Quyển 1 - Chương 30: Nhà mới (1)
Sau đó Lý Huỳnh Lam đi công tác tới hai ngày, cậu không tới trường học vậy nên cũng không liên lạc với Cao Khôn.
Cuối tuần này, cậu tới bệnh viện trung ương, ngồi trong xe chưa tới mười phút đã đến nơi, Lý Huỳnh Lam sau đó lên tầng, đẩy cửa phòng bệnh ra, đã thấy bên trong vô cùng náo nhiệt.
Một chân Lý Tiểu Quân bó thạch cao rất dày, chị đang dựa nửa người vào thành giường đọc tạp chí, ngồi bên cạnh là Lý Nguyên Châu và dì Tạ, đối diện là con trai cả của ông cụ, cũng là anh trai trên danh nghĩa của Lý Tiểu Quân, hay là bác cả của Lý Huỳnh Lam, Lý Càn, ngoài ra còn có một cô gái trẻ nhỏ hơn cậu một tuổi, Lý Diệp Diệp.
Lý Diệp Diệp đúng là được kế thừa ngoại hình người nhà họ Lý, vẻ ngoài thanh lệ, so với người ngoài thì tuyệt đối chính là một mỹ nhân, chẳng qua lại có một Lý Tiểu Quân bên cạnh, rõ ràng có cách biệt về mặt tuổi tác, nhưng nhan sắc vẫn kém hơn một trời một vực.
Lý Huỳnh Lam vừa vào phòng, người đầu tiên chú ý tới cũng chính là người đang quét dọn dì Tạ, thẳng đến khi dì gọi một tiếng, ánh mắt của những người khác mới rời lại đây. "Huỳnh Lam" Thấy con trai, Lý Tiểu Quân đặt tạp chí xuống, mỉm cười. Sắc mặt chị rất tốt, chẳng có điểm gì giống như bị thương nặng cả, hôm nay cách cái ngày tai nạn đó chắc cũng phải nửa tháng là ít, xem ra dịch vụ của bệnh viện quả thật không tồi. Lý Huỳnh Lam không nhìn chị, mà thản nhiên gọi một tiếng "Ông ngoại."
Lý Nguyên Châu cũng đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh "Còn biết đường tới đấy à?"
Lý Huỳnh Lam không trả lời. "Huỳnh Lam, mặt của em làm sao thế?" Bỗng Lý Diệp Diệp ngạc nhiên đứng dậy xem nửa mặt bên trái của Lý Huỳnh Lam, mọi người lúc này mới để ý tới trên thái dương của Lý Huỳnh Lam lúc này đang dán một miếng gạc trắng to đùng. Lý Tiểu Quân vội vàng "Lại đây lại đây, để mẹ xem"
Lý Càn thì khoa trương "Ôi chà chà, sao lại không cẩn thận như thế, tổn thương trên mặt của minh tinh không phải chuyện nhỏ đâu!"
Còn Lý Nguyên Châu chỉ nhíu mày. Lý Huỳnh Lam giải thích "Ngã một cái thôi, không sao"
"Liệu có bị sẹo không?" Lý Tiểu Quân hỏi "Nếu thế thì lên TV không dễ coi đâu."
Lý Huỳnh Lam rốt cuộc mới liếc chị một cái "Không sao, phủ phấn lên thì không thấy gì" Nói tới đây, Lý Diệp Diệp lại chuyển đề tài "Cô à, hôm trước cháu thấy trên TV có một chương trình giới thiệu một hộp phấn, chắc là hàng của nước A đấy? Có tốt thật không ạ?"
Lý Tiểu Quân kích động "Đương nhiên là tốt, phấn chống nước kiềm dầu khó tìm lắm đó, cô thử qua rồi!"
Sau đó, hai người họ bắt đầu thảo luận về vấn đề đồ trang điểm, Lý Diệp Diệp đối với những đánh giá của Lý Tiểu Quân thì tôn sung vô cùng, hai người cứ vậy tám từ trên trời xuống đất, Lý Tiểu Quân còn vui vẻ tháo chiếc vòng tay mã não nguyên chất đưa cho cô bé.
Lý Càn bên cạnh không chen vào câu chuyện được, đành phải chuyển hướng mục tiêu sang Lý Huỳnh Lam vốn đang bị coi nhẹ, gã hỏi "Sao gần đây bận thế à, tuần trước bác qua vườn hoa Lục Nham không thấy cháu."
Đối với câu hỏi này, Lý Huỳnh Lam chẳng mảy may gì, ngược lại sắc mặt Lý Nguyên Châu lại chẳng tốt lắm.
