Chương 396: Hoắc Ngoan Đông Độ
Bạch Tố Trinh lại giật mình phát hiện, tốc độ phi hành của mình bất tri bất giác tăng lên, chẳng lẽ do đồ vật Ngao Kiền đưa cho mình sao? Nhưng mấy ngày nay, gút mắc trong lòng của nàng rất nhiều, chưa từng tu luyện qua a!
Đã nhìn thấy Ngao Kiền ở xa xa, nhưng không thấy hắn làm gì.
Hắn đứng ở đó giống như một cây đao có khí phách phá thạch xuyên sơn, lưỡi đao kinh người, phong mang hiển lộ ra.
Lão nhân động thân nhìn lên. Trên người không còn mặt áo tơi và mũ rộng vành, càng hiện ra thân hình cao lớn khí lực hùng hồn, giống như một vách núi vạn trượng. Đôi mắt vàng như kiếm, tuy chỉ có một người, nhưng lại giống như cả ngọn núi, Trường Giang đang cúng bái dưới chân của hắn.
Hứa Tiên hạ xuống. Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói như thế nào. Ngao Ly đứng bên cạnh Ngao Kiền, trông thấy Hứa Tiên tới. Dường như muốn tiến lên, nhưng nhìn thấy gia gia bên cạnh, thân hình ngừng lại. Nhẹ giọng hô:
- Hứa Tiên, Bạch tỷ tỷ, Thanh tỷ tỷ.
Hứa Tiên nói:
- Lão gia tử phát hiện Pháp Nguyên đang tiến về hướng bắc, hắn cũng cảm giác được a!
Ngao Kiền vung tay lên. Nói:
- Không cần nói nữa, lại chờ một lát.
Hắn muốn đợi Pháp Nguyên tới.
Hứa Tiên nói:
- Cần gì chứ?
Ngao Kiền cười to, nói:
- Không phải ngươi muốn bảo ta nhượng bộ lui binh chứ!
Hứa Tiên cười khổ, cugnx không biết nên ngăn cản thế nào. Chỉ có thể nín hơi mà chờ đợi, xem diễn biến như thế nào.
- Nếu hắn dám tới, ta sẽ không dùng mạch nước Trường Giang chiến một trận với hắn.
Bàn tay của Ngao Kiền mở to. Một tấm màn nước lơ lửng giữa không trung, hiện ra cảnh sắc của Trường Giang. Chỉ trong chốc lát, một bóng đen đã xuất hiện tại cửa vào Trường Giang.
Trong lòng mọi người cùng nói với nhau.
- Đến rồi!
Bóng đen đó chính là Pháp Nguyên, là người từng giao chiến với Ngao Kiền khi còn trẻ, hắn cũng là con rùa sống nhiều năm. Ngẫu nhiên trồi lên mặt nước, chẳng khác gì hòn đảo nhỏ.
Lại có thần lực, tính tình hung hãn. Trong một lá thư gửi Tuyên Báo Chí của triều Đường, từng ghi lại cảnh bên cạnh bờ sông có một bóng đen như hòn đảo lớn, di động trên cửa sông Trường Giang.
Nhưng tình cảnh kế tiếp. Làm cho tất cả mọi người rất khó hiểu, con rùa này bơi vài vòng, lúc chìm lúc nổi, khi thì làm sóng lớn, rung đùi đắc ý, nghiễm nhiên một bộ dáng đang nghịch nước. Giác Viễn đứng bên cạnh bờ sông, mặt mũi tràn đầy cười khổ nhìn sư phó của mình.
Ngao Kiền nói:
- Đồ ngu xuẩn này.
Hứa Tiên cũng nhìn ra cái gi đó, hoàn toàn không có hào khí của quyết đấu sinh tử, quả thực chính là tiểu hài tử đang khiêu khích "Ngươi có thể làm gì ta?"
Rốt cục, con rùa này cũng chơi chán, quay đầu lại, xuôi dòng rời đi, hướng về cửa biển.
Hứa Tiên rất im lặng. Bởi vì Pháp Nguyên hòa thượng đã quyết định đi ra biển, đi thực hiện mộng tưởng của mình. Nhưng hắn không trực tiếp đi về hướng đông, lại muốn đi tới Trường Giang trước, trêu chọc tồn tại trâu bò là Ngao Kiền, sau đó dọc theo Trường Giang đi ra biển.
Ặc, vậy cũng là báo thù sao?
Lần đi hướng đông này, chỉ là một bước đầu tiên, hắn còn muốn ngao du thế giới.
Có lúc đi qua nơi đóng quân của Đông Hải Long Vương, phong tỏa vùng biển, chuẩn bị quân lực chờ Ngao Kiền ch.ết sẽ xua quân chiếm cứ Trường Giang. Lãnh binh chính là con Lam Long Ngao Kình đã từng chiến đấu trên biển với Hứa Tiên. Thấy một con rùa lớn bơi tới, tiến lên ngăn cản, quát:
- Ngươi là ai, mau mau dừng lại cho bổn vương, ta chính là con thứ hai của Đông Hải Long Vương tên là... A...
