Quyển 1 - Chương 1: Hiện tại - chờ đợi (1)
Sinh nhật lần hai mươi mốt tuổi của Lý Huỳnh Lam vừa qua vài ngày, Bạch Huy đã bao chọn cả một gian phòng hoàng kim ở khách sạn Hòe Sơn mở tiệc chúc mừng. Lý Huỳnh Lam đến, nhưng cậu chỉ ở đó chưa tới ba mươi phút đã rời đi, thừa dịp gọi một cốc nước, ăn một miếng bánh ngọt, ngoài ra một cọng rau cũng chưa động, mông cũng chưa ngồi vào ghế.
Thế nhưng Bạch Huy vẫn cao hứng, vô cùng cao hứng, hắn còn cảm thấy cực kỳ mở mày mở mặt. Không ít học viên của trường điện ảnh U cũng đến đây, có người cùng lớp, kẻ có tiếng trong giới, hay những cái tên chẳng lớn cũng chẳng nhỏ, tất cả mọi người đều nhìn ra kẻ xưa nay mắt cao hơn đầu Lý Huỳnh Lam hôm nay đã khiến Bạch Huy nở mày nở mặt thế nào.
Hôm ấy, Lý Huỳnh Lam còn có lịch quay quảng cáo, cậu hiện tại bề bộn nhiều việc, trường học hiếm khi cho tan sớm, một phần do Bạch Huy đã đẩy tới đẩy lui cái ngày chúc mừng này không biết bao nhiêu lần, chỉ đợi cậu có thời gian rảnh rỗi, nên chẳng ngại bản thân có chút mệt mỏi, Lý Huỳnh Lam vẫn tới.
Học viên đến chúc mừng rất nhiệt tình, thế nhưng không ai dám quá đà, bởi tất cả đều đã từng nghe lời đồn đại về vị thiếu gia không nóng không lạnh tính tình lãnh đạm này, sau lại thấy mấy tin này cũng chẳng phải lời đồn vô căn cứ, thế nên ai cũng biết điều mà kiềm chế.
Nhưng chẳng cần bọn họ biểu hiện thế nào, trước đó Bạch Huy cũng đã chuẩn bị tốt, hắn thậm chí còn thuê vệ sĩ, phòng trừ ngộ nhỡ điều gì lại khiến Lý Huỳnh Lam có ấn tượng không tốt về mình. Cái lúc Lý Huỳnh Lam phải đi, Bạch Huy cũng không dám ở lại lâu, còn chu đáo tự mình tiễn người ra ngoài.
Lúc này vừa vào tháng sáu, chưa đến giữa hè, Bạch Huy đứng trước cửa ân cần nói “Thời tiết nóng đến quái gở, đến xe tôi ngồi đi, lái xe đang chờ đằng kia.”
Lý Huỳnh Lam không nghĩ ngợi gì mà lắc đầu, một phần vì trang phục ngày hôm nay của cậu, chạng vạng ngày hôm nay cậu có lịch chụp hình, trên người chỉ mặc một bộ quần áo thể thao, áo phông màu xanh ngọc bích càng khiến làn da của cậu trở nên đặc biệt trắng phối cùng quần thể thao và giày chơi bóng. Cậu rất cao, có lẽ bởi khuôn mặt nhỏ, thế nên trông vào còn cao hơn so với thực tế, khi nói chuyện với Bạch Huy luôn hơi rũ mắt nhìn xuống dưới. Mái tóc dài che khuất nửa trán, nương theo hai má xõa xuống dưới, lộ ra ngũ quan đẹp đẽ như một pho tượng tinh xảo nhẵn nhụi, vẻ mặt trong trẻo mà lạnh lùng tựa hồ được tạc bằng băng.
Bạch Huy có phần vui sướng, chủ yếu do hắn tiếp xúc với Lý Huỳnh Lam mới có vài lần, đừng nói đến khoảng cách gần như thế này, lại càng khiến hắn có chút không tự chủ được mà thần hồn điên đảo. Giờ phút này cũng vậy, đầu hắn vẫn trì trệ cho tới khi đối phương bỏ lại một câu “Tôi có xe.” và một chiếc xe từ đằng xa cũng chậm rãi tới gần, Bạch Huy mới phục hồi tinh thần lại, thấy Huỳnh Lam vốn định tiến lên, vậy mà mới hai bước đã dừng, yên lặng nhìn chằm chằm vào điều gì đó, không nói lời nào.
Nhân viên phục vụ bãi đậu xe vừa mở cửa ra, Bạch Huy bên cạnh cũng phát hiện ra vấn đề, nổi cáu xông lên mắng.
“Lốp xe sao lại thế này? Lúc đến còn nguyên hiện giờ đã xẹp một nửa? Mấy người rút sạch khí rồi sao? Gọi quản lý các người đến!”
