Chương 442 -443 : Phệ Kim Thuật.

Chuyện đã tới bây giờ, chỉ có thể đánh thôi.
Hai tiếng buồn bực vang lên.
Hai tiếng khóc lớn từ trong sơn động nhìn qua, Hứa Tiên nhìn lại, trên đầu của Mị Nương cùng Thải Nhân có hai cái bao hiện ra, đang ôm đầu khóc trên mặt đất! Nhân sâm tinh nói:


- Không được ah, hắn là sơn thần, phong bế độn thổ của ta rồi, không mang người đi được.
Kết quả hai nha đầu dùng đập đập lên mặt đất.
Hứa Tiên kiên quyết nói:
- Ngươi đi trước.


Tiến lên đem Mị Nương cùng Thải Nhân, một tay cầm lấy hai người, hai nữ nhân nhanh chóng bước nhanh ra ngoài. Tranh đấu với sơn thần trong núi của hắn, chính là chịu thiệt, muốn chiến cũng phải ra ngoài chiến.


Nhưng đã quá trễ, Kim Lũ Pháp Vương đã tới trong chớp mắt, ngăn cản ở cửa động. Kim Lũ Pháp Vương, người cũng như tế, trên đầu đội pháp quan, mặc áo đỏ thẫm, lại có áo khoác màu xanh da trời, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có chòm râu dài, cách ăn mặc cực kỳ kỳ dị.


Lập tức chắn cửa động, Hứa Tiên dùng Nhiếp Hồn Kính chiếu một cái, Kim Lũ Pháp Vương ngẩn ngơ, Tiểu Thanh quát một tiếng, một cước đá hắn bay ra ngoài, mọi người mới ra khỏi động huyệt


Kim Lũ Pháp Vương vừa thấy Hứa Tiên, trong lòng mừng rỡ, thật sự là "Đạp phá thiết hài vô mịch xử" (tìm nát giầy sắt cũng không tìm được), "Đắc lai toàn bất phí công phu" (vô tâm tìm kiếm lại gặp được), chỉ cần khốn bọn họ trong sơn động, mượn địa mạch linh lực, bọn họ cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn, đang muốn nói hai câu, lại cảm giác trước mặt có một đạo ngân quang. Phục hồi tinh thần lại, đã cảm thấy ngực đau đớn, mình bay ra xa khỏi cửa động. Không khỏi giận tím mặt, Kim Luân trong tay đánh úp lại.


available on google playdownload on app store


Hứa Tiên nhìn Tiểu Thanh, nói:
- Không nên ham chiến.
Kim Lũ Pháp Vương vừa rồi không chú ý, ăn một đạp của Tiểu Thanh, cũng không bị bao nhiêu tổn thương, có thể thấy được tu vị đúng là bất phàm. Hơn nữa hắn hôm nay mang theo hai cái vướng víu, cũng không ham chiến đấu.


"Cạch cạch cạch cạch" có âm thanh kỳ lạ vang lên, quanh quẩn chung quanh sơn mạch. Hứa Tiên cảm thấy đầu ông ông lên, tâm thần rút nhanh, Mị Nương cùng Thải Nhân dưới nách đang ôm đầu, la hét thảm thiết.


Tuy không có ảnh hưởng quá lớn với Hứa Tiên, nhưng hai con thỏ dưới nách không được nhẹ nhõm như vậy, phải xuất cổ ngọc đang đeo trên cổ ra, cho Tiểu Thiến trốn vào. Kim quang trên người dày đặc, một tiêng trầm đục truyền vào trong sọ não, Tiểu Thanh cũng có chút đứng không vững. Hứa Tiên hít sâu một hơi, dùng Đại Lôi Âm Thuật sử dụng công phu Sư Tử Hống.


Hai chủng thanh âm giao tạp với nhau. Âm thanh của Hứa Tiên va chạm với âm thanh của Kim Lũ Pháp Vương, âm thanh trầm đục kia đã dừng lại, chỉ còn dư âm quanh quẩn trong núi.


Kim Lũ Pháp Vương cũng từ trong sửng sờ tỉnh lại, càng giận không kềm được, lại biết Hứa Tiên có pháp luân quỷ dị. Hai tay vung lên, Kim Luân trong tay hắn biến lớn gấp mười lần, bao phủ hắn vào bên trong. Nó bay đi giống như cái dĩa, xoay tròn bay thẳng về phía Hứa Tiên và Tiểu Thanh.
- Thứ này còn có thể chơi như vậy?


