Chương 22: Quỷ họa phù

Lúc này Trâu Lượng mới ý thức được mình hơi quá say sưa rồi, nên vội vàng buông tay, "Thật sao, sợ rằng bạn hát chẳng ra gì ấy chứ!"
" Hừ, muốn khích tướng, còn lâu nhé!"


Trâu Lượng cười cười bắt đầu giở sách, trêu đùa một chút cho tiểu công chúa xinh đẹp thoải mái thôi, xem ra thế giới này không chỉ có tàn khốc mà còn có không ít thứ tốt.
Khi Trâu Lượng đọc nhập tâm liền bắt đầu thấy một thế giới mới xuất hiện trước mắt hắn, đầy sáng tạo!


Một ít giới thiệu cơ bản làm cho hắn vô cùng thoải mái bởi vì trong này có rất nhiều nguyên lý cơ học và nguyên lý cấu tạo học. Kỹ thuật của thế giới này hiển nhiên không cách nào so với trái đất, rất nhiều ý nghĩ đều bắt nguồn từ kinh nghiệm, mà Trâu Lượng thì không những biết kết quả mà còn hiểu cả nguyên lý của nó.


Khi vừa vào nghề hắn đã đứng ở địa vị cấp tông sư điêu khắc linh hồn, có lẽ một ít tài mọn còn cần tôi luyện nhưng xét từ góc độ lý luận và tầm mắt thì hắn muốn tìm đối thủ cũng vô cùng khó khăn.


Trâu Lượng không suy nghĩ nhiều, hắn hoàn toàn dung nhập trong đó. Kiếp trước hắn đã sống 27 năm, kỹ năng duy nhất chính là chế tạo công trình, dùng loại tri thức nào để làm loại vũ khí lạnh này thật sự hơi giống trò trẻ con. Huống hồ hắn lại đam mê chiến đấu, thích bắt chước các loại mô hình trong game cho vui. Ở thế giới trước việc này không có tiền đồ gì nhưng trong thế giới này lại là môn học vấn chạm tay là bỏng!.


Trâu Lượng hoàn toàn quên thời gian, quên Olivia bên người, cuộc đời quá cần sự thừa nhận của xã hội, có lẽ nghề nghiệp điêu khắc sư linh hồn này có thể đền bù những tiếc nuối kiếp trước của hắn, đồng thời cũng xác lập sự tồn tại trong kiếp này.
Đây không phải cảnh trong mơ, đây là sự thật!.


available on google playdownload on app store


Lúc đầu, Olivia còn lật vài trang sách, nhưng chỉ một lúc đã mất hứng thú. Mặc dù thiên phú của nàng rất tốt, hơn nữa cũng có sức mạnh của điêu khắc sư linh hồn, nhưng lý tưởng của Olivia là trở thành tế ti chiến ca cho nên trong lĩnh vực này nàng cũng không tập trung học tập gì cả, đành ở một bên chống cằm nhìn Arthur. nguồn TruyenFull.vn


Tính nhẫn nại của tộc Bear cũng không tốt lắm, đại khái đọc sách thì vài phút Bear đã chán rồi. Hơn nữa những thứ về điêu khắc sư linh hồn là vô vị nhất, cũng khó hiểu nhất. Một khi gặp chỗ nào xem không hiểu là sẽ rất khó tiếp tục đọc tiếp, nhưng tình hình lúc này hoàn toàn trái ngược, vừa mới bắt đầu Arthur cũng chỉ xem qua nhưng thoáng cái đã bắt đầu chăm chú rồi.


"Đưa giấy bút đây cái!" Trâu Lượng nói mà không thèm quay đầu lại.


Olivia bỉu môi, nàng còn chưa từng bị xem nhẹ như vậy, nhưng tựa hồ âm thanh của đối phương lộ ra một loại sức mạnh không thể chống lại, mặc dù không muốn nhưng Olivia vẫn cầm giấy bút đến cho Trâu Lượng, Trâu Lượng bắt đầu vẽ vẽ xóa xóa.


Olivia đổi một loạt tư thế, thậm chí còn cố ý mê hoặc đối phương một chút nhưng ánh mắt đối phương hoàn toàn chăm chú vào trong quyển sách trên tay, triệt để quên hết thảy xung quanh.


Lúc chăm chú dáng vẻ của một người đàn ông đặc biệt dễ nhìn, nhất là khi họ suy tư, đương nhiên không phải Arthur cố làm ra vẻ mà thật sự là cần ghi chép một vài thứ.
Ngồi nhìn một lúc là Olivia đã nằm bò ở trên bàn ngủ mất, còn Arthur thì vẫn tiếp tục vẽ rồi lại xóa, xóa rồi lại vẽ.


Đến tận khi trời tối Arthur mới duỗi lưng một cái, lắc lắc cổ, đã lâu không chăm chú như vậy rồi.
" A, trời tối rồi, phòng ăn hết cơm rồi".


Đến khi nhìn lại xung quanh phòng Trâu Lượng mới rõ ràng nơi này không phải trường học, mình quá nhập thần rồi, với những kiến thức của mình Trâu Lượng đã thiết kế xong hình thức áo giáp trọn vẹn cho Ernest.


Olivia cũng ngẩng đầu, vươn vai che miệng ngáp một cái, "Thứ nhàm chán như vậy cũng có thể đọc một buổi chiều, nhóc con có tiền đồ đấy!"