Nhân viên phục vụ nọ vội xuống xe giải thích “Tiên sinh, thực xin lỗi.”
Giọng gã tựa hồ nghe thật vụng về, không giảo hoạt từ chối trách nhiệm, nhưng cũng chẳng đưa đẩy giải thích gì, chỉ lặp đi lặp lại lời xin lỗi, âm điệu trầm thấp, ngữ điệu thong thả, so với Bạch Huy đang nổi khùng, thật sự khiến người ta chẳng mấy lưu tâm.
Biểu hiện của gã trong mắt Bạch Huy biến thành chột dạ, hơn nữa người này rất cao, so với Bạch Huy cao một mét tám còn hơn phân nửa cái đầu, mi mắt buông rũ xuống không dám nhìn thẳng vào người trước mắt càng khiến gã lộ vẻ cực kì thành khẩn.
Vì thế, lòng kiêu hãnh của Bạch Huy càng tăng vọt, một tràng giáo huấn trong miệng văng ra ngoài, khiến nhân viên kia càng á khẩu không trả lời được, toàn thân căng cứng, y hệt một con chó nghèo túng.
Bạch Huy trên mặt thật tức giận, nhưng trong lòng hắn thì vui rất nhiều, bởi hắn vì Lý Huỳnh Lam mà ra tay, vì Lý Huỳnh Lam vừa rồi mới đứng yên nhìn chằm chằm nơi này, Bạch Huy cảm giác chính mình đã thật nhập diễn xuất thần, biểu hiện của hắn bây giờ khiến một người quan trọng thưởng thức, chuyện này khiến người ta vui mừng cỡ nào.
Sau đó Lý Huỳnh Lam mở miệng, nội dung là lời khuyên nhủ mà Bạch Huy đã dự kiến.
Lý Huỳnh Lam nói “Quên đi.”
Và Bạch Huy dĩ nhiên là không muốn, hắn cao hứng “Huỳnh Lam không hiểu rồi, bây giờ lắm người lừa gạt, cậu không muốn truy bọn họ lại coi cậu là đồ ngốc, hơn nữa chỗ này là do tôi quản lý, tôi phải nói.” Dứt lời lại nổi đóa với người trước mặt.
Bạch Huy tự nhận là do có rèn luyện hằng ngày, hắn tuy không hay đánh nhau với người khác, nhưng mỗi câu hắn nói đều có thể khiến người ta cảm thấy được xuất thân cao quý của hắn, cái loại kiêu ngạo này mới động vào lòng tự ái lớn nhất của đối phương.
Nhân viên phục vụ kia vẫn chỉ đứng đó, hai tay không hề phản kháng buông thõng xuống, mặc cho Bạch Huy trách móc, thái độ trầm mặc của gã cộng với thân hình cao lớn càng khiến gã giống như một bức tường, cho dù Bạch Huy có nói thế nào cũng không hết tức, nói gì đều bị bức tường kia bất giác cản phá lại, nên càng uất ức.
Ngay lúc Bạch Huy cơ hồ muốn nhảy lên cho người kia một cước, một tiếng quát khẽ bỗng vang lên.
“Tôi nói quên đi!” Giọng Lý Huỳnh Lam lạnh như băng, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Bạch Huy sửng sốt, miệng không khép lại được, nhất thời xấu hổ tiến thoái lưỡng nan. Theo hắn biết, Lý Huỳnh Lam xưa nay tính tình lạnh lùng thờ ơ, đối với ai cũng chẳng nhiệt tình, ngoại trừ đóng phim hay quay chụp bên ngoài, biểu hiện hỉ nộ ái ố đều vô cùng keo kịt, vui vẻ đã hiếm, tức giận lại càng hiếm, huống chi là lời nói vừa rồi.
Bạch Huy nhìn Lý Huỳnh Lam, Lý Huỳnh Lam lại đang nhìn gã phục vụ kia, mà gã vẫn chỉ cúi đầu như trước.
Không khí như đông nghẹt lại, ngay lúc Bạch Huy đang cân nhắc phải nói thế nào để đưa Lý Huỳnh Lam trở về, lại có tiếng nói ở đâu vang lên.
Một cô gái ngồi trong một chiếc xe mui trần màu đỏ phất tay về phía này, cô cười nói với Bạch Huy. “Bạch thiếu, thế nào lại tức giận thế, ai giết bố anh à?” Bạch Huy vừa định nổi đóa, cô gái kia đã chuyển hướng sang Lý Huỳnh Lam, giọng nói lập tức ôn nhu “Huỳnh Lam, sao thế?”