Hứa Tiên kinh hãi, nhìn thấy màn này, Hứa Tiên liên tưởng tới Vô Địch Phong Hỏa Luân của Na Tra. Còn Kim Luân trước mặt đang xoay tròn, "Ah ah ah ah" Mị Nương cùng Thải Nhân lớn tiếng kinh hô.


Hứa Tiên vội vàng né tránh. Nhưng tốc độ Kim Luân cực nhanh, đang đuổi theo sát phía sau. Kim Thân ngăn cản, chỉ nghe âm thanh giống như tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, Hứa Tiên cảm giác kim linh chi lực trong cơ thể của mình nhanh chóng bị tiêu hao. Kim Lũ Pháp Vương một chiêu này tuy không phải chủ lưu. Nhưng nó rất hữu dụng, tốc độ nhanh thì không cần phải nói, hơn nữa pháp bảo kim hệ thừa sức giúp hắn ngăn cản tất cả công kích. Nếu như bị Kim Luân của hắn đánh trúng chính diện, lực va đập thì còn dễ nói, nhưng nếu bị cắt qua, thì dù có linh lực hùng hậu, cũng nhanh chóng bị mài sạch.


Hứa Tiên thầm nghĩ, Kim Lũ Pháp Vương quả thật không dễ đối phó, khó trách có thể xưng bá tám trăm dặm Phượng Hoàng Sơn.


Kim Luân này cắt đá núi giống như cắt vào bọt biển, lưu lại một vết cắt thật sâu rồi bay lên bầu trời, Kim Luân trên không trung kêu ông ông. Hứa Tiên lại bị Mị Nương cùng Thải Nhân hô tâm phiền ý loạn, quát một tiếng "Câm miệng!" Mị Nương cùng Thải Nhân cũng nhau che miệng lại. Cẩn thận từng li từng tí nhìn qua Hứa Tiên.


Bỗng nhiên Kim Luân mở ra. Xuất hiện một cái khóa vàng, mở ra giống như con trai há miệng, cười ha ha nói:
- Hôm nay ta sẽ báo thù cho con của mình.
Nói xong liền thu Kim Luân. Lao nhanh về phía Hứa Tiên.
Hứa Tiên giẫm mây vàng. Kẹp lấy Mị Nương cùng Thải Nhân bay xuống dưới núi, cố ý đè thấp độ cao, xuyên qua rừng núi.


Thấy Tiểu Thanh bay tới bên cạnh, vội vàng nói với nàng.
- Ngươi đi, ta dẫn dắt hắn rời đi.
Tiếng oanh minh sau lưng càng lúc càng gần Kim Luân dễ như trở bàn tay, cắt ngang tất cả những gì ngăn cản trước mặt của nó. Trong nháy mắt. Đã mở ra một con đường trong rừng rậm này.
Tiểu Thanh lại nói:


- Ta đi ngăn cản hắn một chút, ngươi đi mau.
Không đợi Hứa Tiên nói chuyện, liền xoay người nghênh đón Kim Lũ Pháp Vương. Hứa Tiên cả kinh nói:
- Nha đầu ngốc. Ngươi lấy cái gì ngăn cản?
Vội vàng chuyển đụn mây, mắt thấy Tiểu Thanh sắp bị Kim Luân đánh trúng.


Hứa Tiên hét lớn một tiếng, chữ "Đấu" làm cho ngôi sao trong thần hồn sáng rọi, tốc độ của hắn nhanh hơn trước, thò tay kéo Tiểu Thanh vào ngực, quay người ngạnh kháng một kích của Kim Luân. Hoa lửa bắn ra, toàn thân Hứa Tiên rung rung không thôi, cũng may sau khi luyện thành bí quyết chữ Đấu, lực phòng ngự của Kim Thân tăng nhiều, mới không có bị Kim Luân xé rách.


