Quyển 3: Kim Năng Trì Phủ. - Chương 101: Phổ độ. (1)
Bức họa phảng phất mang theo ma lực thần kỳ, Hứa Tiên hướng về một bức họa trong góc nhìn lại, phảng phất là đội ngũ đón dâu. Tiếng chiêng trống, thanh âm đốt pháo vang lên bên tai. Tân lang cưỡi con ngựa cao lớn đi ở phía trước, mặc dù diện mục mơ hồ, nhưng Hứa Tiên cảm giác vẻ mặt của người này vô cùng hưng phấn.
Hứa Tiên cười đối với Phan Ngọc nói:
- Minh Ngọc, ngươi nhìn chú rể này có giống ta không?
Phan Ngọc mắt trắng không còn chút máu:
- Muốn cưới vợ tới điên rồi à?
Nói xong cũng nhìn một góc, tranh này vẽ cực kỳ tinh diệu, cẩn thận nhìn lại. Đằng sau kiệu hoa, tân nương tử chính vụng trộm xốc màn kiệu lên nhìn ra ngoài. Tuy rằng chỉ lộ ra gương mặt mơ hồ, nhưng cảm thấy cực kỳ giống chính mình.
Hai người từng người nhìn bức họa họa chính mình, trong đầu mơ mơ màng màng, giật mình thì thấy toàn thân bồng bềnh như đáp vân vụ đã tới vách đá.
Hứa Tiên ngắm nhìn bốn phía, tiếng người huyên náo, loa kèn không ngừng thổi chiêng trống không ngừng đập. Trong lòng của hắn cũng lộ ra một cỗ vui mừng, hận không thể hoa chân múa tay vui sướng. Trong lúc nhất thời cái gì kiếp trước kiếp nầy đều quên sạch sẽ.
Trong thoáng chốc biết hôm nay là thời gian đại hôn là của mình lấy chính là kiều thê mỹ quyến. Nhân sinh đắc ý, không còn gì mong hơn.
Phan Ngọc vụng trộm xốc lên màn kiệu, hướng ra phía ngoài nhìn lại, chỉ thấy Hứa Tiên ngồi trên cao, trong lòng vui mừng vô cùng, đây chính là phu quân có thể phó thác chung thân cả đời của mình.
Vào nhà, ba khấu ba bái, kết làm phu thê. Hoa chúc cao cao, hai người nhìn nhau cười cười, nét đỏ ửng hiện lên trên má nương tử.
Dưới ánh đèn sáng choang, gỗ lim trang dài, gương đồng trang điểm, bóng hai người nhìn nhau cười trong kính. Từ nay về sau tương tư tương luyến, vĩnh bất phân ly.
Ban đêm đọc thi thư, Hồng Tụ Thiên Hương, năm sau Hứa Tiên đề tên bảng vàng thi đậu tiến sĩ.
Lại phong làm quan lại, coi như thành danh. Trong nhà Phú Quý cả sảnh đường, lại bầu bạn với mĩ nhân.
Đương nhiên tuổi tác dễ trôi qua, tiệc vui chóng tàn. Sau khi kết hôn mấy năm, Phan Ngọc lại không có con nối dõi, cầu xin thần bái Phật cũng vô dụng. Trong nhà toàn bộ nhờ Hứa Tiên truyền lại hương khói, sự tình nạp thiếp nhiều lần lọt vào trong tai.
Lúc này trước họa bích, hai người ngây người. Trong phòng một hồi gió lạnh thổi qua, một người con gái trước bức họa nhăn mặt cau mày tiến vào trong họa.
Không lâu sau Hứa Tiên nạp thiếp tên là Thiến nhi, dáng vẻ băng cơ ngọc cốt, thân nhẹ như yến khiến Hứa Tiên vô cùng thương yêu, Phan Ngọc ghen tức. Trong nội viện có nhiều người đàm tiếu, Hứa Tiên thương yêu Thiến nhi, thường hay thiên vị, hơn nữa Thiến nhi sinh được con trai, mẫu bằng tử quý, người trong nhà càng che chở nàng như bảo vật.
Phan Ngọc thường ngồi im lặng, mặc dù Hứa Tiên vẫn tới lui khuyên bảo, nhưng nàng trầm tụ không vui. Dần dà, Phan Ngọc tích tụ thành bệnh. Hứa Tiên ngày đêm chăm sóc, bệnh tình Phan Ngọc càng ngày càng yếu, trong lòng Hứa Tiên lòng ưu thương, nghe nói phiên bang tiến cống vật phẩm có thể chữa bệnh, Hứa Tiên không quản đồ tiến cống, âm thầm lấy trị bệnh cho Phan Ngọc. Quả nhiên nàng khỏi hẳn bệnh.
