cổ bị xiết chặt, còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã lăn ra đất với tư thế rất khó coi, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn: trên đời vì sao lại có cao thủ như thế?


Lại nhìn đám hảo thủ đi theo hắn, những người này sớm đã bị đánh cho lăn ra đất, mỗi tên nằm một góc, có tên còn rên rỉ được, có tên sớm đã nằm bất động, đều không thể địch nổi một chiêu của Thân Đồ Trượng. Thần Vũ Tiễn kia vốn cách Thân Đồ Trượng xa nhất, nhưng lại là kẻ chết sớm nhất.


Một màn nghịch chuyển tình thế này phát sinh trong nháy mắt, chỉ khoảnh khắc, sinh tử thắng bại đã phân rõ ràng.


Thạch hòa thượng ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn Thân Đồ Trượng, trong mắt hắn hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi. Trước kia hắn từng chứng kiến thân thủ của Thân Đồ Trượng, tuy có cao nhưng cũng không thái quá tới mức này. Thân Đồ Trượng dường như vừa làm một chuyện vặt vãnh không đáng để ý, lại ngồi xuống bên sạp hàng, một hơi húp cạn bát mì hoành thánh, sau đó nói:


- Đáng chết đều đã chết, không ch.ết thì cút nhanh, nếu không quan phủ tới muốn cút cũng không cút được.


Hứa Tiên thân có Linh Mục, tận mắt hắn thấy mấy cái bóng người phù phiếm trong tay Thân Đồ Trượng, đúng là mấy hồn phách bị Thân Đồ Trượng giết, thì ra đại hán này cũng là người tu hành.
Sở Kiếm Hùng khẽ cắn môi, biết rõ lần này đã vấp ngã nặng, liền ôm quyền nói:


- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài...






Truyện liên quan