Lý Càn thông minh phát hiện ra điều đó, ánh mắt chợt lóe.
Lý Huỳnh Lam nhìn Lý Nguyên Châu, Lý Nguyên Châu cùng nhìn cậu, hai ông cháu đối diện, chẳng nói chẳng rằng, nhưng trong mắt Lý Huỳnh Lam lại ẩn chứa một loại lạnh lẽo, không hề tránh ánh mắt của Lý lão gia.
Lý Nguyên Châu trầm giọng nói "Bên ngoài dù bận thế nào, nhà vẫn là nhà, có chỗ nào ăn ngủ so được với nhà mình?" "Đúng vậy đúng vậy, Huỳnh Lam cẩn thận một chút, đừng để ông ngoại và... mẹ lo lắng" Lý Càn vội vùng hùa theo, nhưng lời này vừa nói ra cũng khiến gã phải xấu hổ.
Lý Huỳnh Lam chỉ cúi đầu, nói "Không có gì thì cháu đi trước."
Nói xong cũng không đợi Lý Nguyên Châu và những người khác kịp phản ứng, giống hệt như đã trả nợ xong xuôi, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Sau đó, Lý Tiểu Quân mới phát hiện ra đầu này, chị quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh, khổ sở nói "Con còn chưa kịp nói chuyện với Lý Huỳnh Lam nữa."
Lý Càn lặng lẽ nhìn trộm sắc mặt của ông cụ nhà mình, rồi cười khuyên nhủ "Trẻ con ấy mà, trưởng thành rồi đều có chuyện riêng của mình, gia trưởng cứ chăm chăm mãi cũng không tốt, biết đâu lại vội vàng đi gặp bạn gái ấy!"
Lý Tiểu Quân chẳng còn hứng thú nói chuyện phiếm, chỉ nhíu mày cầm lấy quyển tạp chí ra coi, mà Lý Nguyên Châu bên cạnh cũng chỉ uống trà, không nói chuyện.
Thấy cái tình trạng cứng ngắc lúc này, Lý Càn chỉ có thể đành thức thời gọi con gái ra về.
Bên ngoài, Lý Diệp Diệp không nhịn được mà hỏi ba "Lý Huỳnh Lam vẫn vì chuyện năm đó mà bất hòa với ông ngoại và mẹ cậu ta sao? Đã lâu như thế rồi"
Lý Càn bảo cô bé nhỏ giọng một chút "Có phải chuyện ấy không thì không biết được, nhưng mà quan hệ của họ vốn chẳng mặn mà gì, có vẻ bây giờ thì cùng ngày càng tệ!"
Lý Diệp Diệp nhìn chiếc vòng tay trong suốt sáng loáng ở cổ tay, hừ nói "Có phúc mà không biết hưởng!"
"Đúng thế, có vài người đúng là chẳng biết hưởng phúc, rõ ràng có bao nhiêu thứ như vậy còn không biết điều mà làm loạn, lại còn huyênh hoang cho lắm vào!"
Hai người bọn họ cả đường bát quái với nhau, dần dần đi xa.
Trong phòng bệnh, Lý Nguyên Châu bỗng hỏi con gái "Con lần trước hỏi Trác Diệu thế nào rồi?"
Lý Tiểu Quân lật tạp chí "Không phải đã nói với ngài rồi sao, Trác Diệu bảo ra tù rồi, nhưng mà người vẫn còn ở thị trấn G, đại loại là chưa tới thành phố U."
Thấy Lý Nguyên Châu vẫn im lặng, Lý Tiểu Quân nói "Con biết ngài lo lắng cái gì, trong
lòng Lý Huỳnh Lam không thoải mái vì cậu ta"
Dứt lời, bỗng xoay tạp chí ra, chỉ vào một bức ảnh chụp nho nhỏ trên góc "Ôi, trông giống cậu ta nhỉ, lâu không nhắc tới lại quên béng mất, nhìn tấm này mới nhớ mang mang ra một chút!"
Lý Nguyên Châu nhìn chằm chằm cái tít rất dài "Bộ ngôn tình về cuộc chiến cung đình chuẩn bị bấm máy, các ngôi sao mới đã sẵn sàng", lại quét mắt nhìn đống ảnh chụp một người đàn ông để đầy phía dưới, đã thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Ông đánh giá khuôn mặt người đàn ông đó, quả thật có nét tương đồng, nhưng không nhiều, ít nhất là ánh mắt và khí chất không hề giống, Lý Nguyên Châu dần buông lỏng sự phòng bị trong lòng, nhưng vẫn nặng nề thở dài.
