Quyển 1 - Chương 6: Chờ đợi (6)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Nhân Phường là một phòng khách tư nhân sa hoa trong thành phố U, chuyên tổ chức tiệc rượu của mấy nhân vật nổi tiếng, hôm nay nơi này cũng đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho một tòa báo, Lý Huỳnh Lam từng có lần chụp quảng cáo cho họ, cho nên lần này có vé mời cũng không tính là quá đột ngột.
Người tham gia bữa tiệc không phải nhân vật lớn cũng chẳng phải nhỏ, đạo diễn ‘Tiên cung’ và biên kịch cũng đã khá quen thuộc với loại sắp xếp này, thế nên đợi Vạn hà trong chốc lát tiếp hết đám tiểu minh tinh xúm lại xung quanh thì cùng Lý Huỳnh Lam tiến lên.
Tất cả mọi người đều thông minh, mục đích đến bữa tiệc không cần nói năng rườm rà, Lý Huỳnh Lam muốn phát triển bản thân, đối phương cũng muốn kết giao với bọn họ, chẳng qua chỉ là một vai nam số 3 mà thôi, đưa ai chả được, vì thế họ rất ăn nhịp với nhau, trò chuyện rất vui vẻ.
Một lúc, chuông điện thoại Lý Huỳnh Lam vang lên, cậu vội vào toilet nhận điện thoại, người gọi đến là Vương Nghi Hoan.
Vương đại tiểu thư hỏi rằng cậu hiện giờ đang ở đâu, muốn đi ăn cơm cùng.
Dựa vào vết xe đổ trước đây, Lý Huỳnh Lam chỉ nói là đang có việc, cũng không nói rõ địa chỉ với cô, chẳng để ý Vương Nghi Hoan trong điện thoại cằn nhằn dặn mình đừng uống rượu, trực tiếp cúp máy. Vừa ra ngoài đã thấy vị trí ban nãy đã nhiều hơn một vị bằng hữu, mà Vạn Hà không biết đã chạy đi đâu.
Đạo diễn Triệu vội cười giới thiệu bọn họ “Lý tiên sinh, vị này là Bạch tiên sinh, không biết hai người có biết nhau không, Dụ Bạch Thế Kỷ cũng là một trong những nhà đầu tư lớn nhất của chúng ta.”
Lý Huỳnh Lam thấy Bạch Huy xuất hiện thì thản nhiên gật đầu với hắn một cái, Bạch Huy chính là con cưng của Bạch gia, so với Huỳnh Lam lớn hơn 2 tuổi, đang học đại học, thế nhưng rất được chiều chuộng, lại thích thời trang, mọi người vẫn nể mặt hắn, cũng chính là nể mặt Bạch gia.
Bạch Huy vui vẻ ra mặt “Đương nhiên là biết, Huỳnh Lam, không ngờ gặp cậu ở đây, quả là duyên phận.”
Đạo diễn Triệu và chủ biên Tiền thấy vậy càng thân thiện mà đón tiếp đại gia, mấy người lại cầm rượu lại gần, mọi người bắt đầu quá trình giao lưu tình cảm.
Bạch Huy ân cần rót một ly rượu đưa tới trước mặt Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam nhìn chất lỏng trong suốt trong ly, hơi chần chừ, nhưng rồi vẫn nhận…
********
Sau bữa cơm chiều, Lưu Hỉ Nhạc lại thấy Cao Khôn mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài, thì ngạc nhiên hỏi “Ca, đi đâu thế?”
Cao Khôn đáp “Bóng đèn trong phòng vỡ rồi, tôi đi mua một cái.”
Lưu Hỉ Nhạc gào lên “Lại vỡ à? Một tháng vỡ không biết bao nhiêu lần, tiền này đáng ra đốc công phải chi trả mới phải!”
Cao Khôn lắc đầu “Không sao, chỉ là cái bóng đèn thôi mà.”
Lưu Hỉ Nhạc đuổi theo “Vậy anh cứ vào trong, để em đi mua.”
Bước chân Cao Khôn không ngừng, ba bước đã bỏ lại người phía sau “Thôi, tôi còn muốn mua thêm một số thứ nữa.”
Lưu Hỉ Nhạc thấy bóng dáng Cao Khôn xa dần, tự hào mà chậc chậc hai tiếng “Chắc lại đi hiệu sách, chưa thấy công nhân nào ngoài anh có văn hóa đâu…”
Di động Cao Khôn vẫn là kiểu cũ dùng bàn phím cơ, cũng may anh không cần nhiều tính năng, chỉ cần gọi điện nhắn tin là được rồi, à không, còn có một tính năng nữa, là để nhìn giờ.
Giờ phút này, anh ngồi xổm trong một cái ngõ âm u ở phố Z, phía sau là nhà tập thể kiểu năm tầng cũ nát, Cao Khôn nhìn chằm chằm kim giây đang nhảy trên màn hình, một tay cầm cái bật lửa.