Tay phải của Hứa Tiên có kim quang ngưng tụ, trở lại mạnh mà nện lên Kim Luân, rốt cuộc Kim Luân lệch khỏi đường bay. Đang lúc Hứa Tiên thở ra một hơi, ý định tiếp tục chạy trốn. Kim Luân vốn đang bay đi, đã dừng lại, đã ngừng lại, một cái miệng rộng màu vàng táp về phía đám người Hứa Tiên. Hứa Tiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đã bị bắt lại. Kim Lũ Pháp Vương cầm Kim Luân, cười ha hả, mang Kim Luân về động phủ.


Trong Kim Luân, Hứa Tiên nhanh chóng thích ứng, nhưng diện tích bên trong quá nhỏ. Hứa Tiên đụng ngực của Tiểu Thanh. Mị Nương, Thải Nhân bên cạnh lách vào làm một đoàn. Tiếp xúc với nhau. Đều là thân thể thiếu nữ mềm mại.
Mị Nương nói:
- Thải Nhân, ngươi không sao chớ!
- Mị Nương, ta không sao, ngươi thì sao?


Mị Nương hoan hô lên, nói:
- Quá tốt, ta cũng không có việc gì.
Hứa Tiên nói:
- Bộ dáng của chúng ta giống không có việc gì sao?


Hai nữ bị Hứa Tiên trách cứ, cảm xúc lập tức sa sút mà hạ màn, trung thực không nói. Trong đại chiến vừa rồi không có phát giác ra. Hứa Tiên giờ phút này mới cảm thấy đôi thỏ song bào thai này, bộ ngực no đủ đẩy đà, tất cả đều dán lên người của hắn, một cặp chân dài đang kẹp lấy chân của mình, cộng thêm hai nữ nhân này không biết chuyện nam nữ, cho nên không đề phòng, thỉnh thoảng vặn vẹo hạ thân một cái, điều chỉnh lấy tư thế của mình, khiến cho Hứa Tiên phát hỏa không thôi.


Hứa Tiên càng để ý chính là bộ ngực của Tiểu Thanh dán lên người của mình, cho tới nay không nói gì, miễn cưỡng trầm thấp đầu, nói:
- Thanh nhi, làm sao vậy?
An yên tĩnh một chút. Tiểu Thanh nói:
- Vừa rồi nếu không vì ta, Cũng không bị gian ở chỗ này.


Hứa Tiên cũng không thể yêu cầu gì với nha đầu ngốc này, nói:
- Ta không trách ngươi.
Muốn động cánh tay, trấn an nàng một chút.
Bỗng nhiên Mị Nương nói:
- Ah, Thải Nhân, có người đụng mông của ta.
- Vậy ngươi không sao chứ!
Mị Nương hơi sợ nhìn qua Hứa Tiên, nói:


- Không có việc gì, có hơi ngứa.
Hơn nữa trong nội tâm có chút là lạ.


Tiểu Thanh ngẩng đầu lên. Dùng ánh hoài nghi nhì chằm chằm vào Hứa Tiên. Hứa Tiên chỉ cảm thấy động động cánh tay đụng vào thứ gì đó mềm mềm, lúc này mới biết đó là mông nhỏ của Mị Nương, Hứa Tiên không nói gì, Tiểu Thanh trợn trắng mắt, Tiểu Thanh khinh thường quay đầu đi chỗ khác.


Lúc này, Tiểu Thiến từ trong cổ ngọc đi ra, xin lỗi:
- Đều là kế hoạch của ta có sai lầm.
Bỗng người lách đã chật rồi, lại lăng không có thêm một người, càng chen lần nhau. Tiểu Thiến, chỉ có thể chờ ra ngoài thì nói sau.
- A?
- Sắp bị chèn ch.ết rồi.


Tiểu Thiến le lưỡi, vội vàng tránh về. Hứa Tiên lúc này mới thở ra một hơi, Thái Nhân nói:
- Hô, vừa rồi còn cho rằng ch.ết rồi đấy? Đúng rồi, Mị Nương, ngươi còn củ cải trắng không? Ta đói.
- Có ah, có ah, còn có một. Ah, tay bị dồn chặt, cầm không ra.
Sau đó dùng âm thanh run rung nói:


- Hứa, Hứa đại tiên, có thể lấy củ cải trắng ra giúp ta hay không, đa tạ ngươi cứu chúng ta, mặc dù không có cứu được. Nhưng có thể mời ngươi ăn một nửa.