Mà bên kia, Lý Huỳnh Lam vừa xuống lầu, sau đó gặp một người đang rất vội vàng - Lý Linh.
Lý Linh là một người con trai khác của Lý Nguyên Châu, là em trai của Lý Càn, anh trai của Lý Tiểu Quân, cũng là người bác hai của Lý Huỳnh Lam. So với Lý Càn cao lớn cường tráng, Lý Linh trông lại càng giống Lý Nguyên Châu hơn, y có một đôi mắt hẹp mà dài, dáng người cao gầy nhã nhặn, nhìn qua rất giống như thầy giáo, nhưng chuyên ngành của y lại là tài chính.
Lý Linh cũng đã thấy Lý Huỳnh Lam từ đằng xa, câu đầu tiên mở miệng hỏi cũng là khuôn mặt của câu. Lý Huỳnh Lam vẫn sử dụng câu trả lời ban này.
Lý Linh bảo "Phải chú ý một chút!"
Ngữ khí của y chẳng mấy thân thiện, nhưng không hề ra vẻ lấy lệ, so với Lý Càn chân thành hơn vài phần.
"Bác cũng vậy" Lý Huỳnh Lam đáp, cậu biết Lý Tiểu Quân gặp phải chuyện này, nhất định Lý Nguyên Châu sẽ trực trong bệnh viện mỗi ngày, mà người có thể chèo chống công ty lớn như vậy còn có thể là ai khác ngoài bác hai luôn im hơi lặng tiếng của cậu đây.
Lý Linh hiện tại quả thật là bận tới bù đầu, nhưng y sẽ không giống như anh cả lúc nào cũng để mấy chuyện vụn vặt như vậy ngoài miệng, hai người chỉgật đầu chào hỏi một chút, sau đó đường ai nấy đi.
Lý Huỳnh Lam vừa mới ra khỏi bệnh viện thì nhận được điện thoại của Vương Nghi Hoan, hôm nay hai người hẹn nhau đi ăn cơm. Đại tiểu thư đã tới đón.
Vẫn là chiếc siêu xe màu đỏ kia thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh, Lý Huỳnh Lam mở cửa ngồi lên, Vương Nghi Hoan liền hỏi "Hôm nay nghĩ gì lại đến bệnh viện thăm mẹ vậy?"
Lý Huỳnh Lam nói "Thể nào chẳng phải tới."
Vương Nghi Hoan hiểu ý cậu, Lý Huỳnh Lam nếu không đến, Lý Nguyên Châu cũng sẽ giục cậu tới, không bằng bản thân cậu tư giác hơn một chút, đỡ phải gặp phiền toái.
Vương Nghi Hoan vừa định cảm thán một tiếng, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó từ kính chiếu hậu, vội vàng phanh lại, chiếc xe dừng ngay giữa đường.
"Mặt cậu làm sao thế" Đây là lần thứ ba trong ngày hôm may Lý Huỳnh Lam nghe được câu hỏi này.
Vẫn là câu trả lời kia, nhưng cái lý do này đối phó được với hai người bác của cậu thì còn được, nhưng sao có thể giấu được Vương Nghi Hoan.
"Cậu cho tôi là đồngốc đấy sao? Đang yên đang lành ngã thế nào mà ngã? Lại còn va đầu?" Lý Huỳnh Lam mân môi.
Vương Nghi Hoan đoán già đoán non "Không phải là cậu bị ông ngoại đánh..."
"Nóibậy bạ gì đấy?" Lý Huỳnh Lam ngắt lời "Đã bảo cậu không sao đâu mà."
"Không được! Có chuyện gì mà cậu lại không nói với tôi, cậu coi tôi là người ngoài đây à?"
Lý Huỳnh Lam đáp "Tôi không lừa cậu đâu, là do lỗi của tôi, đi đường không cẩn thận thì ngã"
"Ngã? Ở đằng kia?"
Lý Huỳnh Lam nói "Quảng trường Tây."
Vương Nghi Hoan ngạc nhiên "Cậu chạy ra chỗ đấy làm gì?"
Lý Huỳnh Lam dường như hơi mất mặt một chút "Sáng hôm qua treo poster mới nên tôi muốn ra coi, mới đứng được một lát chả biết vụn gạch vụn đá chỗ nào bay tới rơi trúng đầu."
"Đi bệnh viện chưa?"
Vương Nghi Hoan vừa định vươn tay ra sờ, Lý Huỳnh Lam đã nhanh chóng tránh được.
"Không sao, thành vảy rồi."