Anh đã không hút thuốc đến hai năm nay, vào những lúc khó khăn thuốc lá có lẽ là người bạn lớn nhất, thậm chí lúc đó chỉ vì một đầu thuốc lá anh có thể liều ch.ết đánh nhau với người ta, sau đó hoàn cảnh thay đổi, anh bắt đầu cai dần, giống như đối với rượu người ta mời thế nào cũng không uống, hay giống như người bị ung thư vừa điều trị bằng hóa chất, chỉ dùng vì để sống sót, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Thế nhưng thói quen nghịch bật lửa vẫn không thay đổi, chỉ cần rảnh rỗi anh lại lôi ra chơi.
Đồng hồ điểm đến mười giờ, trên tầng hai bắt đầu truyền tới tiếng bước chân xuống lầu, Cao Khôn rời tầm mắt, chăm chú nhìn sang phía tòa nhà cách đó không xa.
Thành phố U càng ngày càng phát triển, nhà lầu san sát nhau, đèn hoa rực rỡ, so với lúc Cao Khôn vừa đặt chân tới nơi này đã thay đổi rất nhiều, nhưng kể cả khi thành phố này ngày càng trở nên xinh đẹp, vẫn luôn có những khoảng tối bao trùm, giống như nơi này, hay như anh vậy…
Cách một con đường, đầu đối diện là một căn nhà cổ sa hoa đẹp đẽ, mà nơi này chỉ là một dãy nhà cũ rách…
Chênh lệch thật nhiều…
“Cạch” Cao Khôn đóng nắp bật lửa lại, tùy ý bỏ lại vào trong túi áo, chậm rãi đứng lên.
Anh vừa động, thì tiếng bước chân phía trên cũng dừng lại, dường như sau đó người tới bắt đầu nhận ra điều gì, sau đó là tiếng bước chân chạy ngược lại, gấp gáp dần.
Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn được vóc dáng lùn tịt của đối phương, nhưng động tác người này lại rất nhanh, hắn nhảy xẹt qua hàng hiên, y hệt một con chồn.
Nhưng động tác Cao Khôn so với hắn còn nhanh gấp bội, vừa rồi vẫn còn thấy đang thản nhiên đi bộ, thấy người kia chạy trốn thì nhanh như tên đuổi theo, trực tiếp chắn ở cầu thang, lại đạp đổ mấy cái thùng xếp sau lưng người nọ.
Thấy Cao Khôn tới gần người kia cũng bắt đầu có phản ứng, đầu tiên là cầm gậy gỗ ném vào người anh, cố gắng tránh về phía sau, lại bị cửa sắt phía sau ngăn cản, khoảng cách hẹp tới nỗi không thể trốn nổi, vô luận hắn cố gắng cản trở thế nào cũng không thoát khỏi Cao khôn, hai người vờn nhau quanh cái ngõ nhỏ, thẳng đến khi đi vào ngõ cụt, người kia mới rừng lại.
Đó là một người đàn ông vạm vỡ để tóc húi cua, hắn thở dốc, giọng khẩn cầu “Tôi… Tôi không có tiền…”
Cao Khôn không nói gì, chỉ nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Đối phương lại nói “Người anh em, chúng ta trao đổi điều kiện một chút, tôi tạm thời không có tiền nhiều, mà tiền lẻ…”
Cao Khôn thấy khuôn mặt đối phương có chút thành khẩn, thấy hắn sờ soạn quần áo, anh động tâm dừng lại hỏi “Điều kiện gì?”
Người đàn ông vạm vỡ kia cười, nhìn lại Cao Khôn “Điệu kiện là mày đi, hoặc là để tao tiễn!”
Cao Khôn nghe thấy một tiếng cạch vang lên, chỉ thấy người kia móc ra một cái dùi cui điện, anh quay lại, sau lưng không biết từ bao giờ đã có năm, sáu người trong tay cầm đủ loại dụng cụ, từ từ tiến về phía này…
Mười phút sau, di động Cao Khôn vang lên.
Không có người nghe.
Năm phút đồng hồ sau, tiếng chuông lần thứ hai vang lên.
Vẫn không có người tiếp.
Năm phút sau tiếng chuông lại réo, lần này kêu liên tục, mãi cho tới khi có một bàn tay nhấn nút nghe máy.
Đầu kia lập tức truyền đến một âm thanh “A Khôn sao rồi? Có hỗ trợ không?”
“Mấy người ở đâu nhỉ?” Cao Khôn hỏi lại.
Người trong điện thoại nói “Chỗ đường hầm, biển số xe UA0010”
Cao Khôn “Ờ” một tiếng, “Chờ.”
Cúp điện thoại, anh quay đầu nhìn lại đám người nằm la liệt dưới chân mình, tổng cộng có ba người ngã trái ngã phải, còn lại đã chạy mấy rồi, tên kia thậm chí còn vãi cả ra quần, cơ mà chuyện này không liên quan, giữ được người là được.