Hứa Tiên im lặng, Hứa đại tiên là vật gì, lại nói ta cũng không ăn củ cải trắng, hơn nữa rốt cuộc các ngươi thật sự sợ hay giả vờ sợ đây! Nhưng không chịu nổi Thải Nhân kêu đói, chỉ có thể giúp nàng cầm ra, lấy củ cải trắng.
Mị Nương nói:
- Cảm ơn ngươi. Trong ngực.


Trên khuôn mặt nhỏ xuất hiện nét cảm kích, ngược lại so với lúc Hứa Tiên cứu các nàng, còn muốn cảm động hơn. Hứa Tiên miễn cưỡng hoạt động cánh tay, đưa tới ngực của Mị Nương, đụng vào bộ ngực mềm mại của nàn, cũng không tìm được tung tích của củ cải trắng.
Mị Nương thở gấp nói:


- Ngực ngứa quá, Hứa đại tiên, với tới trước một chút.
Tiểu Thanh mặt lạnh lùng nói:
- Hứa Tiên, ngươi còn không biết đủ, ta cắn ch.ết ngươi.
Hứa Tiên đành ngượng ngùng thu tay lại. Tiếng cười của Tiểu Thiến từ trong cổ ngọc truyền ra.


- Tiểu Thanh cô nương, không nên chậm trễ chuyện phong lưu của tướng công a! Ta còn không có ghen đấy.
Hứa Tiên im lặng thở dài, nếu ngươi không có ghen, thì ai đang véo hông của ta đây.
Sắc mặt Tiểu Thanh đỏ lên, giải thích:
- Ta trông chừng hắn thay tỷ tỷ.
Tiểu Thiến cười nói:


- Trông chừng hắn sao? Chớ không phải là biển thủ a, miệng của Tiểu Thanh cô nương rất ngọt đấy.
Hứa Tiên cảm thấy bả vai tê rần, Tiểu Thanh hung hăng cắn một ngụm lên vai của hắn, Hứa Tiên thầm nghĩ, tại sao ngươi lại có thói quen giống tỷ tỷ của mình như vậy!
Tiểu Thanh ảo não nói:


- Đến lúc nào rồi. Còn như thế này, nhanh chóng nghĩ biện pháp, ta dụng độc dịch ăn mòn thử xem.
Nâng đã thấy Hứa Tiên mỉm cười, dùng khẩu hình miệng nói:
- Không cần phải gấp gáp, đã nghĩ ra biện pháp.


Từ khi vừa vào đây hắn đã nghĩ ra biện pháp rồi, dù sao mình là nam nhân duy nhất ở đây, mà chúng nữ tử bên cạnh đều là tâm phúc, đối thoại vừa rồi, chỉ lừa gạt Kim Lũ Pháp Vương thôi.


Kim Lũ Pháp Vương khiêng Kim Luân thật lớn. Một đường bay về động phủ. Nhưng bởi vì cách Kim Luân không xa, cho nên nghe đủ loại âm thanh, không khỏi cười lạnh, cách cái ch.ết không xa, còn có tâm tình như vậy, đã như vầy, cho các ngươi làm quỷ phong lưu a.
Lúc này nghe được Tiểu Thanh nói từ trong Kim Luân truyền ra.


- Ai nha, độc vô dụng thôi!
Kim Lũ Pháp Vương thầm nghĩ: cái Kim Luân này từ ngàn cân đồng thau luyện thành. Trong mỏ của ngọn núi này, thu nạp mấy trăm năm kim linh chi khí, cho nên biến thành pháp bảo công phòng nhất lưu, đâu dễ dàng bị ăn mòn như thế.
Hứa Tiên xoa bóp mông của Tiểu Thanh. Dùng khẩu hình miệng nói:


- Ngữ khí cũng quá khoa trương a
Thừa dịp giúp Thải Nhân lấy củ cải trắng, hắn đã thành công giải phóng một tay ra, vuốt ve bờ mông tràn ngập co giãn của Tiểu Thanh, cách một lớp lụa mỏng. Cảm xúc tỉ mỉ truyền tới.
Tiểu Thanh giãy dụa bờ mông, nói:
- Ai cần ngươi lo, ngươi trợ thủ.