Lúc này, quản lý khách sạn Hòe sơn đại khái cũng nghe ra động tĩnh nơi này, hắn mang theo khuôn mặt tươi cười, giải thích với khách xe mới từ gara ra đi phải vào mấy miếng thủy tinh phiền toái vừa vặn làm thủng lốp xe, mong Bạch Huy thông cảm, lại nói sẽ chỉ bảo nhân viên phục vụ nọ.
Lý Huỳnh Lam nhìn bóng dáng cao gầy kia dần dần chìm vào bóng đêm, thì bắt đầu không thoải mái tham gia nói chuyện nữa, dưới ánh mắt nôn nóng buồn chán của Bạch Huy, xoay người đi tới trước mui trần màu đỏ đằng xa.
Bạch Huy chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa xe đóng lại, quay đầu rồi phóng đi, chỉ để lại một vạch khói nhỏ.
Vương Nghi Hoan liếc mắt sau đôi kính râm nhìn Lý Huỳnh Lam, lẩm bầm “Quen à?”
Lý Huỳnh Lam dựa lưng vào ghế tựa, nghi hoặc nhìn lại.
Vương Nghi Hoan bổ sung “Cậu và gã nhân viên kia?”
Lý Huỳnh Lam mím môi lắc đầu.
Vương Nghi Hoan tiếp tục cằn nhằn “Thế cậu nhìn chằm chằm vào người ta để làm cái gì, tuy rằng anh trai đó bộ dạng rất tốt, thế nhưng sở thích cậu sao kỳ dị vậy, mà không ngờ phục vụ ở Hòe Sơn bây giờ tố chất cũng không tồi. Nhân viên phục vu khách sạn Hòe Sơn cao lớn như vậy thật giống người mẫu.”
“Tôi thích gì cơ?” Lý Huỳnh Lam kỳ quái, tiện đà hỏi “Gã trông thế nào?”
Vương Nghi Hoan kỳ quái “Cậu coi người ta nửa ngày đối phương trông thế nào cũng không rõ?”
Lý Huỳnh Lam quả thật không nhìn rõ, vì gã phục vụ kia đứng nơi quá tối, ánh sáng không chiếu đến nửa người, thậm chí còn cúi đầu, nhưng cậu biết cổ tay gã có một vết màu đỏ sậm, giống như một vết máu khô.
Thấy Lý Huỳnh Lam không phản ứng, Vương Nghi Hoan lại nói “Dạng người cậu thích, ừm, tôi nghĩ là… bề ngoài phải đẹp, cao, gầy, khỏe khoắn, tính cách phải ôn nhu thành thật, khiêm tốn, đầu óc thông minh, đa trí, suy nghĩ nhạy cảm, càng miễn bàn đến thân thủ dũng mãnh, phản ứng nhanh… Nghe như hàng thông thường, nhưng nghĩ kĩ ra lại toàn bộ mâu thuẫn, thành thật không phải là có gì nói đấy hay sao? Sao còn có thể nhạy cảm được? Hơn nữa đàn ông đẹp bây giờ sao còn có thể khiêm tốn? Đúng là mơ mộng.”
Lý Huỳnh Lam nhìn ra ngoài, không nói chuyện, xe sắp tiến vào vườn hoa Lục Nham đã nhìn thấy người giúp việc của Lý gia đứng chờ phía trước.
“Sao, chẳng lẽ tôi nói không đúng?” Vương Nghi Hoan dừng xe lại hỏi, chuyện này chính là do Lý Huỳnh Lam lần trước uống rượu không cẩn thận nói ra, lúc ấy cô rất ngạc nhiên, hóa ra trong lòng thiếu niên luôn mang cái vẻ lạnh lùng cấm dục ấy cũng có tính toán không muốn người ta biết, thế nhưng chuyện đó đối với cô cũng chẳng ảnh hưởng gì, chỉ là cô luôn muốn biết những mảng tối trong lòng đối phương, và dù sao đi nữa Vương Nghi Hoan cũng hiểu rằng trên thế giới này chỉ có mình cô dám nói với Lý Huỳnh Lam như vậy.
Lý Huỳnh Lam tháo dây an toàn, rồi bỗng gật đầu với cô “Cậu nói đúng, tôi vẫn luôn tìm một người, nếu một ngày cậu gặp anh, nhất định phải nói cho tôi biết.”
Vẻ mặt Lý Huỳnh Lam khiến Vương Nghi Hoan ngây ngẩn trong phút chốc, đợi một lát cô mới kịp phản ứng “Tôi đã gặp, người ấy không phải là Chu Chí Thành sao?”
Lý Huỳnh Lam làm bộ không nghe thấy, trực tiếp đẩy cửa xuống xe.