Cao Khôn lay cái tên vạm vỡ kia, thấy hắn ngoại trừ trên mặt có một chút máu còn lại vẫn ổn, lúc này mới lôi chân hắn ra ngoài, bước được hai bước lại nghe thấy tiếng lộc cộc, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đầu đối phương va phải đâu đó một cái, Cao Khôn nghĩ nghĩ, rồi bỏ cái chân kia xuống, dựng người nọ lên, túm áo hắn mà kéo.
Khoảng hai ba phút sau mới tới hầm, trong bóng đêm yên tĩnh, quả thật có một chiếc SUV đang đậu chỗ này, Cao Khôn tiến lên, mở cửa xe ra, thấy bên trong có vài người cao lớn nhảy ra ngoài.
Cầm đầu là một người đàn ông có một vết sẹo giữa mi tâm, thấy người trong tay Cao Khôn thì mắng một câu “Mẹ kiếp, để anh đã nói với chúng mày rồi, nhìn thằng đó bé tí mà tinh như quỷ, còn học võ mấy năm, mấy thằng đệ đều phát mệt, Tiểu Lượng gãy tay bây giờ vẫn còn đang nằm viện, thằng lùn ch.ết tiệt!”
Cao Khôn ném người xuống đất, bên cạnh có người đến nhận, còn hỏi người đàn ông kia “Anh Quý, có cần cầm máu không?”
Diêu Chính Quý chán ghét liếc mắt một cái, gật đầu, sau lại quay sang hỏi Cao Khôn “Vẫn sống chứ?”
Cao Khôn rất chuyên nghiệp “Bị thương nhẹ”
Diêu Chính Quý bội phục chộp lấy bờ vai anh, lại nói cái câu trong điện thoại ngày hôm qua “Nếu không phải là chuyện lớn, anh đã không gọi cậu, phiền quá!”
Cao Khôn lắc đầu, sắc mặt chẳng mảy may thay đổi, nhìn người bị khiêng vào trong xe hỏi “Sao thế?”
Diêu Chính Quý nói “Thua cược, mới có ba trăm vạn đã định bán vợ bán con, không bằng con chó!”
Thấy Cao Khôn nhìn tên lùn kia thần sắc hơi thay đổi, hơi nhăn mày, Diêu Chính Quý vội nói “Mấy thằng làm chuyện này còn sống là tốt rồi, ch.ết thì dễ dàng quá, còn tác dụng gì, sống mới còn chút tác dụng.” Từ ‘sống’ gã còn đặc biệt nhấn mạnh.
Cao Khôn nới lỏng khuôn mặt, gật gật đầu đẩy một vật dày cộp mà Diêu Chính Quý định đưa cho anh.
“Bây giờ không cần…”
Diêu Chính Quý biết Cao Khôn đang suy nghĩ gì, không kiên nhẫn cầm tiền về “Vậy cậu thiếu gì cứ hỏi anh, chuyện lần trước ở Hòe Sơn bọn họ nói với anh rồi, tên giám đốc mới tới kia không biết, ông chủ Kim nói cậu muốn về lúc nào cũng được, cơ mà ngoài cái việc ngốc nghếch kia anh còn mấy việc nữa, cậu có rảnh thì rủ Hỉ Nhạc qua nhìn xem.” Tuy rằng tiền lương đều không cao, nhưng Diêu Chính Quý hiểu ý Cao khôn, không cần mấy chuyện thể diện, sạch sẽ là quan trọng nhất.
Nói xong, Diêu Chính Quý vội đi, Cao Khôn không nhờ gã chở về, nói muốn đi dạo một chút.
Bóng đêm càng đậm, chỉ còn ánh đèn rực rỡ của tòa nhà đằng xa, Cao Khôn cứ đi như thế, một tay bất giác sờ hai chiếc bóng đèn trong túi đã biến mất từ bao giờ. Lại ngẩng đầu, bất tri bất giác đi tới tòa nhà kia, hai bên đường đỗ đủ các loại xe sang.
Cao Khôn dừng lại, ánh mắt hướng về chiếc Panamera màu trắng, nhìn lại lốp xe đã thay mới hẳn.
Cao Khôn nhìn chiếc xe đó rất lâu, sau đó lại đi về cái ngõ tối đen ban đầu.
Nhưng vừa mới động chân, đã nghe thấy một giọng nói trầm ấm truyền đến, giống hệt như tiếng gọi hồn, thị lực của Cao Khôn rất mạnh, cho nên vừa mới đứng ở chỗ sáng, hiện giờ đôi mắt đã có thể thích ứng với bóng tối, chẳng đến vài giây anh đã nhận ra cảnh tượng trước mặt, một người đàn ông từ phía sau ôm một cậu trẻ say mèm, âm thanh gọi hồn chính là từ miệng người kia phát ra.
Anh nghe rõ người đàn ông nọ gọi “Huỳnh Lam… Huỳnh Lam…”
Cao Khôn nghe vậy thì nhín mày.
Porsche Panamera trắng của bạn Lam đây