Nhưng chính Tiểu Thanh cũng nghe ra được, cự tuyệt mềm yếu mà vô lực.
Hứa Tiên cũng buông lỏng tâm thần. Chỉ cần Kim Lũ Pháp Vương trở về động phủ, không lập tức mở Kim Luân ra, thì hắn sẽ có cơ hội trở tay, bằng không thì rất nguy hiểm. Cho nên nói với Tiểu Thanh:


- Chờ một chút mở Kim Luân ra, ta sẽ ngăn cản một chút, ngươi nhanh chóng chạy đi tìm cứu viện.
Tiểu Thanh khẽ giật mình, nói:
- Ta không muốn. Để ta chặn lại, ngươi đi tìm tỷ tỷ cứu viện đi.
Kim Lũ Pháp Vương chỉ nghe bên trong âm thanh tranh chấp, thầm nghĩ: ngươi cho rằng ta sẽ mạo hiểm mở Kim Luân ra sao?


Hắn trở lại động phủ, trước đem Kim Luân đặt sâu trong động phủ. Trong phòng ngủ của hắn. Chúng tiểu yêu trong đại sảnh mừng hắn đắc thắng trở về, đã chuẩn bị tốt tiệc rượu. Kim Luân Pháp Vương chờ cho bọn họ đói vô lực mới mở Kim Luân ra, chẳng phải là không sơ hở tý nào. Bằng không vạn nhất bị ngân quang của Hứa Tiên chiếu vào người, ngây người một lúc, có người rời đi, đi mời Bạch Tố Trinh đến, vậy thì không xong.


Hứa Tiên chỉ nghe "Phanh" một tiếng. Kim Luân bị ném lên mặt đất, không hề lay động, đã biết rõ đã đến địa phương, qua trong chốc lát. Kim Luân còn chưa bị mở ra, hắn biết mình đã đánh bạc thắng.


Hứa Tiên đem tay rời khỏi bờ mông co giãn của Tiểu Thanh, đặt tay lên Kim Luân lạnh giá, Kim tinh trong thần hồn, bắt đầu chậm rãi lóng lánh chiếu sáng. Kim linh chi lực của Kim Luân, đã bắt đầu lưu động.


Kim linh chi lực trong Kim Luân không giống trong tự nhiên, trải qua Kim Luân Pháp Vương tu luyện ngàn năm, ngưng tụ thành một. Cho nên tuyệt đối không thể hấp thu trực tiếp, cho dù là Địa Tiên cũng không có khả năng, trừ phi phá hư Kim Luân mới được, khi đó mới rút kim linh chi khí bên trong ra được.


Nhưng mà lúc này, kim linh chi khí trong Kim Luân giống như thỏi nam nhân bị hấp dẫn, dọc theo cánh tay của Hứa Tiên, bị thu nạp vào trong Kim tinh.
Chuyện này do Hứa Tiên phát hiện, nặng lực của Kim tinh, chính là Phệ Kim Thuật.
Hai linh chi lực là linh lực khó tu luyện nhất. Đối với điểm này, Hứa Tiên đã sớm biết rõ.


Thái dương chi lực, người tu luyện bình thường không cách nào thừa nhận được. Phải là người đặc biệt mới không bị thiêu đốt. Thủy linh chi lực ở vùng sông nước như Giang Nam đã thừa sức dùng.


Nhưng kim linh chi lực thì khác, tuy cường hãn nhưng lại phân bố không đồng đều. Hứa Tiên còn nhớ, trong rừng rậm sắt thép ở kiếp trước, kim linh chi lực đại khái rất dày đặc, nhưng cho dù là sinh thái thời cổ đại, thì xây nhà vẫn dùng gỗ và đá. Muốn tùy thời tùy tìm được địa phương có kim linh chi lực dày đặc, nói dễ vậy sao. Hắn lại không thể ở cả ngày trong quặng mỏ được.


Tuy miễm cưỡng đạt tới mức thấp sáng, nhưng đạt tới Lượng Tinh thì còn xa.
Bởi vì thời điểm Hứa Tiên Điểm Tinh bằng vào Thủy Linh Ngọc của Pháp Nguyên được Long Vương tặng cho, mới khiến cho Thủy tinh có trụ cột cao.






Truyện liên quan