"Cậu sao lại tùy tiện như thế, cái này là sự cố liên quan tới an toàn, cậu đã tìm người phụ trách chỗ đó chưa?" Vương Nghi Hoan nổi giận.
Lý Huỳnh Lam tỏ vẻ không có vấn đề gì "Không tìm được, mấy người công nhân chỗ đó nói muốn tìm quản lý cũng vô dụng, chẳng ai dám kêu ca gì với giám đốc Trịnh bọn họ."
Vương Nghi Hoan vỗ đùi cười "Quỷ sứ, gã đụng phải Diêm Vương rồi!"
Lý Huỳnh Lam bảo cô nhanh lái xe đi "Đừng tám nhảm nữa, đi ăn thôi!"
Vương Nghi Hoan khởi động ô tô một lần nữa "Thôi, chuyện này cứ giao cho tôi, để tôi thay
cậu xử lý.
Lý Huỳnh Lam không đồng ý lắm "Thôi thôi, nhân viên lao động phổ thông một năm vất vả kiếm được bao nhiêu tiền."
Vương Nghi Hoan khó chịu nhấn còi "Tôi dĩ nhiên sẽ không khai đao với mấy người lao động phổ thông đó, nghe ba tôi nói muốn quản lý mấy đám con sâu làm rầu nồi canh, vừa khéo, giám đốc Trịnh đúng không, dù sao cũng phải trừng phạt một chút cho đáng với khuôn mặt của cậu chứ?"
Lý Huỳnh Lam bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ có khuyên cũng chẳng có kết quả gì, tùy ý Vương Nghi Hoan Vậy.
Sau khi ăn tối trở lại vườn hoa Đông Hủy, Lý Huỳnh Lam vậy nhưng không lập tức lên lầu, mà tìm một chỗ dưới bồn hoa, ngồi xuống hàng ghế đá sau đó.
Không lâu sau đã thấy một cái bóng người cao gầy xuất hiện, Lý Huỳnh Lam nhìn anh lên tầng, lại liếc mắt nhìn đồng hồ, hai phút nữa là tới chín giờ.
Trong tay cậu cầm một ly hồng trà, không nhanh không vội mà từ từ thưởng thức, cứ như vậy cho tới khi kim giờ đã chuyển qua một vòng, cứ tưởng có khi phải chờ tới sáng mất thôi, bóng người ban nãy chờ mãi không thấy người về nhà, vì thế lại đi xuống, đứng ngẩn người một lúc, rồi mới xoay người rời đi.
Lý Huỳnh Lam đứng lên, duy trì khoảng cách mười mét theo sát anh phía sau, cứ ngỡ sẽ phải
đi rất xa, ai ngờ chỉ đi qua một con phố, người nọ đã dừng lại, sau đó quay đầu nhìn thẳng về phía mình.
Lý Huỳnh Lam bị phát hiện cũng chẳng khẩn trương, ngược lại đi mấy bước thẳng tới trước mặt đối phương, cười cười nhìn anh.
"Đã đổi nhà mới mà cũng không biết đường gọi tôi tới thăm?"
Cao Khôn kỳ thật đã biết có người theo đuôi từ lâu, nghe tiếng bước chân chẳng cần đoán đã biết là ai, sở dĩ anh không lập tức quay lại chính là suy nghĩ xem mình nên giải thích thế nào mới ổn, nhưng cân nhắc nửa ngày vẫn chẳng tìm được lời thích hợp, đối với Lý Huỳnh Lam, nhưng thật sự là anh chưa bao giờ có biện pháp nào đối phó với cậu.
Chính là nhìn nét mặt đối phương, những suy nghĩ đó của anh lập tức bay thẳng tới chân trời, anh nhíu mày nhìn chằm chằm cái trán của Lý Huỳnh Lam, trầm giọng hỏi "Đầu bị sao vậy?"
Một ngày nghe tới n câu như vậy đáng lẽ phải miễn dịch rồi mới đúng, nhưng câu hỏi của Cao Khôn ấy vậy mà mang theo một loại thâm trầm khó hiểu, khiến cho đầu tim Lý Huỳnh Lam nhảy dựng.
Ánh mắt cậu lén nhìn anh một chút, hàng vạn hàng nghìn lý do nhảy nhót trong đầu, nhưng dưới ánh mắt áp bách của đối phương, chúng hoàn toàn biến thành bọt nước.
Lý Huỳnh Lam vươn tay lột miêng dán xuông, lộ ra một nốt mụn phấn nộn bên trong, nói "Còn thê nào nữa, do ăn ớt nhiêu quá, anh vừa lòng chưa?"