Quyển 3: Kim Năng Trì Phủ. - Chương 106: Phật đồ. (2)
Mình và Pháp Hải bây giờ còn không có xung đột, vậy sao không hướng hắn học tập một hai, cho dù học không được nhiều cũng coi như có thể biết mình biết người, chuẩn bị tương lai. Tuy rằng không muốn gạt người, nhưng một bước đến nơi này, vì người kia, cũng vì chung thân hạnh phúc của mình.
Pháp Hải có chút thất vọng, cau mày nói:
- Tục gia đệ tử?
Nếu là những người khác nói như vậy, hắn chỉ sợ đã phẩy tay áo bỏ đi rồi, nhưng Hứa Tiên thật sự là trời sinh người trong Phật môn, làm hắn không đành lòng bỏ qua.
Vẻ mặt Hứa Tiên thành khẩn nói:
- Hôm qua thấy thủ đoạn của đại sư cảm thấy không ngừng hâm mộ, chắc hẳn ngài cũng đã nhìn ra, tại hạ cũng được chỉ điểm đôi chút tu hành, nhưng không có pháp môn rổng hợp cho nên muốn học phương pháp hàng yêu trừ ma.
Đến lúc đó khó tránh khỏi muốn ngăn cản lão nhân gia ngươi Hàng Yêu Phục Ma rồi.
Pháp Hải đứng nguyên tại chỗ, sau đó lại đi vài bước, sau khi suy tính một phen nói:
- Không thể truyền cho người ngoài, đạo lí này có lẽ ngươi cũng minh bạch.
Hứa Tiên có thể được Chủng Lê Đạo Nhân truyền đạo, dưới cơ duyên xảo hợp mà cùng Ngư Huyền Cơ học đạo, tức thì là Ngư Huyền Cơ là sư tỷ của hắn. Nhưng thế giới tu hành chính thức đối với khảo nghiệm thu đồ đệ được coi như rất nghiêm khắc.
Hứa Tiên nói:
- Đó là tự nhiên, có yêu cầu gì ngài chỉ cần nói, ta sẽ cố hết sức hoàn thành.
Pháp Hải nói:
- Tốt, ngươi đi theo ta!
Nói xong hắn xoay người đi tới Tàng kinh các ở Linh Ẩn tự.
Đại môn Tàng kinh các, nơi này chỉ thấy là một biển sách. Nào là "Kinh" "Luật" "Luận" tam tàng kinh thư.
- Kinh chính là ghi chép lời nói và việc làm của Phật tổ lúc sinh thời.
- Luật chính là đủ loại thanh quy giới luật của Phật môn.
- Luận chính là giảng các loại giáo lí đối với Phật gia là một bộ phận nhiều nhất.
Pháp Hải nói:
- Đã tu hành Phật môn ta thì không thể không biết điển tịch Phật môn, ngươi tuy rằng không chịu quy y xuất gia, mong rằng đối với Phật hứng thú cũng không lớn, hãy lận lưng Kinh cho ta.
Hứa Tiên sững sờ, điều này cũng quá khoa trương đi, người xưng kinh luân như Pháp Hải, mặc dù kinh ít hơn luạn, nhưng số luongj cũng cực kì khủng bố. Mình không phải là Computer, cho dù có bổn sự đã gặp qua là không quên được cũng có cái cực hạn. Hắn cười khổ nói:
- Pháp Hải thiền sư, xin hỏi có thời hạn không?
Hắn biết rõ Pháp Hải đã nói ra thì tuyệt đối sẽ không thu hồi.
Pháp Hải duỗi ra ba ngón tay nói:
-Ba ngày.
Muốn đạt được bao nhiêu, muốn giao ra bao nhiêu hoặc là tin tưởng vững chắc, hoặc là thiên phú, tổng không có duyên cớ lấy được đạo lý. Mà đại đạo mà Pháp Hải không nói những thứ khác, chỉ cần tuổi thọ ngàn năm chính là cái lợi lớn nhất, được coi là đế vương nhân gian. Từ loại nào trình độ nào mà xét thì đó chính là đại đạo sâu nhất.
Hứa Tiên thở dài một tiếng, đây mới là phương thức thu đồ đệ chính thức của người tu hành sao? Không phải có đại trí lực, đại trí tuệ, đại đức, đại phúc nguyên. Chính là quỳ tam sơn, cầu biến ngũ nhạc cũng không được. Mình có thể gặp gỡ Lê đạo nhân xem như là có phúc duyên rồi.