Hứa Tiên đại hỉ, thiết yến bày tiệc, thời điểm chúc mừng chúc mừng thì quan sai lâm môn. Sự tình trộm bảo bại lộ, bãi miễn chức quan của Hứa Tiên. Tịch biên hết gia tài, lưu vong biên tái ba nghìn dặm. Trên đường lương thực tận, lại gặp tuyết rơi nhiều, đông lạnh cùng đói khát xuất hiện. Phan Ngọc thấy mình liên lụy cả nhà, hận không thể ch.ết. Nhưng Thiến nhi cực khổ thuyết phục nàng.
Hứa Tiên ngửa mặt lên trời thở dài:
- Sơn hải chi minh, sinh tử tương hứa. Hôm nay đành ch.ết ở đây.
Nói xong liền muốn tự vẫn.
Lúc này, Pháp Hải đi đến trước Họa Bích khua tay mấy cái lên bức họa nói:
- Hứa thí chủ, nên trở lại.
Một tiếng này gõ như Thiên Băng Địa Liệt, Hứa Tiên đột nhiên cả kinh tỉnh táo lại, nửa ngày mới nhớ được. Người ở chỗ nào, bản thân là ai. Trước mặt vẫn là bức họa, quay đầu nhìn đồng hồ nước, mới chỉ qua một khắc.
Thị thị phi phi bên trong mộng như tan thành mây khói, càng nghĩ càng mê loạn.
Chỉ có đại hôn chi hỉ, nỗi lo không con thừa tự, niềm vui nạp thiếp, đau buồn vì bệnh nặng, cả kinh vì sự việc đổ vỡ, còn có lưu vong cùng tuyệt vọng khổ sở lờ mờ còn tại trong lòng. Trong lúc nhất thời, khổ cay chua ngọt đều vào trái tim không biết như thế nào tiêu thụ.
Hứa Tiên quay đầu nhìn thoáng qua Phan Ngọc, lại vội vàng xoay đầu lại. Mình ở trong mộng lại cưới nàng, thật sự là quá biến thái. Lại không chú ý Phan Ngọc mặt đầy đỏ ửng, nhìn cũng không dám nhìn hắn.
Pháp Hải hỏi:
- Hứa thí chủ, kính này như thế nào?
Hứa Tiên sững sờ mới chú ý tới nơi này nhiều hơn một hòa thượng, còn hỏi dị trạng vừa rồi, hắn liền hỏi:
- Đây là thủ đoạn của đại sư?
Vừa rồi tràng cảnh đó như một giấc mộng, một giấc mộng mà như thật. Hẳn là thủ đoạn của người này, chỉ là có thể trong bất tri bất giác dẫn vào mộng ảo, lão tăng này không giống tầm thường.
Pháp Hải cười nói:
- Sắc do không khởi, huyễn do tâm sinh, sao lại nói là thủ đoạn của lão nạp được.
Trên mặt Hứa Tiên đỏ bừng lên, hắn cắn răng nói:
- Ngươi có thể trông thấy ta mộng được cái gì?
Nếu là chỉ thấy ý ɖâʍ của mình thì thôi, nhưng ý ɖâʍ lại là một nam nhân thì truyền đi hắn làm sao sống nổi. Hứa Tiên hiện tại đã tiếp cận trạng thái nổi khùng, tùy thời chuẩn bị giết người diệt khẩu.
Pháp Hải đối với sát khí trên người Hứa Tiên phảng phất chưa từng thấy, hắn cười nói:
- Tâm ý của Thí chủ, lão nạp sao có thể biết được. Suy đoán đơn giản là bi hoan Ly Hợp, hỉ nộ ái ố mà thôi.
Hứa Tiên lúc này mới thở dài một hơi, cảm giác: Tướng mạo anh tuấn của hắn vẫn được bảo toàn, nhưng đối với bị như vậy đùa nghịch như vậy cảm thấy không thoải mái:
- Đại sư, xin hỏi vì sao phải trêu đùa hí lộng tại hạ như thế?
Hắn cũng là người tu hành, đối với mấy pháp môn này sao có thể sợ hãi, hơn nữa căn cứ những tri thức có được từ Ngư Huyền Cơ, đối phương sẽ không không dám bắt mình nên Hứa Tiên mới nói như thế.
Pháp Hải hạ thấp người nói:
- Thế sự chìm nổi đều xem như mây bay, thí chủ có thể ngộ, sao không quy y ngã phật, đi theo đại đạo.
Hắn có thủ đoạn Thông Thiên cũng có tính toán thiên đại, lần này là muốn một lần độ Hứa Tiên, Phan Ngọc, tiểu Thiến ba người, lúc này mới thi triển "Tiểu Thiên Thế Giới", nguyên muốn thu hoạch đậm một phen nên mới hao phí sức lực hết cả buổi, vì sao Hứa Tiên một chút cũng không có cảm giác cơ chứ?
Tiểu Thiên Thế Giới tuy rằng không thể giám thị suy nghĩ người chịu thuật, nhưng có thể đem tâm thần người bị thi thuật vào mộng cảnh. lúc đi vào giấc mộng, thân thể không thể tự chủ.