Vương Nghi Hoan phía sau dường như vẫn chưa từ bỏ ý tốt giúp bạn “Chu Chí Thành ưa nhìn, tính tình tốt, quan trọng nhất là đối xử với cậu rất tốt, cậu có chuyện gì không hài lòng trực tiếp nói với cậu ta, tôi tin là cho dù cậu muốn cậu ta biến thành loại nửa người nửa thú cậuấy cũng đồng ý…”
Thế nhưng, cho dù cô có nói bao nhiêu đi chăng nữa, Lý Huỳnh Lam vẫn không quay đâu lại, đi thẳng vào căn nhà. Vương Nghi Hoan bất đắc dĩ bĩu môi, rồi vừa đạp ga, vừa móc điện thoại đang không ngừng rung trong túi ra. Màn hình hiện người gọi: Chu Thật Thà.
“… Được rồi con mẹ nó, ngài có thế đừng quan tâm đến tôi nữa được rồi, tôi vừa đưa cậu ta về nhà.” Vương Nghi Hoan đánh lái ra ngoài vườn hoa Lục Nham. “Cậu ta không uống rượu, chỉ là hơi mệt một chút… Cậu dài dòng với tôi làm rắm gì, cậu ta đúng là chẳng nể mặt Lý gia, nhưng cùng phải nhìn quan hệ của biểu cữu Bạch gia cơ chứ, Huỳnh Lam có thể không đi sao, hơn nữa tên khốn Bạch Huy căn bản là chẳng có gan làm kẻ cướp, không bắt nạt Huỳnh Lam đâu! Ngày mai? Ngày mai Huỳnh Lam như còn phải chụp quảng cáo, chính là cái hãng đồ thể thao gì đó ấy… Sao cậu không tự gọi điện mà hỏi, trễ cái gì hiện tại mới có mất giờ? Cậu sợ quấy rầy cậu ta sao không sợ quấy rầy tôi…”
Cả dọc đường líu ríu, chiếc mui trần màu đỏ dần biến mất trong màn đêm…
Mà đầu kia, Lý Huỳnh Lam đẩy cửa vào nhà, nghênh đón cậu là bóng tối dày đặc, chỉ còn vài đốm sáng nhàn nhạt hắt ra từ thư phòng, có lẽ là Lý lão gia đang còn bận rộn.
Lý Huỳnh Lam không quấy rầy ông, trực tiếp lên lầu, tắm rửa xong xuôi thì gục trên giường ngủ. Cậu gần đây chỉ ngủ được khoảng bốn năm giờ, vốn cực kỳ buồn ngủ, vậy mà lăn lộn một lúc, đôi mắt Lý Huỳnh Lam vẫn mở thật to. Tứ chi mỏi mệt, tinh thần cũng xuống dốc, đồng hồ báo thức bên cạnh đã điểm hai giờ sáng, Lý Huỳnh Lam bất đắc dĩ mở ngăn kéo tìm thuốc, rồi lại xuống lầu lấy nước.
Vừa mở cửa phòng bếp đã nghe thấy tiếng bước chân, Lý Huỳnh Lam quay đầu lại thì thấy một ông cụ nho nhã quắc thước đang tiến lại gần.
“Ông ngoại” Lý Huỳnh Lam gọi.
Ông cụ, hay chính là ông ngoại của Lý Huỳnh Lam, Lý Nguyên Châu nhìn thấy thuốc ngủ trong tay cậu không khỏi nhíu mày lại “Không ngủ được?”
Lý Huỳnh Lam day trán “Gần đây làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, không sao ạ.”
Lý Nguyên Châu nhìn cậu một lát, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói “Mẹ con sao chưa về?”
Hỏi xong mới phát hiện câu này vô nghĩa đến mức nào, Lý Huỳnh Lam không lên tiếng, Lý Nguyên Châu cũng có chút bất đắc dĩ, hai người đều trầm mặc, một lúc lâu, Lý Huỳnh Lam mới mở miệng “Ông ngoại, cháu lên lầu ngủ, ngày mai phải đi làm.”
Lý Nguyên Châu vuốt cằm “Sáng mai ta gọi tài xế đến đón, đừng quá mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi.”
Lý Huỳnh Lam gật đầu.
Lý Nguyên Châu nhìn bóng dáng cậu chậm rãi rời đi, rồi lại vô thanh vô tức ra ngoài, nếp nhăn giữa mi tâm lại càng thêm sâu.
Lý Huỳnh Lam trở lại phòng, uống thuốc xong rồi lên giường ngủ, trở mình vài lần, rốt cuộc không nhịn được mà thò tay xuống dưới gối, mãi đến khi lòng bàn tay chạm đến một vật tròn nhỏ cỡ đồng tiên xu, Lý Huỳnh Lam gắt gao nắm chặt nó lại trong tay, vật kia giống như một liều thuốc an thần bình thường, cộng với tác dụng của thuốc ngủ, cậu cuối cùng mới thả lỏng cơ thể, dần dần tiếng vào giấc mộng…