Hứa Tiên suy tư một lát, hai tay hợp thành chữ thập, diện mục nghiêm túc nói:
- Tại hạ nỗ lực thử một lần a!
Tuy rằng cơ hồ là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng hắn quyết tâm vẫn muốn thử một lần, cũng không thể không chiến đã bại a.
Trong lòng Pháp Hải thoả mãn, Hứa Tiên không có câu oán hận mà chỉ suy nghĩ. Cuộc thi từ vừa rồi một khắc này bắt đầu, tuy rằng nhận định thiên phú của Hứa Tiên, nhưng tâm tính vi diệu còn cần tinh tế thể nghiệm và quan sát. Người giỏi tay nghề bắt đầu tạo hình trước, cũng nên thể nghiệm hoa văn và quan sát tài liệu đầu tiên, sau đó tùy theo tài năng mà dạy. Đây là nhân thế, liệu cơm gắp mắm, lấy dài tránh ngắn mới chính là khảo nghiệm lớn nhất của một thợ thủ công.
Mà Pháp Hải độ người thì như là thợ thủ công có tay nghề giỏi. Hiện tại đang gặp một khối tài liệu tốt, đương nhiên là phải hảo hảo cân nhắc một phen. Như Lê đạo nhân là mở cho Hứa Tiên một cánh cửa, xem như truyền đạo. Nhưng nay Pháp Hải muốn đưa Hứa Tiên vào bên trong cánh cửa đó, giải thích nghi hoặc.
Môn thị hà môn, đạo thị hà đạo. Quyết định bởi không phải Đạo gia hay Phật gia, mà chỉ lòng người tu hành quyết định mà thôi.
Khảo nghiệm xác nhận là thực cũng hư, quan trọng nhất là nhìn quá trình này người đựơc khảo nghiệm có tâm tính cùng ưu khuyết ra sao. Dù sao hắn muốn thu là một đồ đệ có thể làm ngã phật đại đạo mà không phải đồ đệ có thể đọc thuộc sách vở.
Pháp Hải nói:
- Ngươi vào đi thôi, bên trong có giường chiếu, trong ba ngày sẽ có sa di đưa đồ ăn tới.
Hứa Tiên gật đầu nói: "Vâng, đại sư. " cũng không do dự, tiến vào Tàng kinh các.
Phan Ngọc lúc này chạy đến nói:
- Hán Văn.
Hứa Tiên hôm nay ra người từ sáng sớm nói là muốn làm một việc.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Minh Ngọc, làm phiền ngươi chờ ta ở đây ba ngày a! Thật có lỗi ba ngày này không thể tiếp ngươi.
Phan Ngọc biết hắn có việc quan trọng nên chỉ cười nói:
- Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, ta sẽ chờ.
Trong lòng nàng yên lặng nói: nếu như đã cho rằng là trách nhiệm của mình, vậy thì hảo hảo gánh vác đi a!
Hứa Tiên mỉm cười, quay người tiến vào trong tàng kinh các, đại môn màu đỏ đóng lại vang lên một tiếng kẽo kẹt.
Hứa Tiên tràn đầy tự tin chợt suy sụp xuống, cười khổ mấy tiếng.
Ba ngày, vô số quyển kinh như thế thì phải như thế nào mới thuộc hết đây.
Ánh nắng xuyên thấu cửa sổ tràn vào trong phòng Tàng Kinh Các, bụi tro bay lơ lửng trong không khí.
Hứa Tiên ngồi ở sàn bằng gỗ trên nhà lầu các, chung quanh tán loạn chất đầy kinh thư.
Sách vở phát ra một mùi hương của mực và giấy, xung quanh đây cũng tản ra mùi đặc trưng của gỗ mục vây quanh Hứa Tiên. Nhưng hắn chỉ đi tới, phảng phất đã quên khảo nghiệm mà Pháp Hải đã đặt ra.
Dùng ba ngày thời gian đọc nhiều kinh thư như vậy kỳ thật cũng không phải là không có khả năng, nếu là Phan Ngọc đại khái không cần dùng tới ba ngày. Bởi vì nàng chẳng những đã gặp qua là không quên được, càng đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác. Những kinh thư này chỉ sợ nàng đọc qua một lần đã nhớ rõ, chỉ xác nhận thêm một lần nữa mà thôi.