Con mắt của Pháp Nguyên trợn trắng. Thân không ngừng lại, cứ thế mà tiến, đụng trúng những vật cản trường, quản cái gì binh tôm tướng cua, long tử long tôn, va chạm như thế, nứt xương gãy xương là bình thường, Ngao Kình lúc này vô cùng tức giận, hóa thành người cầm chiến kích trong tay, phi thân lên lưng rộng, dồn đủ khí lực, chiến kích đâm mạnh xuống, lại nghe "Ba" một tiếng. Chiến kích đã gãy làm hai đoạn, nhưng ngay cả một vết trầy cũng không lưu lại.
Hứa Tiên nhìn thấy một màn này. Âm thầm líu lưỡi, hắn đã từng lãnh giáo khí lực của Ngao Kình, nhưng cái mai rùa của Pháp Nguyên quá cứng rắn.
Ngao Kình vẫn nện xuống. Nhưng Pháp Nguyên mở to mắt nhìn hắn, toàn thân Ngao Kình run lên, bay lên không trung bỏ chạy.
Pháp Nguyên từ từ biến mất trong nước, đi vân du tứ hải. Giác Viễn chắp tay trước ngực, quyết định đợi tới khi tu hành thành công, sẽ đi theo bước chân của Pháp Nguyên.
Một thiếu nữ có làn da màu lúa mì đứng dưới ánh mặt trời, đang nằm trên bờ cát, mở rộng cặp chân dài, đang vuốt vuốt một viên minh châu.
Không biết từ lúc này, một lão tăng xuất hiện bên cạnh, trông thấy hạt châu kia, trong mắt sáng ngời, tiến lên phía trước, nói:
- Thí chủ, ngươi có thể cho ta hạt châu này hay không?
Trên mai rùa của hắn chẳng những bị Ngao Kiền vẽ loạn lên, còn bị mất một miếng, làm hắn vô cùng phiền muộn, dựa vào cảm ứng, rốt cuộc cũng tìm được hạt châu này.
Nhưng thiếu nữ rất vui vẻ ném hạt châu vào miệng, phồng đôi má lên, có chút hàm hồ nói ra:
- Không được, đây là thứ của người rất quan trọng đưa cho ta.
Đứng lên, vỗ vỗ hạt cát trên người, chạy vào căn nhà gỗ của mình.
Lão tăng nói:
- Ta nguyện ý dùng ngàn vàng làm vật trao đổi.
Thiếu nữ không chút nghĩ ngợi, kéo dài âm thanh:
- Không!
- Ta có thể tặng ngươi pháp lực khôn cùng.
- Không được.
- Ta có thể...
- Không được.
- Ta...
- Tiểu hói đầu ngươi có phiền hay không?
Nàng chưa từng nhìn thấy hòa thượng.
- Tiểu... Hói đầu...
- Haha, sáng như thế, ngươi muốn không nhận hay sao?
Lão tăng lảo đảo một bước. Cảm giác trái tim có chút không cịu nổi, ai, ta quả nhiên đã già rồi.
- Hói đầu, hạt châu, ha ha ha, thật thuận miệng, thật biết điều. Ồ. Trên đầu của ngươi có nốt ruồi! Không ngờ lại chỉnh tề như thế, uy, ngươi đừng đi mà! Ta mời ngươi ăn cá...
Kết quả là, "Tiểu hói đầu" không thể cầm lại hạt châu của hắn.
Thật lâu thật lâu sau. Một đội tàu phát hiện ra đại lục mới, reo hò lên, thời điểm leo lên Châu Mỹ. Nghênh đón bọn họ là một đám tăng lữ. Sau đó, bọn họ mấy lần muốn thành lục thuộc địa, nhưng đều lấy thất bại mà chấm dứt. Mấy lần định viễn chinh, đều gặp phải quái vật biển khổng lồ không rõ lai lịch tập kích, cũng tuyên cáo thất bại.
Kết quả là, thật lâu sau đó. Nước Mỹ, không tồn tại.
Trên vách núi, Ngao Kiền nhìn Hứa Tiên nói:
- Tiểu tử, đi theo ta uống một chén.
- Tốt!
Hứa Tiên sảng khoái đáp ứng, thả lỏng tảng đá lớn trong lòng xuống, hắn cũng cảm thấy tâm thần khoan khoái dễ chịu.
Đi vào vách núi, trong một đống loạn thạch, Hứa Tiên rút kiếm ra, chém ngang một tảng đá. Xuất hiện mặt phẳng làm mặt bàn.
Ngao Ly lấy bát đũa và đồ ăn ra, sau đó cong chân ngồi một bên, ngoan ngoãn rót rượu cho bọn họ, phát hiện thái độ rất ưu nhã. Ngao Kiền cười nói:
- Ta là nhờ hào quang của tiểu tử ngươi đấy.
Bạch Tố Trinh tiến vào trong nước bắt cá, mượn gia vị và dụng cụ của thuyền chày chế biến thức ăn, dâng cá nướng nóng hỏi lên. Sau đó ngồi bên cạnh Hứa Tiên.
Ngao Kiền nếm một ngụm, sau đó cười nói với Hứa Tiên:
- Có lộc ăn, diễm phúc thật sâu.