Trâu Lượng cười cười, hắn đã tìm về không ít cảm giác, lúc vừa tới nơi này hắn còn như mộng như ảo chỉ muốn trốn tránh, nhưng sau khi trải qua chiến đấu hắn đã bị linh hồn của Arthur ảnh hưởng rất nhiều, cảm thấy mình cũng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng hắn đã quên hắn là Trâu Lượng, cho dù đi tới thế giới này cuối cùng hắn vẫn phải là chính mình.


Nhìn Olivia ra vẻ già dặn, Trâu Lượng cảm thấy nàng như cô bé phụ trách trong cô nhi viện, luôn muốn thể hiện cho các bé mồ côi là mình đã là người lớn rồi.
"Chán lắm hả? Cũng hơi lâu nhỉ, kỳ thực bạn không cần ngồi cùng tôi".


" Không được, tốt xấu ta cũng là sư tỷ, đến đây, cho sư tỷ xem xem mất cả buổi chiều ngươi làm được cái gì nào!"


Olivia đi tới trước mặt Arthur nhìn bản vẽ đầy bàn, nàng cầm lấy một bản vẽ, bên trên là dày đặc các con số và ký hiệu, hơn nữa đều là thiết kế 3D, bản vẽ tổng thể, mặt cắt, cục bộ...


Olivia nhíu mày, "Đây là cái quỷ gì, tốt nhất vứt đi, Đại chủ tế mà xem thấy là lại bị mắng đấy, a, bạn toàn dùng lụa để vẽ hả?"


Mấy tờ giấy Olivia đưa tới đâu đủ dùng, mà Trâu Lượng thì để ý gì dùng loại giấy nào để vẽ, chỉ cần có thể vẽ là tiện tay cầm đến vẽ luôn.
"Thứ gì không thể để ta xem đấy?" Thomas đi đến, một buổi chiều phải cười giả tạo, khuôn mặt cũng cứng cả lại rồi.


" Hì hì, không có gì, a, đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta đi ăn cơm đi Arthur!"
Olivia vội vàng ngăn trở Thomas nhưng tiểu xảo của nàng sao qua mặt được lão già này chứ.


Xem thấy những tấm lụa trên bàn, sắc mặt Thomas trầm xuống. Thần thú ạ, đây chính là lụa dùng để viết thánh ngôn, Thomas vội vàng tiến lên xem xem, trái tim thắt lại, mấy nhóc con này chỉ được cái lãng phí là tài.
Đây là cái loại quỷ họa phù gì?


Dù sao Thomas cũng không phải Olivia, tốt xấu cũng là điêu khắc sư đồng thau, sự đam mê vài chục năm đối với điêu khắc linh hồn làm cho hắn rất nhanh phát hiện bản chất trong đó.
Tay Thomas bỗng nhiên run rẩy, một mớ quơ hết đống bản vẽ trên bàn lại, đôi mắt trợn to như chuông đồng.


Olivia biết hỏng rồi, hai người hôm nay làm cho Đại chủ tế giận dữ như vậy, "Chú Thomas, là con không tốt, con không nên vẽ linh tinh như vậy, không liên quan gì đến Arthur".


Trâu Lượng nào phải loại người sợ phiền phức, "Những thứ này là do con vẽ, sư phụ đại nhân, đệ tử cảm thấy ngài phải mời con ăn một bữa mới đúng!"
Đương nhiên Trâu Lượng biết không phải Thomas tức giận, nếu như ngay cả cái này cũng nhìn không ra thì trình độ của hắn cũng thật có hạn.


Đầu Thomas lắc như trống lắc, "Tông sư, đây là tác phẩm cấp tông sư, thần thú hiển linh rồi, ha ha ha ha!"
Thomas nổi điên ôm bản vẽ hoa chân múa tay.


Olivia hoàn toàn há hốc mồm, đây là chuyện gì, là người phát ngôn của thần thú, làm lãnh tụ tối cao của thần miếu tại một tòa thành lớn phải luôn luôn nghiêm túc, vậy mà Thomas lại thể hiện như vậy.
" Arthur, đây thật là mô hình của con?"


Trâu Lượng đứng lên vặn eo, "Ai da, con đã đói bụng rồi, bụng đói là không nghĩ ngợi được gì cả".
" A, ăn cơm ăn cơm, lập tức ăn cơm".
Đại chủ tế lại gật đầu như gà mổ thóc, từ khoảnh khắc bản vẽ này xuất hiện địa vị của Arthur đã hoàn toàn bất đồng rồi.


Thomas rất rõ ràng là ai đứng ở trước mắt hắn, đây có thể là thiên tài sẽ thay đổi thế bất lợi của thần miếu trong lĩnh vực điêu khắc linh hồn.
" Olivia, chúng ta cùng đi gọi Ernest nhé, đại khái gã này cũng đói lắm rồi".
" Ờ, đi nào".


" Sư phụ đại nhân, phiền ngài chuẩn bị bữa tối một chút, thịnh soạn một chút, hôm nay con hơi mệt".
" Không thành vấn đề, đương nhiên không thành vấn đề", mặt Thomas cười như hoa sen nở rộ.


Lúc đi tới chỗ ở, Trâu Lượng và Olivia phát hiện cả người Ernest run rẩy giống như sốt rét nhưng vẫn mạnh mẽ chịu đựng.
Mắt Trâu Lượng cũng trợn tròn, vậy mà tên ngốc này đứng tấn nguyên một ngày rồi!






Truyện liên quan